Lương Hữu Tiêu đưa tiền để cho chưỡng quỹ của khách điếm mua thịt đồ ăn, buổi tối bọn họ phải uống một trận mới được.
Mấy người ở khách điếm của một nơi xa lạ nâng cốc uống rượu, thương lượng làm sao đánh một trận lớn, mỗi người đều hăng hái giống như được tiêm m.á.u gà.
Bắc Thành, phủ phó đô đốc.
Từ người mà cha ruột để lại, Cát Xuân Như lấy được một bức thư, vì vậy để cho nha hoàn đọc thư cho mình.
Nghe được đệ đệ ở khu mỏ không chỉ thành thân với một nữ nhân lớn tuổi, mà nữ nhân kia còn là nương của Thời Khanh Lạc, Cát Xuân Như lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
“Đây là người khác truyền bậy bạ đúng không?” Nàng ta không muốn tin tưởng đây là sự thật.
Gần đây nàng ta vẫn luôn hỏi thăm không ít tiểu thư của nhà quý tộc ở Bắc thành, nghĩ chờ đón đệ đệ ra khỏi khu mỏ, sẽ mai mối cho hắn ta một hôn sự tốt.
Lúc để người đưa bạc cho đệ đệ, nàng ta cũng viết cái này vào.
Nhưng sao lúc này tin tức truyền về lại như vậy? Đệ đệ không thể nào cưới Ngưu thị được.
Nha hoàn cẩn thận nói: “Phu nhân, chuyện này đã điều tra qua, thiếu gia ở khu mỏ còn bái đường thành thân với Ngưu thị nữa.”
Cát Xuân Như tức giận đến mức trước mặt biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Chờ nàng ta bình tĩnh lại, giận đến mức ném ly trà trong tay xuống đất: “Nhất định là tiện nhân không biết xấu hổ Ngưu thị kia lừa gạt Xuân Nghĩa.”
“Ta phải đi tìm Tiêu Nguyên Thạch.”
Không được, nàng ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra, nàng ta muốn lập tức đi khu mỏ mang đệ đệ ra ngoài.
Sau đó chỉ thấy trong sân, Tiêu Nguyên Thạch đang đỡ Đào Liễu đi tảng bộ.
Bụng Đào Liễu đã rất lớn, lúc này không son phấn vẫn xinh đẹp như vậy, có thêm một loại hạnh phúc khi sắp được làm nương.
Trong mắt Tiêu Nguyên Thạch lộ ra ý cười, hai người vừa nói vừa cười.
Một màn này đ.â.m vào mắt của Cát Xuân Như.
Không tự chủ được rơi lệ đầy mặt, trong lòng đau đớn giống như bị kim châm vậy.
Rõ ràng những cái này đều là của nàng ta, nhưng bây giờ đều bị tiện nhân Đào Liễu này cướp mất.
Tên khốn Tiêu Nguyên Thạch cũng không phải là người, rõ ràng đã nói chỉ thích một mình nàng ta, bây giờ lại ôm nữ nhân khác, để cho nữ nhân khác sinh con của mình.
Nàng ta không nhịn được sờ bụng mình một cái, đáng thương cho hai đứa bé của nàng ta.
Nếu không bị đẻ non, đứa lớn của nàng cũng biết gọi mẫu thân rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện này lại thống khổ vô cùng, cũng sinh ra sự hối hận, lúc đầu không nên dùng đứa nhỏ để tính toán Khổng thị.
Muốn Khổng thị nhường vị trí chính thê ra có rất nhiều cách, nhưng nàng ta lại dùng cách nhanh nhất, nhưng cũng làm mình bị thương.
Lại không nhịn được càng hận Tiêu lão thái, nếu như không phải mấy người bà già này, sao nàng ta có thể tức giận lại sinh non.
Dĩ nhiên bây giờ người mà nàng ta hận nhất, chính là Đào Liễu, tiện nhân cướp nam nhân của nàng ta.
Cát Xuân Như sờ bụng, trong đôi mắt đỏ hoe đều là hận ý, nhìn chằm chằm Đào Liễu.
Vốn dĩ Đào Liễu đang tản bộ đột nhiên cảm nhận được một cổ thù hận, nghiêng đầu nhìn chỉ thấy Cát Xuân Như đang thù hận nhìn mình.
Nàng ta ngẩn ra, trái lại cũng không sợ, lại giả bộ nằm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Nguyên Thạch.
Làm ra bộ dạng lo lắng hỏi: “Tướng quân, tỷ tỷ đây là làm sao?”
Tiêu Nguyên Thạch nghe nàng ta hỏi, mới ngẩng đầu nhìn về phía kia.
đúng lúc nhìn thấy Cát Xuân Như vì khóc mà trang điểm phai hết, trên mặt có vài phần dữ tợn.
Tiêu Nguyên Thạch sợ hết hồn, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta thấy được bộ dạng này của Cát Xuân Như.
Tiếp đó lại thấy Cát Xuân Như nhanh chóng thu lại vẻ mặt, ông ta lắc đầu một cái, cũng có chút nghi ngờ mới vừa rồi là mình nhìn lầm rồi.
“Tướng quân, có phải tỷ tỷ trách ta có đứa con của tướng quân hay không?”
“Tướng quân, nếu tỷ tỷ không vui, có thể để cho ta dẫn theo đứa bé rời khỏi phủ tướng quân không?”
Đôi mắt Đào Liễu hơi đỏ, làm ra bộ dạng cầu xin: “Ta không muốn cái gì cả, chỉ muốn đứa bé này.”
Thấy Cát Xuân Như thu liễm nhanh như vậy, nàng ta lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Quả nhiên Tiên Nguyên Thạch đã tin tưởng chuyện lúc này mình nhìn thấy.
Có lẽ Liễu Như là bị bộ dạng lúc nãy của Cát Xuân Như hù dọa mới có thể nói như vậy.
Ông ta vỗ tay an ủi nàng ta: “Đừng có nói bậy bạ, nàng là nữ nhân của ta, sao có thể mang con ta rời đi được.”
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nàng và con.”
Ông ta vẫn luôn cho người âm thầm chăm sóc Liễu Như, cẩn thận bảo vệ cái thai này.
Hơn nữa từ Kinh thành đến Bắc Cương, dù Liễu Như đang mang thai nhưng vẫn tỉ mỉ quan tâm ông ta, toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào ông ta, không giống như Cát Xuân Như ngày càng tự do phóng khoáng.
Chẳng những ông ta muốn bảo vệ đứa bé, ngay cả Liễu Như cũng muốn bảo vệ.
Lúc này Đào Liễu mới nở nụ cười, chủ động tựa vào lòng của Tiêu Nguyên Thạch: “Đạ tạ Tướng quân!”
Ở chỗ Tiêu Nguyên Thạch không nhìn thấy, nàng ta cố ý ném cho Cát Xuân Như một ánh mắt khiêu khích.
Bây giờ Cát Xuân Như hận không thể xông đến cho Đào Liễu mấy cái tát, đá mấy cái vào bụng của đối phương.
Nhưng lại cứng rắn nhịn xuống.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, nhịn xuống xúc động muốn xé xác Đào Liễu ra, dùng khăn lau nước mắt trên mặt đi đến.
“Tướng quân!”
Giọng nói mang theo mấy phần nhu nhược đáng thương.
Tiêu Nguyên Thạch lần đầu tiên thấy được bộ dạng này của nàng ta, “Xuân Như, có chuyện gì?”
Cát Xuân Như: “…” Tên khốn này, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể đến sao?
Nếu không phải vì chuyện của đệ đệ, lúc này khẳng định nàng ta sẽ làm ồn ào lên,
“Tướng quân, mới vừa rồi ta nhận được một tin tức, đệ đệ của ta ở khu mỏ bị nương của Thời Khanh Lạc lừa thành thân.”
Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “Ta muốn đến khu mỏ đón nó trở về, tuyệt đối không cho phép nó cưới một nữ nhân như vậy.”
Sau đó kéo tay Tiêu Nguyên Thạch, cầu xin ông ta: “Tướng quân, ta cầu xin chàng, để cho ta đi đón đệ đệ về đi.”
Đây cũng là lần đầu tiên Cát Xuân Như lại cầu xin Tiêu Nguyên Thạch như vậy.
Mặc dù tình cảm của Tiêu Nguyên Thạch đối với Cát Xuân Như đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng tóm lại nàng ta vẫn là nữ nhân mà ông ta thích.
Nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng ông ta không có mùi vị gì.
Tất nhiên, cũng có chút không quá thoải mái.