Tiêu Thái đóng cửa hàng, mọi người trở lại hậu viện để nghỉ ngơi và ăn cơm.
Không khí im ắng buổi chiều bỗng bị phá vỡ bởi tiếng đập cửa dồn dập ở cửa sau.
Nửa đêm, Phó Nguyệt thường bị tỉnh giấc vì mắc tiểu đêm, vậy nên ban ngày nàng thường ngủ bù vào buổi trưa, có lúc Tiêu Thái sẽ cùng nàng ngủ một lúc.
Tiếng đập cửa vừa thô lỗ vừa hối hả truyền đến hậu viện, khiến Phó Nguyệt bừng tỉnh.
Tiêu Thái đứng vậy, an ủi nói nàng ngủ tiếp: “Ta đi nhìn xem một cái, nàng cứ ngủ tiếp đi.”
Chờ Tiêu Thái mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đi đến hậu viện, đã thấy Thạch Dương đứng phía sau cửa.
Lúc nãy cậu đang ở trong sân, sau đó nghe thấy tiếng động liền chạy vội đến đây.
Nhìn điệu bộ này của cậu, e rằng cũng không phải người tốt gì.
Tiêu Thái gật đầu, ý bảo Thạch Dương mở cửa ra.
Có Tiêu Thái ở đây, lá gan của Thạch Dương cũng lớn hơn vài phần.
“Ai ngoài đó?”
Thạch Dương mở cửa ra, đứng trước cửa là ba người thấp bé mập mạp, ăn mặc bình thường.
Người đi đầu miệng ngậm một cọng cỏ dại, dáng vẻ lưu manh đánh giá Thạch Dương.
Hắn nghiêng đầu, ý bảo hai người đứng sau cũng nhìn xem: “Là tiểu tử này đúng không?”
Hồng Ma Tử tiến lên, híp mắt đánh giá Thạch Dương một phen, sau đó nghi hoặc nói: “Tam ca! Chắc là tiểu tử này đi… Lúc trước ta đi theo Thạch Đại Minh về nhà hắn lấy bạc, gặp qua tiểu tử kia một lần. Nhưng tiểu oa nhi khi đó vừa đen vừa gầy, còn người này dáng vẻ cao ráo, hơn nữa cũng không cường tráng bằng. Không thể nói…”
Tên còn lại không còn kiên nhẫn, nói: “Tam ca, cứ trực tiếp hỏi hắn không phải là được rồi sao? Một đường này ta hỏi đông hỏi tây mới tìm được đến đây, nếu không tìm được hắn thì phải làm sao?”
Khi Thạch Dương nghe thấy tên Thạch Đại Minh từ miệng ba người, tay cậu bất giác nắm chặt khung cửa, răn cắn chặt lại.
Nếu tên này không tìm nhầm người thì đó có lẽ là phụ thân vô liêm sỉ của cậu.
Vương Tam cảm thấy huynh đệ mình nói cũng phải, trước tiên cứ hỏi thử xem. Bọn họ từ trấn Thanh Duyên tìm đến đây, còn phải tìm đến Nha Tử, hỏi đủ kiểu mới tìm được đến đây, cũng không thể tay không mà trở về được.
Vương Tam ngẩng đầu, lên tiếng hỏi: “Tiểu tử ngươi có phải tên là Thạch Dương không? Cha ngươi là Thạch Đại Minh?”
Thạch Dương cụp mắt: “Các ngươi tìm lầm người rồi.”
Nói xong, hắn đóng cửa lại.
Vương Tam vội vàng vươn tay ra, giữ lại cánh cửa, không cho đóng lại.
“Chính là tiểu tử nhà ngươi rồi.”
Nếu người bình thường không biết chuyện sẽ hỏi lại một câu Thạch Đại Minh là ai, chứ sao có thể quyết đoán phủ nhận như vậy được.
Người này rõ ràng là giả bộ không biết để trốn nợ, Vương Tam hắn là đệ tam nhân của đổ phường*, chuyện như thế này hắn gặp nhiều lắm!
*Đổ phường: sòng bạc.
Đệ nhất nhân của đổ phường là ông chủ đứng sau, còn đệ nhị nhân là người phụ trách phường chủ.
Còn trấn Thanh Duyên này, người đi đòi nợ cho đổ phường chỉ có ba người bọn họ.
Nghe thấy động tĩnh từ cửa sau, Thạch bà bà và Thạch Mãn cũng nhanh chóng đi tới.
Nghe thấy người đàn ông biểu tình dữ tợn kia gọi tên Thạch Đại Minh, Thạch Mãn rụt lại sau lưng Thạch bà bà, nàng sợ hãi hô lên một tiếng: “Bà ơi!”
Nàng không muốn phải trở lại căn nhà đó, cũng không muốn bị phụ thân hung dữ kia bán đi lần nữa.
Hồng Ma Tử nhìn ra phía sau Thạch Dương, thấy thân ảnh của Thạch bà bà và Thạch Mãn, hắn vội vàng chỉ vào hai người, cao hứng nói với Vương Tam: “Tam ca! Đó chính là Thạch bà bà, là mẹ của Thạch Đại Minh, chắc chắn ta không nhìn lầm.”
Vương Tam mạnh mẽ đẩy cổng ra, khí lực của Thạch Dương không mạnh bằng hắn, bị đẩy phải lùi lại mấy bước.
“Còn nói ta nhận sai?! Ta thấy đúng là các ngươi rồi.”
Vương Tam lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy nhăn nhúm, đưa ra lắc lắc trước mặt Thạch Dương: “Nhìn xem, nhìn xem, đây là giấy ghi nợ Thạch Đại Minh ký. Ngươi là con của hắn, mau mau lấy bạc ra đây trả cho ta.”