Có lẽ con rắn cảm nhận được sự nguy hiểm trên người nàng, liền bò xung quanh một chút, sau đó bỏ đi.
Thời Khanh Lạc thấy vậy, liền ngồi xuống, lấy ra một cái bát trống từ trong không gian, đổ một ít linh tuyền đút cho con ngỗng hoang gần như sắp c.h.ế.t kia.
Con ngỗng hoang không vùng vẫy trong vòng tay của Thời Khanh Lạc, có lẽ vì nàng đã cứu nó.
Sau khi phát hiện ra linh tuyền, con ngỗng còn rất thông minh uống cạn sạch nước trong bát.
Trước đó Thời Khanh Lạc phát hiện con ngỗng hoang này có tính linh hơn con ngỗng bình thường.
Khi nó uống xong, nàng mở miệng nói: “Nếu không ngươi về nhà với ta đi, có thể giúp ta trông nhà.”
Trước đây nàng đã xem qua rất nhiều video, ngỗng giữ nhà tốt hơn chó tụi.
Nếu nàng không thường xuyên ăn uống và sống trong viện nghiên cứu, nàng vũng muốn nuôi một con ngỗng lớn.
Con ngỗng hoang này cũng trúng ý của nàng, có vẻ như nó chưa thành niên, nàng có ý định bắt cóc về nuôi, dưỡng thành một chú ngỗng lớn biết trông nhà cửa
Cho nên lúc này mới lấy linh tuyền ra cho nó uống.
Linh tuyền chỉ có tác dụng bồi bổ cơ thể cho con người, còn đối với động vật thì có tác dụng tốt hơn, nếu uống thường xuyên sẽ thông minh hơn đồng loại của mình.
Con ngỗng hoang nghiêng đầu nhìn về phía Thời Khanh Lạc, nhưng thể nó không hiểu lời nàng nói, trên mặt như có một dấu chấm hỏi to đùng.
Nhìn thấy vẻ ngoài dễ thương của nó khác hoàn toàn với bộ dang hung dữ lúc nãy, Thời Khanh Lạc lại càng thêm yêu thích hơn.
Thời Khanh Lạc chỉ vào cái bát mà con ngỗng đã uống xong linh tuyền, sau đó chỉ vào con ngỗng hoang cùng cái giỏ sau lưng của chính mình: “Đi theo ta, ngày nào cũng cho ngươi uống nước.”
Nàng dùng thủ ngữ biểu đạt đại khái ý của mình.
Con ngỗng đen cong đầu suy nghĩ, một lúc sau, sức lực của nó mới khôi phục lại một chút, tự mình nhảy vào giỏ sau của Thời Khanh Lạc.
Nó biết muốn uống được nước man mát kia, thì phải đi theo “quái vật” hai chân này thôi.
Vậy là Thời Khanh Lạc đã bắt cóc thành công con ngỗng đen.
Sau khi trở về nhà, Thời Khanh Lạc lấy con ngỗng đen ra khỏi giỏ.
Thấy vậy, mắt Nhị Lang sáng rực lên: “Tẩu, hôm nay chúng ta ăn thịt ngỗng hả?”
Có lẽ ánh mắt thèm thuồng của cậu quá rõ ràng còn mang theo chút ác ý.
Vì vậy, con ngỗng đen lao tới muốn cắn Nhị Lang.
Nhị Lang giật mình, lập tức chạy trốn sau lưng Thời Khanh Lạc.
Con ngỗng đen không bỏ cuộc đuổi theo nhưng bị Thời Khanh Lạc ngăn lại.
“Sau này đừng có bắt nạt những người trong sân này, nếu không ta sẽ làm thịt ngươi.”
Thời Khanh Lạc gõ vào đầu con ngỗng, chỉ vào Nhị Lang rồi tiếp tục gõ gõ đầu nó.
Ngỗng đen làm ra vẻ tủi thân, sau đó không đuổi theo Nhị lang nữa.
Điều này làm cho Nhị Lang và ba người khác cảm thấy mới lạ.
Nhị Lang vươn nửa người ra nhìn con ngỗng và hỏi: “Tẩu, con ngỗng này thông minh quá, tẩu lấy ở đâu vậy?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Tẩu nhìn thấy suýt bị rắn ăn thịt nên cứu và mang nó về nhà.”
Nàng nói thêm: “Nó sẽ là một phần của gia đình chúng ta,, chuyên dùng để giữ nhà, vì vậy không thể ăn được. “
Nhị Lang ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu gật đầu nói: “Vâng, đệ nghe lời tẩu.”
Cậu hỏi: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó nhé?”
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một lúc: “Được rồi, cứ gọi nó là Ngốc Ngốc đi.”
Hung dữ lại còn mang theo dáng vẻ ngốc ngốc, thật đáng yêu
Nhị Lang gật đầu: “Được rồi, cái tên Ngốc Ngốc cũng thật hay.”
Cứ thế, con ngỗng đen ở lại nhà.
Bởi vì lời cảnh cáo của Thời Khanh Lạc, nó tỏ ra kiêu ngạo và không thèm để ý đến ba người Nhị Lang. Mỗi sáng thức dậy, nó sẽ đi một vòng quanh sân trước, giống như đi tuần tra lãnh thổ của chính mình.
Ngoại trừ bốn người Thời Khanh Lạc, nếu ai dám bước vào sân trước, Ngốc Ngốc sẽ lộ ra vẻ dữ tợn, muốn cắn xé người đó.
Mỗi lần như vậy, Thời Khanh Lạc sẽ thưởng cho nó linh tuyền và hạt kê.
Những người đến làm đậu phụ trong thôn đều khen con ngỗng này thông minh.
Năm ngày sau, lúc Tiêu Hàn Tranh vừa mở cửa, một bóng đen đột nhiên chạy tới.
Theo bản năng đôi mắt Tiêu Hàn Tranh trở nên lạnh lẽo, đưa tay ra muốn chộp lấy bóng đen kia.
Ngốc Ngốc vốn đã thông minh, mấy ngày nay được uống linh tuyền ngày càng thông minh hơn.
Cảm nhận sát ý tỏa ra từ người này, nó lập tức dừng lại.
Tuy nhiên, nó dữ tợn nhìn Tiêu Hàn Tranh, giống như muốn nói ngươi mà đến đây ta sẽ cắn ngươi, còn không ngừng kêu to, muốn gọi Thời Khanh Lạc ra ngoài.
Thời Khanh Lạc nghe thấy tiếng kêu lớn của con ngỗng, lập tức bước ra khỏi phòng.
Sau đó, nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh mặc thanh y tuấn mỹ đang giằng co với ngỗng đen.
Nàng mỉm cười và kêu to: “Ngốc Ngốc lại đây.”
Ngốc Ngốc quay lại nhìn Thời Khanh Lạc, khi thấy nàng vẫy tay lần nữa, nó mới miễn cưỡng đi về phía nàng.
Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy điều này có chút choáng váng, sao trong nhà lại có thêm một con ngỗng đen hung dữ?
Mấu chốt là nó quá thông minh, thật sự có thể hiểu được tiểu tức phụ đang nói gì sao?
Hắn nghĩ vậy, những người phía sau hắn cũng ngạc nhiên nói: “Con ngỗng này thật thông minh!”
Thời Khanh Lạc nghe được tiếng ai đó, nàng nhìn sang.
Nàng nhìn thấy một thanh niên mặc áo gấm trắng, dung mạo khôi ngô, có chút phiêu dật, từ cửa bước vào.
Rõ ràng là người mà Tiêu Hàn Tranh mang theo về nhà.
Tiêu Hàn Tranh nở nụ cười nhìn Thời Khanh Lạc: “Đây là ngỗng nàng nuôi?”
Tính khí của con ngỗng làm cho hắn cảm giác do tiểu tức phụ nuôi ra.