Vương Tam: “Ngươi có biết đọc chữ không, hay muốn ta đọc cho ngươi nghe?”
Kỳ thật Vương Tam cũng không biết chữ, nhưng hàng năm bọn hắn viết giấy nợ này nhiều lần rồi, chỉ cần sửa vài con số nên nhắm mắt hắn cũng có thể đọc được.
Thạch Dương liếc mắt nhìn, phát hiện trên giấy nợ quả thật là viết khoản vay năm lượng, phía dưới còn có ấn ký dấu vân tay đỏ tươi.
Nhưng đây là giấy nợ của Thạch Đại Minh, có liên quan gì tới cậu đâu…
Thạch Dương không lùi bước, đứng ngăn cản ở cửa sau: “Ai ký giấy thì ngươi đi tìm người đó.”
“Cha làm con trả, đây là chuyện bình thường.”
Thạch Dương cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi đã tìm được nơi này, không lẽ không biết chúng ta đã bị Thạch Đại Minh bán đi sao?
Vương Tam nghẹn lời.
Đúng là bọn họ tìm đường tới Tiêu gia bằng cách tìm Nha Tử, người đã mua bọn chúng hồi đó.
Hồng Ma Tử gãi gãi đầu, tiến đến chỗ Vương Tam, thấp giọng nói: “Tam ca, đệ đã sớm nói rồi. Người này bị hắn bán đi, coi như không còn quan hệ gì cùng Thạch Đại Minh nữa. Cho dù kiện lên quan phủ cũng sẽ không công nhận quan hệ này đâu.”
Vương Tam đen mặt, đột nhiên tức giận đá Hồng Ma Tử một cước: “Lắm miệng! Ta không biết sao? Ta là tam ca hay ngươi là tam ca? Nếu không lấy được bạc thì ngươi bù vào à?”
Hồng Ma Tử lắc thân mình né tránh, chắp tay: “Huynh là tam ca, huynh đúng huynh đúng.”
Cường Tử âm thầm xem thường. Hai huynh đệ này đúng là không có mắt nhìn.
Vương Tam đứng chỉnh lại quần áo, âm thanh hung ác nói: “Thạch Đại Minh là cha của ngươi phải không? Nếu ngươi đã thừa nhận thì còn không mau trả hết số nợ còn lại của hắn?”
Thạch Dương lạnh lùng nhìn ba người bên ngoài, chậm rãi nói: “Nếu ta không nhận thì sao?
Không nhận cha?
Còn có đứa con nào lại không nhận cha mình sao?
Ba người đứng ngoài sân ngẩn ra.
Thạch Dương vẫn tiếp tục nói: “Các ngươi đều nói ta đã bị bán cho ông chủ, ngay cả ta cũng là của ông chủ, lấy đâu ra tiền để trả?”
Ba người mờ mịt nhìn cậu.
Lễ tết năm mới bọn họ không ở nhà hưởng thụ thoải mái, lại phải chạy đi đòi tiền cho đổ phường, nếu vậy chẳng phải tất cả là công dã tràng rồi sao?
Tiêu Thái đứng ở một bên, nhìn chằm chằm bọn họ, lúc này hắn dựa theo lời Thạch Dương, tiến lên nói: “A Dương! Tiểu tử ngươi đây là đang làm cái gì?”
Mặt hắn không biểu tình, nhìn qua có vẻ khó gần, lúc cau mày toát lên một thân hàn ý, ba người đứng ngoài không khỏi lùi lại.
Thạch Dương thấy Tiêu Thái cố tình bày ra dáng vẻ như vậy, cậu liền thuận thế co rụt bả vai, giả bộ thành bộ dạng nhát gan sợ hãi: “Lão gia, là những người này gây sự đòi ta đưa tiền.”
“Đòi tiền? Lúc ta mua ngươi cũng không có nghe nói là ngươi có nợ nần?”
“Không phải ta… Phải, là cha ta…”
Phải kêu người đó một tiếng cha, Thạch Dương cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiêu Thái hừ lạnh một tiếng: “Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Ngươi đừng quên, nếu đã bán vào nhà ta thì là người của ta. Được rồi, mau đi đóng cửa rồi quay về.”
“Vâng, lão gia” Thạch Dương vâng lời đóng cửa lại.
Ba huynh đệ ở ngoài cửa nghe thấy hai người chủ tớ nói chuyện, biểu tình càng mờ mịt.
Nếu người này không có quan hệ gì với Thạch Đại Minh, vậy thì bạc kia phải tìm ai lấy đây? Huống chi người nọ…
Mắt nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Vương Tam vội vàng vươn tay ngăn cửa đóng.
Hắn vội la lên: “Từ từ, chờ đã!”
Thạch Dương: “Lời của lão gia ta nói, ngươi cũng nghe thấy rồi, ngươi nên tìm ai thì đi tìm người đó đi.”
“Không phải, chuyện tiền bạc tạm thời không nói đến, người kia các ngươi mau mang đi đi.”
Thạch Dương nhíu mày: “Người nào?”
“A? Ta chưa nói sao? Năm trước, Thạch Đại Minh ở đổ phường chúng ta rượu chè bài bạc, thua bạc tức chế.t. Người nhà ngươi cũng không có ai đến nhận, đến bây giờ người vẫn còn nằm trong phòng sau của phường chúng ta đấy.”
Vương Tam phiền não nói: “Bọn ta cũng không thể để người đó nằm ở đấy mãi chứ? Nếu ngươi không tới nhận, bọn ta sẽ ném hắn vào bãi tha ma.”