Thời Khanh Lạc nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi đi y quán.”
Vốn dĩ Trác Chính còn tưởng rằng Thời Khanh Lạc sẽ đến đỡ mình, ai ngờ đến là nha hoàn của nàng.
Chẳng qua cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể ngại ngùng cười với nàng, “Được, phiền tỷ tỷ rồi.”
Vì thế Thanh Thanh đỡ thiếu niên khập khiễng, đi theo phía sau Thời Khanh Lạc.
Vừa lúc trên phố này có một y quán, Thời Khanh Lạc để Thanh Thanh đỡ đi vào.
Lang trung y quán khám cho Trác Chín, “Chủ yếu là bị thương ngoài da, ta khai chút thuốc bôi ngoài là được.”
Chờ lang trung khai xong dược, đỡ một mình cậu ta vào, thoa thuốc lên mấy chỗ bầm tím.
Sau khi xong, báo một cái giá.
Trác Chính duỗi tay sờ túi tiền, không có.
Lúc này mới làm như đột nhiên nhớ tới, túi tiền của mình đã bị cướp đi.
Vì thế cậu ta ngượng ngùng nhìn Thời Khanh Lạc, “Vị tỷ tỷ này, có thể phiền toái ngươi cho ta mượn chút tiền mua thuốc không, lúc sau ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Thời Khanh Lạc làm ra bộ dạng người tốt, “Không thành vấn đề.”
Để Thanh Thanh thanh toán tiền thuốc cho cậu ta.
Ba người cùng nhau ra cửa.
Trác Chính cảm kích nhìn Thời Khanh Lạc, “Tỷ tỷ, ngươi tên là gì? Ta làm thế nào để trả tiền của ngươi?”
Cậu ta lại bổ sung, “Đúng rồi, ta tên Trác Chính, ở cuối con phố này.”
Thời Khanh Lạc xua xua tay, cố ý nói: “Không có bao nhiêu tiền, không cần trả.”
“Ngươi đã được thoa thuốc rồi, vậy tự trở về đi.”
Trác Chính lập tức lắc đầu, “Không được, ngươi đưa ta đến y quán, là một đại ân, sao ta có thể không trả tiền được.”
Một bộ dạng quật cường phải trả tiền, “Tỷ để lại một địa chỉ, ngày mai ta đưa trả cho ngươi.”
Vốn dĩ cậy ta lớn lên đáng yêu, làn da trắng nõn còn mang theo vài phần trẻ con, nhìn qua đơn thuần vô hại.
Lúc này lộ ra bộ dạng này, làm người ta có chút không đành lòng từ chối.
Cũng bởi vậy Thời Khanh Lạc đã gật đầu, “Được.”
Lại nói: “Ta tên là Thời Khanh Lạc, nếu ngươi muốn trả tiền thì đưa đến phủ phó đô đốc đi.”
Trác Chính gật đầu, “Được, ngày mai ta sẽ đưa đến phủ phó đô đốc.”
Thời Khanh Lạc cười nói, “Được, ta còn có việc đi trước, ngươi trở về chú ý an toàn.”
Trác Chính nở nụ cười thẹn thùng tươi cười với nàng: “Được, cảm ơn tỷ tỷ.”
Tiếp theo cậu ta nhìn Thời Khanh Lạc mang theo nha hoàn đi xa, lúc này mới xoay người khập khiễng đi vào cuối ngõ.
Chờ tới trà lâu, Thời Khanh Lạc vào phòng, Tịch Dung còn chưa tới.
Thanh Thanh mới mở miệng nói: “Phu nhân, chuyện vừa rồi ta cảm giác giống như có chút trùng hợp.”
Thời Khanh Lạc cong môi mỉm cười, “Không phải vừa khéo, chính là cố ý chờ ta.”
“Không nghĩ tới có một ngày ta cũng biến thành thịt Đường Tăng.” Quỷ quái gì cũng muốn ăn một ngụm.
Những người tiền triều này đúng là bỏ được, trực tiếp đưa hy vọng phục của bọn họ đến cửa, thú vị.
Thanh Thanh ngẩn người, nàng ta chỉ cảm thấy giống như có chút khéo, cần phải phòng bị.
Không nghĩ tới vậy mà phu nhân đã nhìn ra manh mối.
Ánh mắt nàng ta sáng rực, không hổ là phu nhân.
Nàng ta vừa pha trà, vừa nói: “Cho nên vừa rồi là người cố ý theo thiếu niên kia?”
Thời Khanh Lạc gật đầu nói: “Đương nhiên, ta cũng muốn nhìn thử bọn họ muốn đánh chủ ý gì với ta.”
Các nàng còn chưa chủ động đi tìm cơ hội tiếp xúc với đối phương, đối phương đã chủ động đưa tới cửa, rất tốt.
Một lát sau, Tịch Dung dẫn theo thị nữ đi đến.
Nàng ấy nhìn Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Nói xong rồi?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Nói xong rồi, gã đồng ý.”
Tịch Dung là bằng hữu tốt của nàng, bởi vậy nàng có nói chuyện dùng công thức giấy để đổi ích lợi từ Cẩm Vương.
Tịch Dung khẽ cười nói: “Ông ta đoán chừng sẽ không nghĩ một chiêu này của ngươi.”
“Đúng rồi, vừa rồi ta ở trên đường cứu một thư sinh dung mạo tuấn tú, là loại dịu dành tính cách tốt.”
Nàng ấy nghiền ngẫm lại nói: “Cũng không biết là ai phái tới.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Ta cũng gặp một thiếu niên bị người ta khi dễ.”
Tịch Dung ngẩn người, “A, ai ngu xuẩn như vậy, vậy mà đồng thời sử dụng mỹ nhân kế với chúng ta.”
Lúc nàng ấy ở kinh thành đã nói qua, về sau nếu thành thân, sẽ tìm một người dịu dàng có tính tình tố, lớn lên lại thanh tuấn.
Lúc ấy chỉ thuận miệng nói, không ngờ hôm nay ở Bắc Thành lại gặp được.
Các phuong diện biểu hiện của nam nhân kia thật sự có chút phù hợp với khẩu vị của nàng..
Nhưng sao lạo có chuyện trùng hợp như vậy, còn là ở Bắc Thành địa bàn của Cẩm Vương, cho nên nàng ấy kết luận đối phương là người được phái tới câu dẫn nàng ấy.
Thời Khanh Lạc bật cười, “Đối với ngươi có thể là mỹ nam kế, đối với ta thì không phải.”
“Ta gặp được người mới 13-14 tuổi, đúng rồi là đệ đệ của Trác Quân.”
Chuyện của Trác Quân và tiền triều, Tịch Dung cũng biết.
Trước khi Tịch Dung tới Bắc Cương, Hoàng đế đã chủ động nói cho nàng ấy.
Tịch Dung nhướng mày, “Đệ đệ Trác Quân là muốn cái gì?”
Thời Khanh Lạc nhún vai, “Không biết.”
Tiếp theo chỉ vào đầu mình, “Tám chín phần mười cũng là coi trọng cái này của ta.”
Tịch Dung khẽ cười nói: “À, vậy cái đầu của ngươi thật đáng giá”
“Dư nghiệt tiền triều muốn phục quốc, cần thiết tích góp một số tiền khổng lồ.”
Có tiền mới có thể làm mọi chuyện, nếu không có, vậy có bao nhiêu người nguyện ýchợp tác với những người tiền triều chứ.
Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Anh hùng cứu mỹ nhân kia của ngươi là thế nào?”
Nàng thật sự có chút tò mò.
Cùng một ngày ra tay với các nàng, chẳng lẽ đều là người tiền triều?
Tịch Dung cười nói; “Trên đường đi tới trà lâu, đột nhiên có một chiếc xe ngựa mất khống chế, người đánh xe ngựa phóng tới một thư sinh đang kinh ngạc ngây người đứng ở trung tâm đường phố.”
“Mắt thấy người nọ sắp bị đụng phải, ta kéo hắn ta đến bên cạnh, tránh thoát vận mệnh bị xe ngựa nghiền áp.”
“Tiếp theo hắn ta làm bộ dạng mang ơn đội nghĩa với ta, nói muốn báo đáp ta.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Như vậy sao lại nghi ngờ? Nếu ngươi không ra tay, hắn ta chẳng phải là bị đ.â.m bị thương, thậm chí bị đ.â.m c.h.ế.t sao?”
“Đúng vậy, cho nên lúc ấy cứu người, ta cũng không nghĩ là có người cố ý tính kế ta.”
Tịch Dung dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng sau khi cứu ngườ, phát hiện diện mạo khí chất giọng điệu nói chuyện của hắn ra, thật sự rất phù hợp với thẩm mỹ của ta.”
“Đặc biệt hắn ta còn nói, muốn ở lại bên ta báo ân.”
“Ta lập tức cảm thấy không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy.”