Thạch Đại Minh bị đưa về thôn.
Trong thôn mọi người nhìn thấy đám người Thạch bà bà trở về đều tò mò tới xem.
Thạch gia vốn còn một cái viện rách nát cùng hơn mẫu ruộng đã bị sòng bạc cầm đi gán nợ.
Thạch bà bà cũng không có gì để mang đi, chỉ nói với Tiêu Thái muốn nhân cơ hội này gặp lại mấy nhà ngày xưa từng trợ giúp nhà bọn họ.
Đương nhiên Tiêu Thái đồng ý.
Trở lại đây vội vàng, ba người Thạch gia lấy ra tiền bạc tích cóp hơn nửa năm ra, đưa đến những nhà ngày xưa từng vay tiền hoặc từng giúp bọn họ một chút.
Mọi người thấy bọn họ còn sống khỏe mạnh, ôm nhau gào khóc một hồi cũng rất vui mừng.
Lo liệu xong hậu sự của Thạch Đại Minh, vì lo lắng còn Phó Nguyệt ở nhà, nên Tiêu Thái cùng đám người Thạch bà bà khởi hành chạy về thành Thạch Châu.
Vào ban đêm, xe ngựa dừng lại ở cửa sau của hậu viện.
Phó Nguyệt nghe được động tĩnh khoác áo đi tới mở đại môn ra.
“Sao mới đi có chút thời gian mà đã trở lại rồi?”
Tiêu Thái đỡ nàng về phòng: “Xong xuôi mọi việc rồi, đơn giản liền về sớm một chút.”
“Hai ngày nay trong nhà vẫn ổn chứ?”
“Hết thảy đều ổn. Thế Thịnh tới đây mấy chuyến đưa cơm, ít nữa chàng thay ta cảm ơn đệ ấy.”
“Ừ, ta hiểu rồi. Chờ hai ngày nữa ta sẽ mời đệ ấy ăn bữa cơm nhé.”
“Mang cả điểm tâm của nhà ta đi nữa, nương tử đệ ấy thích ăn, Thế Thịnh từng tới mua rất nhiều lần đó.”
“Được, nghe nàng hết.”
Phó Nguyệt an bài ổn thỏa, Tiêu Thái lại đi tới phòng Tiêu Giản xem tình hình.
Khuôn mặt Tiêu Giản hồng hào, ngủ ngon lành. Động tĩnh trong viện như vậy mà không thể đánh thức được cậu bé.
Tiêu Thái sờ sờ gương mặt ngủ say đáng yêu của đệ đệ, nhét cánh tay nhỏ xíu của cậu bé vươn ra khỏi cái chăn trở về trong chăn một lần nữa, xê dịch góc chăn, sau đó tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Hậu viện, Thạch Dương đã kéo xe ngựa vào đỗ tại chuồng ngựa xong xuôi, cho thêm cỏ khô cho con ngựa.
Tiêu Thái: “Đóng cửa cho kỹ, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi.”
Ngày hôm sau, mọi người Tiêu gia lại bắt đầu một ngày làm việc bận rộn theo lẽ thường như trước kia, khung cảnh tĩnh lặng.
Thạch bà bà rốt cuộc cũng đã lớn tuổi, Tiêu Thái để bà ở trong nhà dọn dẹp nghỉ ngơi một chút, còn chính mình cùng Thạch Dương, Thạch Mãn ở cửa hàng chiêu đãi khách khứa.
Tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, huynh muội Thạch Dương Thạch Mãn vẫn như ngày xưa, đón đưa khách khứa chuyện trò vui vẻ.
Tiêu Thái thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, cuối cùng không nói một lời.
Mà hậu viện, Thạch bà bà cũng không chịu nghỉ ngơi, nhất định phải tự mình nấu canh gà cho Phó Nguyệt.
Chờ đến khi đóng cửa hàng trở lại hậu viện, Thạch Dương thu ý cười một mực chui vào phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cho ngày hôm sau.
Thạch Mãn lấy đồ thêu lúc trước tiếp tục luyện thêu thùa, ngồi xuống bên cạnh Phó Nguyệt nghiêm túc thêu, thường thường mở miệng dò hỏi vài câu về phương pháp thêu.
Tuy trong nhà dường như giống hệt trước đây, nhưng Tiêu Giản mẫn cảm vẫn cảm thấy có chỗ kỳ quái. Hôm nay cũng không chơi đùa, ngoan ngoãn ngồi tại thư phòng luyện chữ đọc sách.
Bình đạm dùng cơm trưa xong, Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt trở về căn phòng phía đông nghỉ trưa.
Phó Nguyệt nhìn Tiêu Thái cất đi lần lượt từng cái quần áo, không nhịn được mở miệng hỏi: “A Thái ca, chàng có cảm thấy đám người Thạch bà bà hôm nay cảm xúc bất thường hay không?”
Tiêu Thái ngừng tay lại “Có lẽ trong lòng vẫn chưa buông xuôi cũng nên.”
Tiêu Thái thở dài, tỉ mỉ nói chi tiết chuyện xảy ra trong hai ngày cho Phó Nguyệt nghe.
Yêu hận vốn chính là tình cảm phức tạp nhất, sao có thể lập tức thông hiểu rõ ràng, quên sạch đi chứ.
Người nọ đối với ba người Thạch bà bà, Thạch Dương, Thạch Mãn đều là cũng cảm nhận khác nhau. Huống chi ba người Thạch gia cũng hẳn là không muốn làm bọn họ lo lắng.
Phó Nguyệt nghĩ nghĩ: “Vậy chúng ta cứ chờ xem trước, cho bọn họ thời gian tự mình xử lý.”
Thời gian sẽ xóa nhòa tiếc nuối và thống khổ.
Chỉ vài ngày nữa chính là ngày hội thượng nguyên.