Nàng ta vì Cát Xuân Nghĩa lại có thể nhỏ giọng cầu xin ông ta như vậy, lúc đầu là nữ nhân kiêu ngạo lại dịu dàng hiểu lòng người, nhưng ngày càng trở nên vô cùng xấu xí.
Ông ta có chút nhức đầu nói: “Ta sẽ để cho người đi khu mỏ tìm người giúp đỡ, chờ thêm một chút.”
Ông ta cũng không ngờ đến Cát Xuân Nghĩa lại ở chung một chỗ với Ngưu thị, thật là ẩu tả, thật sự làm cho ông ta vô cùng khinh thường.
Chẳng qua chỉ bị phạt đi đào mỏ, Cát Xuân Nghĩa đã sa đoạt đến mức ở bên Ngưu thị, thật là bùn nhão không thể trát tường,
“Ta không chờ được.”
Cát Xuân Như khóc nói: “Ta thật sự không có cách nào chấp nhận được chuyện nó cưới Ngưu thị, nhất định là đệ ấy là bị Ngưu thi mê hoặc lừa gạt, ta muốn đích thân đi đến khu mỏ.”
Nàng ta nhỏ giọng nức nở: “Tướng quân, cho tới bây giờ ta chưa từng cầu xin chàng, lần này chàng giúp cho đệ đệ của ta đi.”
Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch có chút bất lực, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ngày mai ta sẽ để cho người đưa ngươi đến khu mỏ, mang đệ đệ của ngươi về.”
Cát Xuân Nghĩa đã bị chịu phạt, hẳn hoàng đế sẽ không nhìn chằm chằm một nhân vật nhỏ như vậy.
Cho nên bây giờ đón người đi cũng không có chuyện gì.
Chủ yếu là nếu ông ta không đồng ý, Cát Xuân Như sẽ làm ồn ào.
Ông ta thật sự sợ nàng ta làm ồn ào, sau đó làm cho phủ tướng quân thành trò cười của Bắc Thanh.
Bắc Thành cách xa kinh thành, rất nhiều chuyện xảy ra ở kinh thành gia tộc ở chỗ này đều không biết.
Dù sao đều là nhìn chằm chằm chiều hướng của triều đình, cũng không đến mức mỗi ngày đều nhìn chằm chằm phủ tướng quân của ông ta.
Cát Xuân Như thật muốn choTiêu Nguyên Thạch vài cái tát, tên khốn này mới vừa rồi còn bảo chờ, bây giờ lại nói có thể đưa nàng ta đi mang người về.
Rõ ràng lúc trước là cố ý kéo dài, thật quá đáng.
Trong lòng tràn đầy oán khí, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì: “Đạ tạ tướng quân.”
Tiêu Nguyên Thạch thật sự cảm thấy rất phiền: “Ta còn có công vụ muốn làm, ngươi trở về viện tử của mình đi.”
Cát Xuân Như nắm chặt bàn tay dưới tay áo: “Được.”
Công vụ cái rắm, đi dạo với tiện nhân Đào Liễu này mới đúng.
Vì đệ đệ nàng ta sẽ nhịn.
Chờ đón đệ đệ trở về, ai làm cho nàng ta không thoải mái, nàng ta sẽ để cho người đó không thoải mái, bao gồm cả Tiêu Nguyên Thạch.
Vì vậy xoay người rời khỏi viện này, cũng làm cho Tiêu Nguyên Thạch bất mãn với thái độ này của nàng ta.
Liễu Như lại nhân cơ hội bề ngoài quan tâm đến Cát Xuân Như nhưng trên thực tế là châm ngòi ly gián.
Làm cho phần tình cảm của Tiêu Nguyên Thạch đối với Cát Xuân Như lại giảm đi mấy phần.
Ngày hôm sau, Tiêu Nguyên Thạch phái thân tín hộ tống Cát Xuân như đến khu mỏ.
Trước đó Tiêu Hàn Tranh đã nhận được tin tức này, sau đó tìm người đi đến khu mỏ mua chuộc thủ lĩnh trông coi.
Cát Xuân Như muốn dẫn Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị đi, nhất định phải phải đến huyện Hà Dương hủy bỏ công văn lưu đày mới được.
Nếu không tỷ đệ Cát Xuân Như về thắng Bắc thành sao có thể đấu với người Tiêu gia cũ?
Như vậy sao tiểu tức phụ của hắn có thể xem kịch hay được.
Cát Xuân Như ngựa không ngừng vó mất năm ngày chạy đến khu mỏ.
Nàng ta đã từng ở Bắc Cương mười năm, biết nơi này rất khổ.
Nhưng nhìn đến khu mỏ trơ trụi đổ nát kia, từng nhóm người mặc áo tù đang làm việc dưới mặt trời nóng bỏng.
Cát Xuân Như nhịn không được chua xót trong lòng, từ nhỏ đệ đệ của nàng ta đã không chịu khổ, lại bị đám người Tiêu Đại lang đưa đến chỗ này chịu khổ như vậy.
Lập tức để cho thân tín của Tiêu Nguyên Thạch đi tìm người.
Thân tín để cho nàng ta chờ trên xe ngựa, đi đến nơi trông coi.
Nơi này có một người do Tiêu Nguyên Thạch sắp xếp, thân tín là muốn đi liên lạc với người này.
Rất nhanh tìm được người, người nọ nói với thân tín về tình huống gần đây của Cát Xuân Nghĩa
Thân tín phân phó: “Ngươi dẫn phu nhân đi qua đón người đi.”
Trái lại người nọ không thành vấn đề gì, dù sao người này vẫn luôn biết Cát Xuân Nghĩa không thể nào ở lâu ở chỗ này.
Chẳng qua vẫn là nhắc nhở thân tín: “Bên huyện Hà Dương truyền tin tức đến, nếu như muốn miễn lao dịch cho Cát Xuân Nghĩa, phải đi đến huyện nha hủy bỏ công văn lưu đày phát ra trước đó.”
Nếu không sẽ bị xử lý theo đào phạm.”
Thân tín nhíu mày: “Một lát nữa ngươi nói chuyện này cho phu nhân đi.”
Nếu gã nói, phu nhân khẳng định lại giận chó đánh mèo.
Thật ra bây giờ những thủ hạ của Tiêu Nguyên Thạch đều có bất mãn đối với phu nhân tướng quân Cát Xuân Như này.
Nếu Tướng quân có thể ở lại kinh thành lên chức, bọn họ cũng có thể dính được chút ánh sáng.
Ai biết lại bị phu nhân hại quay về Bắc Cương, hoàn toàn chính là hồng nhan họa thủy.
Sau khi nói chuyện với người này xong, thân tín quay về xe ngựa.
“Phu nhân, gần đây tiểu thiếu gia không được sắp xếp làm việc, đang ở phòng đơn được sắp xếp, bây giờ người qua đó sao?”
Cát Xuân Như nghe được lời của gã, cũng không cảm thấy đệ đệ mình ở một phòng riêng là không đúng.
“Ừ, bây giờ sẽ đi qua.”
Vì vậy thân tín tự mình cho xe ngựa chạy đến chỗ ở.
Trước mắt từng hàng chòi được xây dựng đơn giản, hơn nữa đều là mấy người ở chung.
Cát Xuân Như thấy được cái chòi rách rưới kia, lại đau lòng không thôi.
Lúc trước đệ đệ vẫn chưa có phòng riêng, đều ở nơi rách nát này.
Phía sau nữa chính là từng gian phòng đất.
Những phòng đất này, cũng được xem như là chỗ ở của người có tiền có quyền bị đày đến đây.
Tất nhiên phải nhét đủ tiền, hoặc phía trên có người giúp đỡ mới có thể dọn đến, bình thường cũng có thể nghỉ việc.
Xe ngựa dừng lại trước một cửa phòng.
Cát Xuân Như được nha hoàn nâng xuống xe ngựa, thấy phòng đất này, nàng ta không nhịn được lộ ra mấy phần ghét bỏ.
Lúc Cát gia có cuộc sống kém nhất cũng tốt hơn cái phòng này.
Thấy cửa phòng đang đóng, nàng ta không nhịn được nhíu mày: “Xuân Nghĩa không ở trong này sao?”
Thân tín mới từ cửa phòng trở về mở miệng nói: “Trong phòng có người, chẳng qua là cố ý đóng cửa.”
Cát Xuân Như liếc mắt nhìn gã: “Vậy thì đi đến gõ cửa đi!”
Trên mặt thân tín lộ mấy phần lúng túng: “Sợ là bây giờ có chút không được thuận tiện lắm.”
Cát Xuân Như cảm thấy khó hiểu: “Có cái gì không thuận tiện?”
Nàng ta vịn nha hoàn tự mình đi tới chuẩn bị gõ cửa.