Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 86



Mỗi chữ Ngôn Minh viết, tựa như mưa xuân nhỏ phất qua, hạt mưa rơi vào mắt Ngu Điềm, đánh động nội tâm cô.

Ngu Điềm cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên mềm mại như nước, dịu dàng, mà một ít hạt giống tình yêu kỳ diệu đang âm thầm trỗi dậy, nảy mầm.

Ngu Điềm rất khó tưởng tượng, người đàn ông từ lần gặp mặt đầu tiên đã chưa bao giờ cho mình sắc mặt tốt, lại có thể nói ra lời tình tứ có ý vị như vậy.

Mặc dù đã khép lại sổ lưu niệm trả lại chỗ cũ, nhưng trong lòng Ngu Điềm vẫn còn nổ tung kẹo ngọt, bùm bùm hết đợt này tới đợt khác không cách nào kìm nén, cũng không trí mạng, nhưng ở phương diện nào đó lại có ý nghĩa cực kỳ.

Ngu Điềm đột nhiên nóng lòng muốn nhìn thấy Ngôn Minh, mặc dù rõ ràng chỉ vừa mới tách nhau ra vài phút.

Nhưng chỉ là đi thanh toán thôi, cũng không biết làm gì mà chậm vậy.

Ngu Điềm rõ ràng gấp gáp muốn gặp Ngôn Minh, nhưng lại không muốn rơi xuống thế hạ phong, ra hiện ra dáng vẻ bản thân rất vội vàng không thể rời đối phương, vì thế cố ý đưa lưng về phía quầy thu ngân, vẫn nhịn xuống không nhìn tình huống bên quầy thu ngân, không muốn tỏ ra rất dính người.

Lúc Ngu Điềm được cho là đang chờ đợi mòn mỏi thì Ngôn Minh cuối cùng cũng đi tới bên cạnh cô.

Chỉ là so với Ngu Điềm vừa nhìn thấy anh tim đã đập nhanh, vẻ mặt của Ngôn Minh nhàn nhạt.

Mọi người đều nói thời điểm vừa mới xác lập quan hệ là thời kỳ cuồng nhiệt nhất của tình yêu, trong mắt hai bên nam nữ đều không giấu được tình yêu, Ngôn Minh sao lại tiến vào thời kỳ lạnh nhạt nhanh như vậy?

Rõ ràng vừa rồi lúc dùng cơm, ánh mắt Ngôn Minh nhìn về phía mình vẫn còn mang theo vẻ ngại ngùng trốn tránh, sao chỉ ăn xong một bữa cơm, đã lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh như thường?

Ngu Điềm có chút không vui, đặc biệt là Ngôn Minh không hề có bất kỳ hành động thân mật nào, những cặp đôi khác rõ ràng đều tay trong tay khi yêu đương nồng nhiệt.

Người ta thường nói khi yêu đương, càng ít cảm nhận được tình yêu từ trên người đối phương, thì sẽ càng “nháo”, là biến tướng của việc hy vọng từ những chuyện nhỏ không đáng kể chứng minh đối phương yêu mình, Ngu Điềm trước kia khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại nghĩ đến cũng thấy có lý.

Nói đến chuyện yêu đương, cô cũng chỉ là người bình thường, không thể ngoại lệ.

Ngôn Minh nhìn qua không yêu cô đến thế, vậy đổi thành cô tự tìm cảm giác tồn tại.

Ngu Điềm đi lên trước một bước, nắm chặt tay áo Ngôn Minh.

Ngôn Minh quả nhiên dừng lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Ngu Điềm.

Tuy không có hành vi thân mật, nhưng giọng nói của anh rất dịu dàng: “Sao thế?”

Vậy nên, tìm bạn trai nhất định phải tìm người đẹp trai, bởi khi đối diện với gương mặt tuấn tú của Ngôn Minh mà nói chuyện, cơn tức của Ngu Điềm đã tiêu tán hơn phân nửa.

Loại chuyện này, hình như hơi xấu hổ nếu đem ra so đo.

Cho nên, làm nũng một chút là không sai được.

Cô lắc lắc tay Ngôn Minh: “Muốn hôn một cái.”

Chính mình đã cho bậc thang, nhưng tên Ngôn Minh này vậy mà không bước lên cho tử tế, anh nhìn qua có chút bối rối, hạ giọng nói: “Ở chỗ này sao? Về nhà lại hôn.”

Ngu Điềm khó lắm mới làm xong công tác tâm lý cho mình, kết quả bộ dáng này của Ngôn Minh khiến cô lập tức nổi giận.

Sao vậy hả, ở bên ngoài hôn mình một chút chẳng lẽ có gì không thể để người khác nhìn thấy sao? Vừa rồi trước khi ăn cơm, không phải cũng không nhịn được hôn mình à?

Tham Khảo Thêm:  Chương 300

Thấy Ngu Điềm sắp giận, Ngôn Minh cuối cùng biết thức thời, anh ôm chầm lấy Ngu Điềm, nhanh chóng hôn xuống sườn mặt cô.

Còn có thể có lệ hơn không?

Ngu Điềm bắt đầu bực bội.

“Anh có phải không thích em không?” Cô không mấy vui vẻ nói: “Cảm thấy anh không kích động gì cả, em nghe nói một số người là Lithromantic, lúc còn mập mờ thì điên cuồng động tâm các kiểu, nhưng một khi đã xác lập quan hệ thì lập tức quay ra lạnh nhạt, bắt đầu trốn tránh.”

Ngôn Minh nhìn qua có chút bất đắc dĩ: “Anh không phải, thật sự thích em, không có lạnh nhạt, cũng không trốn tránh.”

“Vậy vì sao nói anh hôn em, cũng không hôn tử tế? Lại không phải là xã hội cũ, cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt hôn một chút ở ngoài đường cũng bị coi là phạm tội lưu manh…”

Ngu Điềm chỉ chỉ miệng mình: “Phải hôn cho tử tế.”

Ngôn Minh có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng bất chấp tất cả, nâng mặt Ngu Điềm, hôn cô.

Là hôn sâu kịch liệt.

“Đã vừa ý chưa?”

Ngôn Minh buông Ngu Điềm ra, Ngu Điềm còn hơi thở dốc.

Quá vừa ý rồi ấy chứ.

Hoặc là không hôn, hoặc là hôn sẽ thành như vậy.

Ngôn Minh hiển nhiên cũng động tình, hơi dời tầm mắt, cướp lấy hoa hướng dương trong tay Ngu Điềm.

“Không phải đã tặng em à? Sao lại cướp hoa hướng dương của em!”

Giọng điệu Ngôn Minh mất tự nhiên: “Anh cầm trước giúp em.”

Nhưng hoa hướng dương rất nhẹ, Ngu Điềm cầm trong tay cũng không để ý, cô vươn tay về phía Ngôn Minh: “Không cần, em tự cầm cũng được.”

Nhưng mà rất nhanh, tay của Ngu Điềm đưa ra bỗng dưng rụt lại.

Bởi vì khi nhìn loạn, cô đột nhiên ý thức được Ngôn Minh vì sao muốn cầm hoa.

Anh vì nụ hôn khi nãy mà có phản ứng.

Anh cần hoa này, để che không cho người khác nhìn thấy.

Tầm mắt Ngu Điềm lướt qua hạ thân anh, sau đó giống như bầy cá bị chấn kinh chạy tán loạn.

Nội tâm cô cây nấm đáng thương trong nồi lẩu, dập dềnh chìm nổi, hương vị sa tế bay khắp đầu mình, làm mặt cô đỏ hồng, căng thẳng đến đổ mồ hôi.

Ngu Điềm há hốc miệng, vừa định nói cái gì để hóa giải sự xấu hổ thì thấy phía sau Ngôn Minh có người đi tới, chào hỏi với anh, mang đến xấu hổ lớn hơn nữa.

“Tiểu Ngôn, tôi đi đây.”

“Ngôn Minh, hẹn gặp lại.”

“Rảnh rồi về thăm trường nhé.”

…………

Ngu Điềm nhìn chủ nhiệm khoa thời đại học của bọn họ, hiệu trưởng trường, mấy phó viện trưởng nổi tiếng trong giới nghiên cứu trong giới y học khác cũng ở thành phố Dung nối đuôi nhau rời đi, phía sau còn có vài nghiên cứu sinh, ánh mắt của đoàn người giống như đèn qua quét đi quét lại trên mặt Ngu Điềm.

Cả người Ngu Điềm đều tê rần.

Sao lại gặp những người này ở đây!

Cho đến khi bọn họ đều đi hết, Ngu Điềm vẫn còn đang ở trong mơ hồ không thể tin: “Vừa rồi bọn họ không thấy phải không?”

“Đều thấy hết rồi.” Rõ ràng vừa rồi người bối rối chính là Ngôn Minh, nhưng hiện giờ anh rất bình thản: “Từ lúc em muốn hôn, bọn họ đã ở phía sau anh rồi.”

“Vừa rồi lúc đi thanh toán vô tình nhận ra bọn họ cũng ở đấy, liền chào hỏi, bọn họ cùng đi ra với anh, anh đang muốn giới thiệu em với bọn họ, nói là một vị bạn học cùng trường chúng ta muốn xây dựng sự nghiệp truyền thông phổ cập khoa học.” Ngôn Minh mặt vô cảm nói: “Em không phải đã nói rất nhiều lần, muốn tìm vài chuyên gia có tiếng để làm chương trình sao? Anh nghĩ vừa hay có cơ hội.”

“………….” Ngu Điềm quả thực hối hận đến xanh ruột, cô đỏ mặt: “Vậy anh không sớm!”

Chẳng trách vừa rồi Ngôn Minh nghiêm trang như vậy, không hề có hành vi thân mật, hóa ra là gặp được người nổi tiếng trong ngành.

Tham Khảo Thêm:  Chương 294

Ngu Điềm kêu rên: “Hiện tại hỏng hết rồi…”

“Cũng không tính là hỏng bét, coi như tiến cử, chỉ là thân phận không giống thôi.”

Ngôn Minh khôi phục vẻ bình tĩnh: “Ấn tượng của bọn họ đối với em hẳn sẽ rất sâu sắc, mấy người viện trưởng phó viện trưởng kia, còn có vài vị giáo sư trong ngành, có quan hệ rất tốt với anh. Lần sau dùng thân phận hiện tại của em đi quét mặt, anh nghĩ vấn đề cũng không lớn, chỉ cần bán vài phần mặt mũi của anh.”

Thân phận gì a!

Ngu Điềm nghĩ thầm, trong mắt người ta, chính mình chắc chắn là yêu cơ họa quốc, hồ ly tinh cản trở Ngôn Minh một lòng hướng y, vướng vào hồng trần thế tục, hoặc là hồ ly tính siêu cấp tùy hứng thích làm nũng.

“Sao anh không nhắc nhở em!”

“Anh kiềm chế, lịch sự như vậy với em, còn không phải là nhắc nhở em à?” Ngôn Minh có chút bất đắc dĩ: “Anh cũng đã nói, về nhà hôn, nhưng em lại giận.”

“Em giận anh liền hôn à? Ngôn Minh, làm người phải có nguyên tắc giới hạn! Anh kiên trì không để ý tới em là được rồi!”

Ngôn Minh mím môi: “Luôn có một số người là ngoại lệ của nguyên tắc và giới hạn.”

Anh quét mắt nhìn Ngu Điềm, một lần nhét hoa hướng dương vào trong lòng cô: “Được rồi, trả lại em.”

Ngu Điềm trộm nhìn lướt qua, ừm, rất tốt, Ngôn Minh và thân thể anh đều đã bình tĩnh lại.

Có lẽ ánh mắt này của Ngu Điềm quá rõ ràng, Ngôn Minh có chút buồn bực: “Em đang nhìn đi đâu đấy?”

Ngu Điềm lẩm bẩm: “Thì… chỗ nào kỳ lạ thì nhìn chỗ đó.”

Ngôn Minh không so đo với cô nữa, lôi kéo Ngu Điềm ra khỏi nhà hàng.

Giờ phút này gió đêm thổi phất qua, Ngu Điềm ngẩng đầu, bầu trời bị những áng mây che phủ thấp thoáng ánh sao, như lọ phấn vàng bị gió đêm làm đổ bay tán loạn trên vải vẽ.

Nhìn khoảng trời sao rộng lớn, tâm tình của cô cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Chỉ là hình như có người đã hạ quyết tâm khiến cho cô khó chịu.

“Lần sau đừng bảo anh hôn em ở ngoài đường nữa.”

Người đàn ông đi bên cạnh nghiêm túc nói: “Cứ luôn bị vậy, đối với sức khỏe của anh là một loại tàn phá.”

Ngu Điềm sửng sốt một lúc, sau đó mới ý thức được ý tứ trong lời của Ngôn Minh.

Cô lập tức đỏ mặt, tức muốn dậm chân: “Anh…Người này sao có thể như thế, trước kia em cho rằng anh là người rất cao lãnh, kết quả anh mỗi ngày đều suy nghĩ chuyện gì thế hả?”

“Ngu Điềm, anh không phải suốt ngày nghĩ tới những chuyện này, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường. Em là sinh viên y, hẳn là biết rõ hơn người khác.”

Ngữ khí Ngôn Minh vẫn lạnh nhạt như cũ: “Được rồi, chúng ta không nói tới chủ đề này nữa, nói cái khác.”

“………….” Thật là.”

Ngu Điềm lén lườm Ngôn Minh một cái. Người đàn ông này không chịu nổi trêu chọc, thật đứng đắn.

Nhưng có lẽ chính anh cũng không ý thức được, người nghiêm túc mà nói loại chuyện này, mới thật là quyến rũ trí mạng.

Nhưng mà rất nhanh, Ngu Điềm lại có ý đồ xấu trêu đùa Ngôn Minh…

“Vừa rồi anh, vì sao lại tặng em hoa hướng dương? Người ta đều là tặng hoa hồng đỏ.”

“Anh ghi gì trên sổ lưu niệm vậy?”

Ngôn Minh gần như không dừng lại một giây nào, trực tiếp phủ nhận nói: “Có thể viết cái gì? Đều là những cái đó. Không có gì đặc biệt.”

Nói tới đây, anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm: “Chắc chắn không viết khác người bằng em.”

Ngu Điềm ngẩn người, mới phản ứng lại, cô mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nói: “Lúc trước, không phải anh đi nhìn xem nội dung em viết đấy chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1257: Nỗi lo của Vô Nhai

Ngôn Minh mím chặt môi, không trả lời.

Đó chính là đã xem.

“Là…là lần đó đã nhìn thấy sao?”

Ngôn Minh mặt mày vô cảm nói: “Chúng ta vẫn nên đổi đề tài khác đi.”

Ngu Điềm suýt chút nữa cười ra tiếng.

Cô chế nhạo nói: “Có phải lần trước khi biết được có chuyện thư tình này, nên gấp không chờ nổi bèn đi xem.”

Còn nói không có mưu đồ đã lâu với mình.

Chuyện này khiến Ngôn Minh không nhịn được nữa: “Anh không đi xem, là lúc thanh toán nhân viên phục vụ chủ động đưa ‘thư tình’ của em cho anh, nói là em viết cho anh.”

Anh trừng mắt nhìn Ngu Điềm: “Cũng không nghĩ tới toàn viết những thứ lung tung, còn không biết xấu hổ.”

“………….”

Đáp án này làm Ngu Điềm không kịp trở tay.

Cô không nghĩ tới sau bữa cơm kia, vậy mà “thư tình” mình tùy tay viết lại bị đưa cho Ngôn Minh…

“Vậy anh nhận được thứ kỳ quái đó rồi cũng không hỏi em, chứng thực một chút!” Ngu Điềm muốn hơi tức giận cùng buồn bực: “Người bình thường ai lại đem tặng người khác thứ kỳ lạ như vậy!”

Ngôn Minh liếc xéo Ngu Điềm một cái: “Em là người bình thường sao?”

“…………..”

Ngu Điềm không phục: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, em không phải người bình thường, vậy người hẹn hò với em lại bình thường sao?”

Kết quả Ngôn Minh còn dõng dạc nói: “Anh là người lương thiện, bởi vì nồng độ bình thường tương đối cao nên cố ý tới trung hòa người không bình thường có nồng độ tương đối cao là em.”

“…………..”

Ngu Điềm chưa từ bỏ ý định, còn muốn hòa nhau một ván, nhân tiện trêu chọc Ngôn Minh: “Vậy lần này anh thật sự không viết lời nào cho em sao?”

Cô còn không nghĩ sẽ nói cho Ngôn Minh biết chính mình đã thừa dịp vừa rồi xem trộm, giả bộ như cái gì cũng không biết.

“Không có.” Ngôn Minh hình như có chút thẹn quá hóa giận, anh ngoài mạnh trong yếu, lườm Ngu Điềm một cái mang tính cảnh cáo: “Tặng em hoa hướng dương cũng không có ý gì khác, đơn giản là hoa hướng dương thực dụng, đợi hoa tàn rồi còn có thể hạt cho em ăn.”

“Thật à?” Ngu Điềm cố ý dừng ánh mắt thất vọng nhìn Ngôn Minh, sau đó cô chuyển sang nói: “Em cũng muốn quay lại xem xem, rốt cuộc là anh viết cái gì, có phải thật sự cái gì cũng không viết hay không. Lần này nhân viên phục vụ cũng thật là, sao không chủ động đưa thư tình anh viết cho em xem chứ? Nhất định là anh viết quá dở, nhân viên phục vụ mới ngại không cho em thấy.”

Kết quả cô vừa giả bộ xoay người, Ngôn Minh đã giữ cô lại.

“Ngu Điềm, em cố ý.”

“Hử?”

Sắc mặt Ngôn Minh trở nên thiếu tự nhiên, nhìn có vẻ không biết làm sao nhưng cũng không hoàn toàn tức giận với Ngu Điềm.

“Anh viết.”

Anh như là nhận thua, thẳng thắn thành khẩn nói: “Anh có viết.”

Anh bổ sung: “Không có viết linh tinh như em.”

Anh nói xong, kéo Ngu Điềm đi về phía trước, sắc mặt trấn định, nhưng hai tai lại hơi đỏ lên: “Cho nên em không cần quay lại xem, thời gian không còn sớm nữa, trên đường đều đã tối, vẫn nên nhanh chóng đưa em về thôi.”

Ngu Điềm nhìn cảnh đường phố tấp nập, đèn đuốc sáng trưng, thật sự dở khóc dở cười.

Cô liền cố ý đối nghịch với Ngôn Minh: “Nếu viết, thì em càng phải quay lại xem!”

Rõ ràng là anh viết lời tình tứ, nhưng bản thân anh là người đầu tiên ngượng ngùng, không được tự nhiên.

Không đi thì không đi thôi.

Dù sao Ngu Điềm cũng đã lén xem qua.

Ngu Điềm nhìn hoa hướng dương trong tay mình, hiện giờ nhìn cũng phá lệ thuận mắt, rực rỡ tươi đẹp.

Tác giả có lời muốn nói: 

Bác sĩ Ngôn, một xử nam không thể chịu được sự trêu chọc →_→


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.