Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 98



Tâm trạng rất tốt còn có Trần Cương – lớp trưởng của lớp Ngu Điềm, hoạt động lần này có cựu sinh viên nổi tiếng tới tham dự, hàm lượng kim cương cực kỳ cao, Trần Cương vừa mới tốt nghiệp rất muốn có thể luân chuyển tới khoa mắt công tác, sớm đã nhắm tới đàn anh Ngôn Minh trong danh sách lần này.

Chỉ tiếc Ngôn Minh vừa xuất hiện, đã bị các bạn học nữ vây quanh, câu ta vốn cho rằng mình đã hết hy vọng ghép bạn với Ngôn Minh, nhưng lại không ngờ tới Ngôn Minh từ chối rất nhiều bạn học nữ muốn thêm phương thức liên hệ, ngược lại cho Trần Cương cơ hội kết giao.

Trần Cương gần như được yêu thích mà sợ hãi cậu ta hàn huyên với Ngôn Minh về chuyện của khoa mắt, được lợi không ít.

Chỉ là tuy rằng đàn anh Ngôn Minh hỏi gì đáp nấy, nhưng có lẽ bởi vì ngoại hình của anh quá đẹp, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác xa cách, đóa hoa cao lãnh, thanh quý, khiến Trần Cương vốn đam mê trêu chọc cũng không dám ăn nói lỗ mãng.

Nghe nói trong cuộc sống sinh hoạt cá nhân, vị đàn anh này rất khó tiếp cận, Trần Cương chứng kiến toàn bộ quá trình mấy cô gái đến xin phương thức liên lạc rồi gãy giáo quay về, thậm chí bạn học nữ phụ trách tặng hoa cho khách quý kia cũng dùng giọng điệu nũng nịu tới hỏi số điện thoại của Ngôn Minh, chỉ nhận được câu trả lời “Chúng ta không thân, tôi cho rằng tương lai cũng sẽ không có việc gì liên lạc, không cần thiết phải trao đổi số”, đúng là quá không hiểu phong tình.

Đến thời gian uống trà, cậu ta liền cùng Ngôn Minh ngồi xuống vị trí còn trống, định tiếp tục tán gẫu về triển vọng nghề nghiệp trong tương lai. 

Chỉ là chỗ ngồi ở hiện trường rõ ràng chuẩn bị thiếu, cho nên Trần Cương đành phải ngồi cùng một bên sofa với Ngôn Minh, bọn họ ngồi trên một chiếc sofa nhỏ dành cho ba người, hai người đàn ông dáng cao chân dài ngồi xuống, chỗ ngồi trống ở giữa có thể xem như không đáng kể.

Nhưng không bao lâu sau, Trần Cương nghe thấy giọng nói của Ngu Điềm.

Cô đang trò chuyện vui vẻ với đàn anh Hà Minh, giờ phút này trong tay đã cầm một ly cocktail, hai má hơi ửng hồng, hai mắt long lanh ướt át, đi thẳng về phía bọn họ đang ngồi.

“Ở đây còn chỗ trống!”

Cô nhìn thấy chỗ ngồi ở giữa Trần Cương và Ngôn Minh, vô cùng vui mừng, sau đó ra hiệu cho Hà Minh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn vừa bỏ trống đối diện: “Đàn anh Hà Minh, anh ngồi đó đi, em ngồi ở chỗ sofa ba người này là được.”

Ngu Điềm nói xong, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Minh.

Sau khi hai người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ dành cho ba người, chỗ còn lại cũng không nhiều lắm, Ngu Điềm nhìn qua cũng ghét bỏ chỗ này nhỏ, cô chu môi, sau đó dán lên người Ngôn Minh.

Từ góc độ của Trần Cương, cảm giác như cô gần như dựa hẳn cả người lên người Ngôn Minh.

Ngu Điềm thường ngày tham gia hoạt động của lớp cũng không nhiều, làm người rất lễ phép, nhưng cũng không phải loại người thích tỏ ra quen thuộc, làm người rất đúng mực, Trần Cương không hiểu sao cô đột nhiên lại trở nên không có giới hạn như vậy.

Vấn đề là, đối tượng mà cô vượt quá giới hạn còn là Ngôn Minh…

Trần Cương vừa mới trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên, Ngôn Minh bị Ngu Điềm dựa vào cũng hơi nhăn mày.

Hà Minh ở đối diện cũng hơi lúng túng, như muốn giúp đỡ giải vây, nhưng cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Động tác của Ngu Điềm quá mức, thân mật, muốn nhào vào trong lòng người ta, thậm chí có nói là đang quyến rũ, gần như nửa người của cô đều ở trong lòng Ngôn Minh, sắc mặt hơi hồng nhìn về phía Ngôn Minh, sau đó nhấc tay đang cầm ly đê đế cao lên, cười với Ngôn Minh: “Cái này uống rất ngon, anh có muốn uống thử một chút không?”

Trần Cương vừa muốn giải vây giúp Ngôn Minh, liền thấy Ngôn Minh vô cùng tự nhiên nhận lấy ly rượu trong tay cô, sau đó nhíu mày nhìn Hà Minh: “Cô ấy uống rượu?”

Hà Minh ngẩn người, cũng hơi không rõ nguyên do: “Uống cái đó, hình như là nước trái cây.”

Ngôn Minh không hỏi lại, chỉ để sát ly đang cầm trên tay lên mũi ngửi thử, sau đó vẻ mặt đã hiểu: “Là rượu trái cây.”

Trần Cương vừa mới nhẹ nhàng thở ra: “Có thể là bạn học của em hiểu lầm là nước trái cây, uống nhầm rượu, cô ấy…Tửu lượng của cô ấy có vẻ không tốt lắm, hơi say rồi, đàn anh Ngôn Minh cố chống đỡ một chút, hay là em đổi chỗ với cô ấy, em ngồi bên cạnh anh, để cô ấy ngồi chỗ của em đi.”

Trần Cương thật sự có ý tốt, vì nhìn ánh mắt Ngu Điềm có vẻ mông lung, cậu ta biết có một số người trời sinh mẫn cảm với cồn, hơi uống chút cũng có thể biến thành như vậy, sợ dáng vẻ này của Ngu Điềm không biết sau đó sẽ làm ra chuyện gì, vô duyên vô cớ đắc tội mạo phạm Ngôn Minh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 243: Thiên Cổ Thành (2)

Kết quả ý tốt này của cậu ta, Ngu Điềm hơi say lại không hề cảm kích.

“Không cần đổi.” Cô nói vậy, còn một tấc lại tiến thêm một thước víu lấy cánh tay Ngôn Minh, sau đó vùi đầu vào khuỷu tay Ngôn Minh: “Tôi muốn ngồi bên cạnh anh ấy.”

Trần Cương toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Da đầu cậu ta tê dại, căn bản không dám nhìn sắc mặt của Ngôn Minh, cảm thấy chắc chắn giây tiếp theo Ngu Điềm sẽ bị vị đàn anh mặt lạnh này ném ra, không hề thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng mà ngoài dự kiến của cậu ta, một lát sau, không có chuyện gì xảy ra, Ngôn Minh không chỉ không ném tay Ngu Điềm ra, thậm chí còn đỡ đầu cô dựa vào vai mình.

Thời điểm anh làm những việc này, dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh, dường như hết thảy đều như nước chảy thành sông.

Đợi Ngu Điềm điều chỉnh tư thế thoải mái, dựa cả đầu vào vai Ngôn Minh, Ngôn Minh cuối cùng mới đưa ánh mắt nhìn Trần Cương: “Vừa rồi cậu muốn hỏi ca bệnh nan y nào về khoa mắt? Có thể lặp lại một lần nữa không? Xin lỗi vừa rồi tôi không nghe rõ.”

Trần Cương có chút đứng ngồi không yên, nhưng hình như cũng không còn cách nào khác, bởi vì quá mức khiếp sợ, ngoài trợn mắt há hốc mồm ra thì cậu ra không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ lắp bắp nói lại câu hỏi.

Toàn bộ quá trình, Ngôn Minh đều rất kiên nhẫn, Ngu Điềm không chống lại được cơn say, cứ vậy mà dựa vào vai Ngôn Minh ngủ say…

Ngôn Minh cũng vì vậy hạ thấp giọng xuống trả lời vấn đề Trần Cương vừa hỏi.

Hà Minh ngơ ngác nhìn toàn bộ quá trình, như còn chưa kịp phản ứng lại.

Một lát sau, anh ta mới bình tĩnh lại.

Theo lý thuyết, Ngu Điềm là đối tượng ghép bạn với Hà Minh, vừa rồi cũng là Hà Minh cùng cô đi tới đây ngôi, Hà Minh cảm thấy chính mình có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với hành vi của Ngu Điềm giờ phút này.

Anh ta nhìn về phía Ngôn Minh xin lỗi: “Đàn em Ngôn Minh, Ngu Điềm là anh đưa tới, hay là đánh thức em ấy đi, tìm người nhà của em ấy tới đón. Nhìn dáng vẻ của em ấy, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.”

“Không cần.” Ngôn Minh ngẩng đầu, cười một cái: “Đợi lát nữa ra về, tôi đưa cô ấy cùng về là được.”

Hà Minh rõ ràng vẫn có chút lo lắng: “Nhưng mà…”

“Không có sao đâu đàn anh Hà Minh, cô ấy chỉ là tối qua ngủ muộn quá, sáng nay thức dậy vẫn cứ ngáp liên tục, có chút buồn ngủ, lại không uống được rượu, uống chút rượu vào liền mơ màng ngủ mất.”

Giọng nói của Ngôn Minh rất trong trẻo, điềm nhiên, nhưng không khác gì ném xuống một quả bom hạng nặng trước mặt Trần Cương và Hà Minh, hai người đều nghe tới ngây người, bị ý tứ trong lời nói của Ngôn Minh làm cho mở to mắt kinh ngạc.

Trần Cương không nhịn được nói: “Đàn anh Ngôn Minh, anh nói… Anh và Ngu Điềm…”

Có lẽ đang mơ màng được người khác gọi tên, Ngu Điềm hơi điều chỉnh lại tư thế trong lòng Ngôn Minh, sau đó cực kỳ ỷ lại mà ôm chặt lấy đối phương, mềm mại nói: “Anh Ngôn Minh, mấy giờ rồi?”

Động tác vỗ vai cô của Ngôn Minh rất dịu dàng: “Còn sớm, em cứ ngủ tiếp đi.”

Trần Cương bừng tỉnh đại ngộ: “Đàn anh Ngôn Minh, thì ra anh là anh trai của Ngu Điềm.”

Trần Cương không nhịn được nhân cơ hội vuốt mông ngựa: “Chẳng trách hai người lớn lên đều đẹp như vậy, hơn nữa chỉ số thông minh chắc chắn cũng là di truyền, anh và cô ấy trên phương diện học tập đều rất có thiên phú! Hóa ra là người một nhà!”

Hà Minh cũng kinh ngạc: “Hai người là họ hàng à?”

“Không phải họ hàng.” Ngôn Minh cười cười, sợ đánh thức Ngu Điềm, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Anh nhìn lướt qua Hà Minh, lơ đãng nói: “Chỉ là thích gọi tôi là anh trai thôi. Chúng tôi có quan hệ thân thích, không phải người một nhà.”

Nói tới đây, Ngôn Minh dừng một chút, sau đó như nhớ ra cái gì, bổ sung: “Chẳng qua sau này quả thật sẽ là người một nhà viết chung một cái hộ khẩu.”

Rõ ràng là người cực kỳ lạnh lùng, nhưng giờ phút này, Trần Cương phát hiện ra, Ngôn Minh dịu dàng nhìn Ngu Điềm một cái, sau đó cười khẽ: “Đương nhiên, vì thế tôi còn đang nỗ lực.”

Ngôn Minh cứ như vậy ôm Ngu Điềm, rõ ràng tư thế này đối với Ngôn Minh cũng không thoải mái, nhưng vì để Ngu Điềm ngủ ngon, toàn bộ quá trình, anh vẫn duy trì trạng thái bất động, sau đó cùng Trần Cương trò chuyện về vấn đề khoa mắt.

Phần sau của buổi gặp mặt tương đối nhẹ nhàng, rất nhiều cựu sinh viên đều quen biết lẫn nhau, ngoài những vấn đề chuyên nghiệp, mấy người quen biết nhau cùng nói chuyện phiếm về cuộc sống, người thân, trong nhà vừa mới sinh thêm con, bầu không khí hòa hợp ấm áp.

Thật ra Ngu Điềm chỉ ngủ trên vai Ngôn Minh một lúc đã tỉnh, chỉ là bầu không khí quỷ dị này, làm Trần Cương cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 826

Mặt cô vùi trong ngực Ngôn Minh đỏ bừng, rất nhanh ý thức được mình thất thố, cũng phản ứng lại nước mình uống cũng không phải là nước trái cây đơn thuần, hẳn là chứa cồn.

Sau khi Ngu Điềm chào hỏi với Trần Cương xong liền xin lỗi Hà Minh, cũng may Hà Minh đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ với Ngôn Minh…

“Đàn anh Hà Minh, trước kia em ở trường cũng thường nghe các giáo sư nhắc tới anh, tương lai Cá Nhỏ nhà em cũng muốn chuyển sang con đường học thuật, lần này cô ấy có thể làm quen với anh vô cùng phấn khích, sau này còn mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”

Ngữ khí Ngôn Minh nghiễm nhiên giống như một trưởng bối: “Nhưng mà ngày thường cô ấy làm nghề tay trái là truyền thông phổ cập khoa học y tế, thỉnh thoảng sẽ có một số hoạt động livestream giải đáp thắc mắc, nếu anh có việc gì không liên lạc được với cô ấy thì có thể tìm em, nhân tiện em cũng muốn xin phương thức liên hệ của anh, không ngại thêm Wechat chứ? Tương lai các anh có buổi họp mặt định kỳ nào, cũng có thể gọi em, vì em cũng có hứng thú với nghiên cứu học thuật, bản thân cũng muốn có cơ hội được đàn anh Hà Minh chỉ dạy một chút. Hơn nữa loại hoạt động này, đông người thêm náo nhiệt.”

Hà Minh ngẩn người, anh ta lập tức nói được, lấy điện thoại ra, trao đổi phương thức liên hệ với Ngôn Minh.

Đàn anh Hà Minh thành thật đơn thuần có lẽ không rõ ý đồ của Ngôn Minh, nhưng Trần Cương thu hết mọi chuyện vào trong mắt lại không thể không thán phục vị đàn anh Ngôn Minh này của mình, vậy mà còn rất cáo già xảo quyệt, nói chuyện một phen, giọt nước nào cũng không lọt, đã giúp bạn gái mình bày tỏ ý kết bạn giao lưu với đối phương, lại vô hình trung biểu thị công khai chủ quyền, còn phá hỏng khả năng tương lai Hà Minh tiếp xúc với Ngu Điềm.

Hà Minh rõ ràng không ý thức được những việc khác, dù rất bất ngờ khi biết Ngu Điềm đã có bạn trai, nhưng nói sao Ngu Điềm cũng xinh đẹp như vậy, Ngôn Minh cũng vô cùng xuất sắc, hai người cực kỳ xứng đôi, bởi vậy Hà Minh có thể nói là rất nhanh chóng chấp nhận sự thật này, còn thật sự chúc phúc cho Ngôn Minh và Ngu Điềm.

Sau đó do viện nghiên cứu có một số việc đột xuất nên Hà Minh nhận điện thoại xong, xác nhận lại tình trạng của Ngu Điềm, chào hỏi với các vị đang ngồi, lúc này mới vội vàng rời đi. Để tỏ ý tôn trọng, Ngu Điềm đứng dậy tiễn anh ta.

Hai người vừa đi, trên sofa chỉ còn lại Trần Cương và Ngôn Minh.

Ngôn Minh nhìn về phía Trần Cương.

Trần Cương không phải là kẻ ngốc, cậu ra lập tức biểu hiện sự chân thành nói: “Đàn anh Ngôn Minh yên tâm, em không độc thân, em đã có bạn gái, còn là thanh mai trúc mã 10 năm, hai bên đều đã gặp mặt phụ huynh, đợi em tốt nghiệp thạc sĩ sẽ kết hôn.”

Ngôn Minh cười cười, thanh âm nhàn nhạt, dáng vẻ hòa ái: “Không hỏi cậu cái này.”

Tuy nói vậy nhưng Trần Cương không nhìn lầm, trong mắt Ngôn Minh rõ ràng hiện lên sự hài lòng với sự thức thời của cậu ta.

“Tóm lại, cậu là lớp trưởng của Ngu Điềm, tương lai Ngu Điềm học thạc sĩ mấy năm còn cần phiền cậu chiếu cố. Nếu có khó khăn hay vấn đề gì, cậu có thể tùy lúc liên lạc với tôi.”

Trần Cương trong nháy mắt đã hiểu được nội hàm của câu này, cậu ta chân chó nói: “Đàn anh cứ yên tâm, chúng ta là quan hệ bạn bè ghép bạn, anh là đàn anh ruột thịt của em, là anh trai của em, anh trai duy nhất, vậy thì Ngu Điềm chính là chị dâu của em rồi. Em nhất định sẽ chăm sóc tốt chị ấy giúp anh, không để cho kẻ có lai lịch không rõ xuất hiện bên cạnh Ngu Điềm có ý định muốn cạy góc tường. Nếu có tình huống gì, em chắc chắn sẽ lập tức báo cáo với anh.”

Ngôn Minh nâng mi mắt: “Tôi cũng không bảo cậu làm như vậy.”

“Đương nhiên đương nhiên, là em tự nguyện! Em thật lòng chán ghét loại đàn ông muốn làm kẻ thứ ba này. Người đàn ông đàng hoàng, tử tế sao có thể có suy nghĩ đi cướp bạn gái của người khác được!” Trần Cương nói: “Cứ giao cho em, em là chiến binh danh dự của đạo đức! Anh, anh cứ yên tâm một trăm lần đi!”

Ngôn Minh quả nhiên cười rộ lên: “Cậu còn rất hiểu chuyện, ghép bạn với cậu xem ra không chọn sai. Nếu có hứng thú với khoa mắt, khi nào rảnh tới bệnh viện trực thuộc, tôi có thể đưa cậu đi thăm quan, giới thiệu hoàn cảnh công tác và khái quát tình huống của khoa mắt.”

Trần Cương vừa nghe thấy, nội tâm gần như nổ tung pháo hoa.

Phải biết rằng, Ngôn Minh là bác sĩ có tiếng như vậy, thời gian của anh có bao nhiêu quý giá, hơn nữa địa vị của Ngôn Minh còn có truyền thuyết về gia thế, căn bản không cần làm đến bước này. Hoạt động giao lưu của trường có yêu cầu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là kết bạn giao lưu, thông quá đó để giải đáp thắc mắc. Ngôn Minh đồng ý giúp đỡ chính mình nhiều như vậy, Trần Cương quả thực cầu mà không được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 113: Cung biến

Rất nhanh Ngu Điềm đưa tiễn đàn anh Hà Minh xong đã quay trở lại, Trần Cương nhanh trí, ngay lập tức tìm một cái cớ rời đi trước, sau đó nhanh chóng biến mất, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân.

Không thể so với sự nhạy bén của Trần Cương, Ngu Điềm hơi ngây ngốc, cô thậm chí còn cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi anh Ngôn Minh, vừa rồi em không biết có rượu bên trong, sau đó…”

“Trước đó thật ra em còn hiểu lầm anh, vốn dĩ cho rằng không tìm anh ghép cặp, anh có thể sẽ không vui, kết quả anh không những giải vây cho em, còn giúp em kết bạn với đàn anh Hà Minh, còn rất ủng hộ em. Em thật sự cảm thấy chính mình quá xấu, sao có thể nghĩ anh là người đàn ông ghen tuông…”

Vẻ mặt Ngu Điềm tự trách, Ngôn Minh ra vẻ tủi thân và không thể tin được nhìn cô: “Em sao có thể nghĩ anh như vậy, Ngu Điềm, anh thấy hơi đau lòng.”

“Vậy em hôn anh một cái an ủi nhé!”

Hoạt động lúc này đã gần kết thúc, Ngu Điềm đã đi theo Ngôn Minh tới bãi đỗ xe, thấy bốn phía xung quanh không có ai, Ngu Điềm nhanh chóng hôn lên sườn mặt Ngôn Minh một cái.

Nhưng bộ dáng Ngôn Minh có vẻ không dễ bị mua chuộc: “Chỉ vậy thôi? Không cảm thấy qua loa có lệ à?”

“Vậy như thế nào mới không là qua loa có lệ?” Ngôn Minh nghĩ nghĩ: “Nếu không anh nghĩ một chuyện em có thể làm giúp anh đi, anh có thể đưa ra một yêu cầu.”

“Anh thật ra cũng không có yêu cầu gì đặc biệt. Chỉ là anh phát hiện, cách thời gian nổi tiếng trước đó cũng đã hơn một năm, sự kiện truyện tranh lần trước cũng không nhiều người biết tới, trí nhớ của cư dân mạng thật sự còn thua cả cá vàng, rất dễ quên. Ngoại trừ các fan theo dõi tài khoản truyền thông của em ra thì hình như trong cuộc sống hiện thực không có bao nhiêu người biết chuyện anh là bạn trai em.”

“Anh cho rằng vẫn nên nhắc lại thân phận của anh một chút.” Ngôn Minh hắng giọng nói: “Dù sao nếu khiến cho người khác hiểu lầm, giống như Cao Mân còn có thể giải thích nhanh chóng, nhưng nếu là bạn học của em, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.”

?

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Ngu Điềm, Ngôn Minh cũng không quanh co vòng vo: “Em không phát hiện bạn học cùng khóa với em lần này, tỉ lệ là nam tương đối cao sao?”

“Hơn nữa anh vừa mới nói chuyện với Trần Cương, phát hiện không ít bạn học nam của em vẫn còn độc thân, trong trường ngoại trừ học tập đương nhiên cũng muốn hẹn hò. Nếu hiểu lầm em là người độc thân, để các bạn học nam đó uổng công theo đuổi một hồi, em không cảm thấy lãng phí tình cảm của người ta à? Còn rất có lỗi khi làm mất thời gian của bọn họ nữa?”

Ngôn Minh nói có sách mách có chứng: “Em cũng biết, thời gian đối với người học y rất quý giá. Nếu sớm để cho bọn họ biết được tình cảm của em với bạn trai rất ổn định, thì cũng không đến mức chiếm dụng thời gian của người ta, cũng coi như một loại đạo đức tốt đẹp suy nghĩ vì người khác.”

“………….”

Ngu Điềm xem như đã biết, còn hiểu rất rõ ràng.

Uổng công cô còn nghĩ Ngôn Minh thật rộng lượng, đây có chỗ nào rộng lượng chứ? Còn không phải đang áp dụng biện pháp đánh dấu chủ quyền?

Chỉ là Ngu Điềm vừa định mở miệng trêu chọc, lại nghe thấy Ngôn Minh lạnh nhạt bổ sung…

“Anh lớn tuổi hơn những bạn học nam đó của em, người ta tuổi trẻ giàu sức sống, biết được nhiều chiêu trò, cũng không bận rộn giống anh, thời gian có thể ở bên em chỉ có hạn. Anh thấy sinh viên năm nay đều không tồi, có không ít nam sinh ưu tú, thậm chí nói không chừng còn có người có thiên phú vượt qua anh. So ra, anh cũng chỉ là một người bình thường có cảm giác được nguy cơ.”

Giọng của Ngôn Minh rất bình tĩnh, nhưng càng như vậy, Ngu Điềm lại càng mềm lòng.

Đúng rồi, Ngôn Minh dù sao cũng lớn tuổi hơn chút, không thể trách anh cũng có loại băn khoăn này, Ngu Điềm tức khắc cảm thấy chính mình là một người trẻ tuổi không kính già yêu trẻ, biết cảm thông cho người lớn…

Chẳng qua loại mềm lòng này của Ngu Điềm, rất nhanh đã tan thành mây khói sau khi trải qua buổi tối và thức dậy vào sáng hôm sau.

Ai nói chính mình đã già, năng động không bằng người trẻ tuổi? Rõ ràng là thể lực còn mạnh hơn nhiều so với thanh niên. Thời điểm nào đó vào buổi tối, còn biết chơi hơn cả người trẻ.

Ngu Điềm cảm thấy, sau này thật sự không thể mắc bẫy Ngôn Minh nữa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.