Ngu Điềm nhìn Ngôn Minh.
Sắc mặt Ngôn Minh có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu trả lời: “Ba, con đang ở cạnh một cô gái.”
Anh đương nhiên hiểu được nỗi niềm trăn trở của Ngôn Văn Hoa, quả nhiên, Ngôn Văn Hoa vừa nghe thấy cái này, ngay lập tức hết giận: “Có xinh đẹp không?”
Ngôn Minh liếc mắt nhìn Ngu Điềm, nghiêm túc nói: “Đẹp.”
Ngôn Văn Hoa vui vẻ: “Được được, vậy ba không làm phiền con nữa, hẹn hò cho tốt, hẹn hò cho tốt.”
Ngu Điềm cắn môi, chờ Ngôn Minh cúp điện thoại, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Không phải nói tối nay đã hủy bỏ cuộc hẹn với bạn gái mới của bố anh sao?”
Ngôn Minh bị vạch trần lời nói dối ngay tại chỗ nhưng ngữ khí vẫn rất bình thản, đúng tính hợp lý nói: “Cho nên tôi phải cùng ba tôi đi ăn, để cô một mình đứng trước cửa nhà khóc?”
Anh đè thấp giọng: “Còn nói bản thân không phải sói mắt trắng nhỏ.”
“…………”
Ngu Điềm đột nhiên nghèo từ, không biết nên phản kích như thế nào.
Cô muốn nói gì đó nhưng quả thật chột dạ, dù sao cô mới được lợi từ việc Ngôn Minh lỡ hẹn.
Cũng may chỉ chốc lát sau, điện thoại Ngu Điềm cũng nhận được tin nhắn xin lỗi dài của Đới Hâm, cắt ngang cục diện xấu hổ vi diệu này.
Trong tin nhắn Đới Hâm giải thích nguyên nhân và hậu quả của sự việc này.
Cũng là lúc này, Ngu Điềm mới biết được, mẹ của Đới Hâm căn bản không chết, Đới Hâm không phải là trung niên mất vợ một mình nuôi con khiến người cảm động gì, ông ta chính là bệnh nhân tâm thần có ham muốn kiểm soát cực mạnh, đặc biệt là đối với người nhà. Một khi người nhà có ý định phản kháng hoặc thoát khỏi khống chế của ông ta, ông ta sẽ trở nên táo bạo, xung đột tứ chi sẽ thăng cấp thành hành vi bạo lực, mẹ của Đới Hâm cũng là không chịu nổi ông ta mới ly hôn rồi bỏ trốn.
Mẹ của Đới Hâm chạy rồi, dục vọng khống chế của lão Đới liền trút hết lên người Đới Hâm, từ nhỏ đã kiểm soát mọi hành vi của anh ta, Đới Hâm chỉ có thể chịu đựng, cho đến khi trưởng thành có thể tự kiếm tiền, anh ta mới gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi ba mình, nhưng lão Đới không có chỗ phát tiết tinh lực nên ông ta thường hay chạy tới phòng làm việc của Đới Hâm, khoa tay múa chân quản này quản kia với anh ta.
Dưới tình huống này, Đới Hâm đã nảy sinh ý tưởng muốn để lão Đới tái hôn, tích cực phối hợp với ba của anh ta diễn kịch sắp xếp xem mắt, vui mừng hơn bất kỳ ai đối với việc lão Đới tái hôn. Bởi vì tinh lực của lão Đới bị dời đi, Đới Hâm lần đầu tiên cảm nhận được tự do và nhẹ nhõm, anh ta sẽ là người được lợi nhất từ việc lão Đới tái hôn.
Nhưng loại nhẹ nhõm và tự do này rốt cuộc là từ đâu mà có, Đới Hâm cố tình bỏ qua, anh ta không tiếp tục quan tâm việc ba mình sau khi ở chung với mẹ Ngu Điềm như thế nào, cảm thấy không nghe không hỏi thì một số việc liền không tồn tại nữa, anh ta không biết thì không sai.
“Xin lỗi, đã lợi dụng mẹ em, anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi, tự mình tê liệt, tẩy não bản thân, cố tình xem nhẹ một ít chi tiết, cũng không có nói trước với em tình huống của ba mình, mang theo tâm lý ăn may, nghĩ rằng lần này ba anh có thể thật sự thay đổi, sẽ đối xử tốt với mẹ của em.”
“Bởi vì cảm thấy áy náy nên anh thật sự luôn xem em như em gái mà đối đãi, anh biết hiện tại nói những cái này đều đã vô dụng nhưng xin hãy cho anh bù đắp một chút, đoàn đội trong phòng làm việc của anh em có thể tiếp tục dùng….”
Tin nhắn còn lại Ngu Điềm đã không muốn xem tiếp.
Cô tức tới run người, ở đâu ra có cái gọi là duyên phận trời ban: “Thì ra Đới Hâm đối xử tốt với em như vậy đều là xuất phát từ tâm lý bồi thường và áy náy.”
“Đều là do em ngu ngốc, còn gọi anh ta là anh trai lâu như vậy! Thật muốn mắng chết anh ta!”
“Đoàn đội của anh ta, anh ta giúp em ứng tiền, một đồng em cũng không lấy, toàn bộ trả lại hết cho anh ta.”
Ngôn Minh không ngạc nhiên trước hành vi logic của Đới Hâm, giọng anh lạnh căm: “Tôi đã sớm nói với cô rồi, trên đời này ở đâu ra người thật sự tốt bụng. Đối xử tốt với cô, chắc chắn là luôn có mưu đồ gì đó, huống chi mới chỉ quen biết nhau trong khoảng thời gian ngắn, hiện tại tin rồi chứ?”
Lời là nói như vậy không sai, nhưng…
“Vậy anh đối xử tốt với em, là muốn mưu đồ cái gì…”
Ngôn Minh sửng sốt một chút, mím môi, dời tầm mắt đi, giọng điệu mất tự nhiên: “Ai đối xử tốt với cô?”
“Không phải anh sát giờ hủy hẹn với em gái Trần Hi, giúp em đi tìm mẹ sao?”
“Không có.” Ngôn Minh bình tĩnh phủ nhận: “Mẹ cô là bệnh nhân của tôi, còn chưa khám xong bệnh đã đi rồi, tôi là bác sĩ, không thể không quan tâm tới an toàn của người bệnh. Tôi chỉ là căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, mới không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Ngôn Minh liếc nhìn Ngu Điềm: “Hơn nữa cô ấy cũng không phải là em gái tôi.”
Anh bổ sung nói: “Ba tôi còn chưa kết hôn với mẹ cô ấy, tôi không giống một số người gấp không chờ nổi muốn nhận em gái.” Ngôn Minh nói tới đây, nhìn Ngu Điềm một cách sâu xa: “Người đứng đắn sẽ không làm loại chuyện này.”
“………….”
Ngu Điềm không nói, cô chỉ đang chửi thầm, Ngôn Minh thật sự quá thù dai, nhưng tâm tình của cô đã tốt hơn nhiều.
Nhưng rất nhanh, bởi vì vấn đề tiếp đó của Ngôn Minh, tâm trạng Ngu Điềm lại trở nên kém.
“Tiếp theo nên thả cô ở khách sạn nào? Khải Duyệt có được không? Cách phòng làm việc của cô tương đối gần.”
Vì để xây dựng sự nghiệp, nhà ở trước đây của hai mẹ con Ngu Điềm đã cho người khác thuê, cũng không thể không tuân thủ hợp đồng lập tức đuổi một nhà ba người người ta ra khỏi nhà, mà địa chỉ phòng làm việc lão Đới cũng biết, lúc gần đi tên kia còn lớn giọng gào thét muốn tới phòng làm việc của Ngu Điềm gây chuyện, nên Ngu Điềm phải cẩn thận một chút…
Tuy rằng đã báo cảnh sát nhưng mẹ mình giờ phút này đang nằm viện, báo cáo chỉ có thể thu thập sau, bởi vậy quy trình của cảnh sát cũng không có phản hồi nhanh như vậy, tiến hành can thiệp đối với hành vi của lão Đới.
Ông ta là một kẻ thích kiểm soát bệnh hoạn và bạo lực, cũng không biết những lời đó chỉ là uy hiếo hay là làm thật.
Nhưng nếu đã biết được nguy hiểm, Ngu Điềm sẽ không mạo hiểm.
Cho nên ít nhất gần đây tuyệt đối không thể ở tại phòng làm việc.
Mặc dù trước đó đã làm mấy kỳ chuyên đề phổ cập khoa học và được chia sẻ lưu lượng truy cập, nhưng lúc đây xây dựng sự nghiệp đã tiêu tốn hơn nửa số vốn tích lũy, huống hồ còn phải trả lại lão Đới những gì đã mua cho mẹ mình, trả tiền mượn đoàn đội của Đới Hâm, không nợ đối phương một đồng hay một chút ân tình, thoải mái hào phóng cắt đứt mọi nợ nần với đối phương.
Chỉ là tính toán như vậy không khỏi giống như đang lấy trứng chọi đá.
May mà mẹ cô đã nhập viện và đang đợi được phẫu thuật, Ngu Điềm chỉ cần giải quyết vấn đề chỗ ở mấy ngày tới của mình là được.
Bạn thời đại học của cô cơ bản đều đang tiếp tục học lên cao, gần đây ký túc xá của trường quản lý rất nghiêm khắc, không có giường thừa cho cô ở tạm, còn mấy thân thích ở thành phố Dung đều không tính là quá quen, cũng không tiện làm phiền người ta.
Tề Tư Hạo mấy ngày nay trực ca đêm, mẹ cậu ta ra ngoài đi du lịch, trong nhà chỉ còn lại cậu ta và ba mình, cũng không thích hợp ở nhà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngu Điềm định ở tạm vài ngày trong khách sạn gần phòng làm việc, để Ngôn Minh đưa cô tới gần phòng làm việc là được.
Thế nhưng Ngôn Minh hiển nhiên có hiểu lầm đối với đẳng cấp của khách sạn, dựa theo tình hình tài chính hiện nay của Ngu Điềm, đương nhiên không thể ở được khách sạn năm sao như Khải Duyệt…
Ngôn Minh đã dừng xe trước cửa Khải Duyệt.
Ngu Điềm không có mặt mũi giải thích, cô là kiểu người hiếu thắng, cũng chút thể hiện nên không muốn mất mặt trước Ngôn Minh. Những việc xảy ra tối nay cũng đủ khiến cô cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ.
Cô nghĩ đến sự khác thường của mẹ mình trong khoảng thời gian này, nhưng vì bận xây dựng sự nghiệp nên cô hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề, cô không nhìn ra lão Đới có ham muốn kiểm soát không giống người bình thường, cũng không ý thức được sau khi mẹ mình ở chung với ông ta thì điện thoại di động và các mối liên hệ với bên ngoài dần bị đối phương kiểm soát, mất đi tự do.
Nhưng mẹ cô vẫn như mọi khi luôn muốn bảo vệ cô, Ngu Điềm hiện giờ mới biết, nguyên nhân chính là vì lão Đới dùng an toàn của Ngu Điềm uy hiếp nên mẹ cô mới không dám liều lĩnh coi thường, tùy tiện cầu cứu với Ngôn Minh hay với người bên ngoài, vậy nên luôn bị lão Đới không chế.
Nếu không được Ngôn Minh báo cho, cô thậm chí đến giờ còn không biết…
Nếu không phải có Ngôn Minh suốt đêm đưa cô đi tìm mẹ, thật sự không biết mẹ cô sẽ gặp phải chuyện gì…
Ngu Điềm vô cùng hối hận, cũng tự trách bản thân vô dụng và khờ khạo, cảm thấy vừa khó chịu vừa chán nản.
Nghĩ như vậy, giờ này phút này càng không nên để Ngôn Minh nhìn thấy sự chật vật của chính mình.
Cô nói cảm ơn với Ngôn Minh, tính toán giả bộ đi một vòng trong đại sảnh Khải Duyệt, sau đó chờ Ngôn Minh đi rồi, cô lại đi tìm một nhà nghỉ giá rẻ hoặc khách sạn nhỏ nào gần đây để ở tạm vài ngày, tiếp theo tìm nhà thích hợp để thuê.
Chỉ là không ngờ, Ngu Điềm đi loanh quanh trong đại sảnh Khải Duyệt một vòng, vừa ra đến cửa, định rẽ vào con đường bên cạnh tìm một khách sạn nhỏ thì đã bị Ngôn Minh chặn lại…anh vậy mà còn chưa đi, lái xe chậm rãi, đi theo phía sau Ngu Điềm.
Cửa sổ xe hạ xuống, hiện ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Ngôn Minh, anh liếc Ngu Điềm: “Vì sao không ở Khải Duyệt? Không thích sao?”
Không đợi Ngu Điềm trả lời, anh đã hắng giọng nói, ngữ khí hơi mất tự nhiên giải thích: “Không phải vì muốn đảm bảo an toàn của cô nên mới không đi, chẳng qua là đột nhiên có điện thoại gọi tới, sau đó nhìn thấy cô từ đại sảnh khách sạn đi ra.”
Ngôn Minh nói xong, nhìn về phương hướng con đường nhỏ mà Ngu Điềm muốn đi: “Đường này là ngõ cụt, không có khách sạn nào, chỉ có vài nhà nghỉ…”
Anh nói tới đây, ngừng một chút, giương mắt nhìn Ngu Điềm: “Cô tính ở loại nhà nghỉ này?”
Ngu Điềm cắn môi, trong lòng bắt đầu oán trách ai gọi điện thoại cho Ngôn Minh vào cái giờ này, hại Ngôn Minh còn chưa đi.
Cô trầm mặc hiển nhiên chứng thực suy nghĩ của Ngôn Minh.
Ngôn Minh trầm mặt: “Vì sao lại muốn ở loại nhà nghỉ này, dân cư hỗn tạp, không an toàn đối với một cô gái như cô.”
Ngu Điềm đã biết trong nhà Ngôn Minh có tiền, nhưng Ngôn Minh ngày thường làm việc, sinh hoạt đều không cao cấp xa xỉ quá mức, nên cô vẫn luôn không có cảm giác chân thực.
Nhưng hiện tại cô đã hiểu thật sự rõ ràng.
Nhìn ánh mắt chất vấn của Ngu Điềm, Ngu Điềm châm chước dùng từ, uyển chuyển nói: “Cái đó…Em đương nhiên biết Khải Duyệt tốt hơn nhà nghỉ, em cũng muốn ở Khải Duyệt, nhưng…có một người đàn ông không cho em ở, anh có thể hiểu được không?”
Ngôn Minh đương nhiên không hiểu, sắc mặt anh càng thêm khó coi: “Là ai không cho cô ở?”
Người đàn ông mím môi, như bắt gian vợ ngoại tình: “Ngu Điềm, gần đây cô có bạn trai sao?”
Thật sự càng đoán càng thái quá.
“Anh có từng nghĩ tới, đó là một người đàn ông vĩ đại người gặp người yêu chỉ thấy trên giấy hồng*.”
Ngôn Minh lần này cuối cùng cũng phản ứng lại, anh trừng mắt nhìn Ngu Điềm, giống như nuốt phải đồ ăn bị nghẹn, hoàn toàn không nói ra lời.
Sau một hồi yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ, anh lần nữa lên tiếng…
“Lên xe.”
Ngu Điềm ngẩn người, hoài nghi Ngôn Minh vẫn không hiểu được ý mình, cô ngượng ngùng cười nói: “Cái đó… Em không có tiền…Anh đưa em tới khách sạn khác là được, em cũng có thể…”
“Không đi khách sạn.”
Chờ Ngu Điềm lên xe, Ngôn Minh mới nói ra nửa câu còn lại…
“Về nhà tôi.”
Ngu Điềm vô cùng khiếp sợ, suýt chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên: “Hả?”
“Cô không phải không có tiền ở khách sạn sao?”
“Vậy cũng không thể…”
“Tôi ở một mình, có phòng dành cho khách. Cô có thể khóa cửa.”
Giọng Ngôn Minh trong trẻo vững vàng, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi và Đới Hâm giống nhau, đều có mưu đồ khác? Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi đó?”
“Sao có thể chứ!” Ngu Điềm liên tục xua tay: “Chủ yếu là tối nay em đã nợ anh một nhân tình lớn, em cũng không biết phải báo đáp như thế nào…”
“Vậy lại nợ thêm một nhân tình nữa đi.” Ngôn Minh quét mắt nhìn Ngu Điềm: “Sói mắt trắng nhỏ đều làm như vậy. Nợ xong một cái nhân tình còn dùng ánh mắt như đề phòng sắc lang nhìn chằm chằm ân nhân.”
“………….”
Cứu mạng, cô chỉ theo bản năng cảnh giác thôi, người đàn ông này sao lại nhớ dai đến vậy!
Ngu Điềm còn đang chửi thầm trong lòng, đã nghe Ngôn Minh bình tĩnh nói…
“Có một khoảng thời gian không phải gọi tôi là anh trai sao? Cũng không thể chỉ có hư danh để tương lai cô có lý do mắng sau lưng tôi.”
“……………”
Thật ra đã mắng sau lưng rồi….
Ngôn Minh đương nhiên không biết Ngu Điềm đã mắng anh đồng thời chứng thực danh xưng sói mắt trắng nhỏ, anh chỉ lườm Ngu Điềm một cái.
Lát sau, Ngu Điềm mới nghe thấy thanh âm trầm ổn giống như kỹ thuật lái xe của anh…
“Áo cũ không bằng áo mới, người mới không bằng người cũ.* Bây giờ đã biết anh trai mới và anh trai cũ người nào tốt hơn chưa.”
* Áo cũ không bằng áo mới, người mới không bằng người cũ (衣不如新,人不如故): câu này khuyên cố nhân nhớ lại ngày xưa, trân trọng hiện tại, đừng đứng núi này trông núi nọ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Minh đắc ý: Anh trai mới thì thế nào, còn không phải bị loại à?
Lam Quỳnh: Nếu bạn nào không hiểu được đoạn “người đàn ông xuất hiện trên giấy hồng” thì mình xin giải thích theo suy đoán như sau. Mặt trong của giấy chứng nhận kết hôn bên Trung là màu hồng, nên ý của Ngu Điềm có lẽ là bản thân vào khách sạn gặp được người đàn ông mình thích, nhưng người này đã có vợ. Bởi vậy Ngôn Minh mới nhất quyết kéo chị về nhà mình, không để Ngu Điềm đi thuê khách sạn nữa, sợ chị lại tặng cho anh thêm một cặp sừng:))