Người nọ: “…” Ngỗng này thành tinh rồi, hắn ta lại có thể thấy được sự khinh bỉ trong mắt nó.
Không thể không nói, sức chiến đấu của con ngỗng này cũng quá mạnh mẽ.
Hắn ta muốn đơn độc chống lại đám ngỗng này, dù dưới tình huống sử dụng võ công cũng chỉ có thể chạy.
Trong lòng cảm thán phu nhân thật không phải người thường, ngay cả nuôi ngỗng cũng lợi hại như vạy.
Thời Khanh Lạc lấy thức ăn ngốc đút cho Ngốc Ngốc và đám ngỗng khác, lại sờ đầu nó, tỏ vẻ khen ngợi.
Ngốc Ngốc này làm người trông nhà quả nhiên lợi hại, lúc đầu nàng không nhìn lầm.
Người Tiêu Hàn Tranh đi đến, từ trong lòng lấy ra một lá thư đưa cho hắn.
“Chủ tử, bên Bắc Cương gửi thư.”
Tiêu Hàn Tranh nhận lấy: “Ừ, ngươi đi xuống trước đi.”
Người nó dưới sự theo dõi của đám ngỗng lui ra ngoài.
Lần đầu tiên hắn ta phát hiên ngỗng dữ như vậy, khó trách khỏi phu nhân dùng đám ngỗng canh nhà, quả nhiên có tác dụng hơn cả gã sai vặt.
Tiêu Hàn Tranh mở thư ra nhìn thử.
Sau khi xem xong thì nói với Thời Khanh Lạc: ‘Thời lão tâm hưu Ngưu thị rồi.”
Thời Khanh Lạc ngẩn ra: “A, thật sự hưu rồi?”
“Có nói tại sao không?”
Nàng luôn cảm thấy Thời lão tam không phải là đến Bắc Cương mới thấy chán Ngưu thị rồi hưu bà ta, dù sao thành thân cũng nhiều năm như vậy rồi.
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Một phó tướng nhìn trúng Thời nhị muội, Ngưu thị muốn đưa cho người ta làm thiếp.”
“Mà phó tướng kia đã hơn bốn mươi tuổi, Thời lão Tam không đồng ý, bà ta lén đến nữ nhi qua.”
“Sau đó bị Thời Tam muội báo tin, bị Thời lão Tam bắt tại trận.”
“Thấy Ngưu thị c.h.ế.t cũng không hối cải, còn bộ dạng có lý chẳng sợ, trong cơn tức giận Thời lão Tam hưu bà ta.”
Tiêu Hàn Tranh tiếp tục nói: “Ngưu thị khóc lóc cầu xin, Thời lão tam cũng không đồng ý tha thứ.”
“Đúng lúc Thời lão tam thông đồng được với đám người Tiêu Đại Lang, Tiêu Đại Lang giúp ông ta viết văn thư bỏ vợ.”
“Ngưu thị thầm hận trong lòng, không dám đắc tội với Thời lão tam và Tiêu Đại Lang, hận qua Thời tam muội đi báo tin.”
“Sau đó cấu kết với bọn bắt cóc, bắt bán Thời tam muội.
“Cũng may phát hiện kịp thời, bây giờ Thời lão tam phát triển không ít nhân mạch ở huyện thành, cho nên lúc Thời tam muội bị đưa đến thanh lâu huyện bên cạnh, thì cứu người ra.”
“Ngưu thị xem như đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Thời lão tam, ông ta để cho Tiêu Đại Lang đưa bà ta đến khu mỏ, nấu cơm cho thợ đào mỏ.”
“Cũng vừa khéo, khu mỏ mà Ngưu thị bị bắt đi, chính là nơi mà Cát Xuân Nghĩa ở.”
Thời Khanh Lạc không ngờ Ngưu thị lại làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Mặc dù Thời Nhị muội và Thời Tam muội không có tình cảm tốt với nguyên chủ, đoạt đồ của nguyên chủ, ngoài trừ bị Ngưu thị tẩy não và chán ghét nguyên chủ ra, thì chuyện xấu gì cũng chưa làm.
Ban đầu Ngưu thị đưa nguyên chủ đến Ngô gia, hai muội muội này cũng không đi theo giật dây.
Cho nên mặc đù Thời Khanh Lạc không thích các nàng, cũng chỉ không khôg thèm quan tâm mà thôi.
Nhưng cũng không hy vọng hai tiểu cô nương hơn mười tuổi, một người gả cho một lão già, một người bị bán vào thanh lâu.
Thời Khanh Lạc không nhịn được lắc đầu.
“Ngưu thị này hết thuốc chữa rồi.”
Chắc hẳn Phó tướng vừa ý Thời nhị muội kia cho không ít sính lễ đi.
Nếu không Ngưu thị sẽ không dưới tình huống Thời lão tam không đồng ý, còn muốn len lén làm.
Nàng còn tưởng rằng ít nhiều gì Ngưu thị cũng thương nhị nữ nhi và tam nữ nhi, xem ra trước lợi ích, tất cả đều không là gì.
Trừ phi là nhi tử, Ngưu thị có lẽ sẽ đau lòng, còn nữ nhi, ở trong lòng Ngưu thị chính là cây cỏ.
Thời lão tam cũng đã từng là người không tốt, nhưng đã thay đổi rất lớn rồi.
Chuyện này đáng giá để khen ngợi.
Nếu Thời lão tam cùng làm chuyện này với Ngưu thị, vậy sau này Thời Khanh Lạc sẽ không quan tâm đến người cha tiện nghi này nữa.
Còn viết thư cho Tiêu Đại Lang trừng trị Thời lão tam một trận.
Tiêu Hàn Tranh cũng cảm thấy Ngưu thị quá đáng: “Quả thật hết cứu chữa rồi.”
Đây chính là nữ nhi ruột, lại có thể ra tay như vậy.
Thời Khanh Lạc nói: “Hưu cũng tốt, ta cảm thấy Thời lão Tam làm đúng.”
Nàng lại nói: “Ngưu thị đi khu mỏ, có thể dính dáng gì đến Cát Xuân Nghĩa hay không?”
Dù sao thế giới này nhỏ như vậy, hai người này ở chung một chỗ, nói không chừng làm ra chuyện gì đó.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Ta sẽ để cho người nhìn bọn họ chằm chằm.”
Hắn lại bổ sung một câu: “Chỉ cần bọn họ không làm chuyện xấu hại chúng ta, cư tùy bọn họ đi.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Cũng đúng.”
Hai người cũng không để chuyện này trong lòng.
Đi dạo thêm một vòng, hai người dắt tay nhau về phòng.
Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh viết một bức thư, cho ám vệ mà Hoàng đế đặt ở Tiêu trạch.
Trước khi ra khỏi cung, Hoàng đế cho Tiêu Hàn Tranh hai người, để cho hắn có chuyện gì thì truyền tin thông qua hai người này.
Hơn nữa hai người này, trừ tác dụng truyền tin ra, cũng là Hoàng đế để cho bọn họ bảo vệ phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Rất nhanh ám vệ đã đưa thư đến.
Hoàng đế thấy phu thê Tiêu Hàn Tranh lại muốn dâng công thức mới, trong mắt không nhịn được xuất hiện một tầng ý cười.
Đặc biết là thấy Thời Khanh Lạc tức giận vì Cẩm Vương muốn cho nàng đội nón xanh, buổi tối hôm đó lập tức mơ thấy sư phụ của mình.
Ngài không nhịn được mà dở khóc dở cười.
Thật không biết mỗi ngày nha đầu này suy nghĩ cái gì, nam nhân nào đội nón xanh cho nữ nhân, vậy chẳng lẽ tam thê tứ thiếp chính là đội nón xanh cho chính thê?
Trái lại ngài cũng không ghét, còn cảm thấy nha đầu này yêu ghét rõ ràng, tính tình thẳng thắn này rất thú vị.
Hơn nữa Tiêu Hàn Tranh cũng nói với bên ngoài là cả đời này chỉ có một người, mặc dù Hoàng đế không biết Tiêu Hàn Tranh có làm được không, dù sao bây giờ Thời Khanh Lạc tin tưởng.
Cho nên mới có thể tức giận như vậy.
Dũ nhiên, ngài cũng không ngờ đến Thời Khanh Lạc lại vẫn còn phương pháp làm thủy tinh.
Trong cung có không ít đồ làm bằng thủy tinh, nhưng vô cùng đắt đỏ, tất cả đều đến từ Tây Vực.
Mấu chốt số lượng còn rất ít, mỗi lần có thủy tinh đến kinh thành, các thế gia quyền quý đều tranh nhau mua với giá cao.
Cho nên nếu Đại Lương của bọn họ có thể làm ra thủy tinh, quả thật có thể để cho quốc khố có một nguồn thu nhập lớn.
Đến lúc đó cũng có thể gia tăng quân bị và lương thảo, cho mỗi tướng sĩ một đôi giày da đế cao su.
Chờ loại trong giặc ngoài được giải quyết, kiếm được tiền, còn có thể sửa nhiều con đường thành đường xi măng.
Nghĩ như vậy, trong lòng hoàng đế không nhịn được kích động.