Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 29: 229: Bà Mối Dư Và Chuyện Hay Nhà Kỳ Gia



Kỳ gia từ sau sáng ngày hôm qua, một nhà già trẻ lớn bé khi nghe Dương thị và Tần thị đi chợ phiên trở về, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Đoạn gia hán tử đưa Kỳ Huy Nguyệt đi lên trấn trên, khi trở về mua một sọt đồ vật lớn toàn là đồ tốt thì ai lấy trong một nhà bọn họ đều đứng ngồi không yên.

Cứ đinh ninh chắc chắn những thứ đó là mua cho nhà bọn họ, nếu thế sao còn chưa mang qua nhà bọn họ đâu?

Dù biết trước khi hạ sính thì cần phải trải qua đủ lễ nghi nhưng Kỳ lão thái vẫn không nhịn được mà sốt ruột, mới đầu còn nghĩ Đoạn Hành Vân chỉ nguyện ý ra sính lễ là hai con nai bào, trị giá sáu bảy lượng bạc nhưng nay nghe hai con dâu về nói như vậy thì bà ta hận không thể lập tức đến Đoạn gia đòi sính lễ về ngay.

Người một nhà sau bữa sáng không vội xuống ruộng làm việc, mà vẫn còn đang ngồi thương lượng chuyện sính lễ Đoạn gia sắp mang tới trong nhà chính, thì ngoài cổng bỗng vang lên một tiếng nói dịu dàng, đặc biệt dễ nghe. “Đây có phải là nhà của Kỳ lão gia tử, Kỳ Chấn của Kỳ gia không? Ta là bà mối Dư ở thôn bên, hôm nay thay mặt Đoạn gia, Đoạn hán tử trong Đoạn gia thôn tới nhà, muốn đánh tiếng chào hỏi cùng Kỳ gia Kỳ Tiểu Thất cô nương!”.

Một nhà Kỳ gia nghe thấy người đến giới thiệu là bà mối Dư ở thôn bên, lại nhìn nhìn y phục trên người một màu đại hồng cát tường may mắn và trên búi tóc sau đầu bà, cài cây trâm đính đoá hoa to đỏ thẫm thì biết đây đúng là bà mai mối rồi. Chưa kể, bà mối Dư rất có danh tiếng ở mấy thôn xung quanh thôn bọn họ, bà nổi tiếng làm mai mát tay, cứ là mối bà làm thì mười mối nhận cũng thành đến chín. Chỉ tiếc là bà lấy giá cả cũng tương xứng với tay nghề và danh tiếng cho nên phí không hề rẻ, Kỳ gia trước giờ có hỷ sự cũng chỉ mời bà mối trong thôn Đoạn gia đến, nào dám bỏ bạc lớn ra mời bà mối Dư.

Kỳ lão thái biết là “bạc lớn” của bà ta đến rồi thì cười hớn hở, đi ra ngoài sân nhiệt tình mời bà mối Dư. “Mời vào, mời bà mối Dư vào trong.” Bà ta không quên cho ba con dâu là Dương thị, Tần thị và Lưu thị cái ánh mắt sắc lẻm như dao găm, trầm giọng mở miệng. “Còn đứng đó làm gì? Không nhanh chóng mang nước ra mời khách quý đến nhà! Việc trong nhà cũng chưa có làm đâu!”.

Dương thị, Tần thị và Lưu thị ngoài miệng thì nghe lời, nhưng ở trong lòng đã lườm Kỳ lão thái đến trắng mắt. Lão bà tử này đang muốn đuổi khéo bọn họ lui xuống đấy hả? Đừng có hòng!

Bà mối Dư cũng đã biết tình huống một nhà Kỳ gia đến rõ trong lòng bàn tay, bà vừa ngồi xuống thì mỉm cười lên tiếng vào vấn đề chính. “Theo lục lễ thì hôm nay bà mối Dư ta đây đến nhà các vị để hoàn thành Lễ vấn danh, còn lễ Lễ nạp chinh thì sau khi bàn bạc tốt ngày hôm nay, đến sáng mai giờ lành, bà mối ta lại đến hạ. Còn lễ Lễ nạp cát, Lễ thỉnh kỳ, Lễ thân nghinh, Lễ chải đầu thì —— có lẽ ta và các vị bên này đây không cần bàn đến nhỉ? Ta lại qua Đoạn gia bàn lại Lễ cuối cùng sau!”.

(* Lục lễ:

Lễ vấn danh: tức là xem bát tự.

Lễ nạp cát: nhà trai đã chọn được ngày lành tháng tốt diễn ra đám cưới.

Lễ nạp chinh: là nghi lễ nhà trai đem lễ vật đến nhà gái trước khi kết hôn.

Lễ thỉnh kỳ: ngày tốt để tiến hành hôn lễ.

Lễ thân nghinh:  là ngày chú rể đích thân đến nhà gái rước dâu.

Lễ chải đầu: búi tóc cho cô dâu chuẩn bị lên kiệu hoa về nhà chồng).

Kỳ lão gia tử và đám con cháu Kỳ gia nghe vậy thì cúi mặt đầy xấu hổ, chỉ duy Kỳ lão thái là vẫn tươi cười hỏi đến sính lễ Đoạn gia sẽ hạ những gì?

Bà mối Dư khinh thường một nhà này đến tận cuống họng, nhưng sắc mặt bà lại làm như không phát hiện ra biểu cảm trăm hoa đua nở của đám người này, bà mỉm cười từ tốn nói. “Không phải trước đó chuyện sính lễ Đoạn gia hán tử và nhà các người đã bàn bạc xong xuôi rồi sao?”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

Lời vừa nói xong, sắc mặt một nhà Kỳ gia lập tức trầm xuống, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Kỳ lão thái đứng lên, hung ác nhướn mày. “Tên tiểu tử Đoạn gia kia hôm qua còn dùng bạc lớn đi trấn trên sắm đồ, vậy mà chỉ tình nguyện bỏ ra hai con nai bào và hai trăm văn tiền làm sính lễ? Có phải quá keo kiệt rồi không? Tiểu Thất nhà chúng ta lại có diện mạo nhất đẳng, hắn tính bỏ rẻ ra mua về nhà đó hả?”.

Một nhà Kỳ gia cũng cho là vậy, Đoạn Hành Vân kia nhiều tiền trong tay thì cớ gì mà bọn họ lại chỉ nhận được có sáu lượng bạc như vậy?

Cái vẻ mặt tỏ ra xấu hổ vừa rồi đã bị bọn họ ném đi tận chín tầng mây!

Sắc mặt bà mối Dư không biến đổi, chỉ bình tĩnh nói. “Nhà giàu có trong thôn cũng chỉ dùng đến bảy tám lượng bạc, Đoạn gia hán tử dùng sính lễ đến hơn sáu lượng bạc, bảy lượng bạc thế nào lại được coi là bỏ rẻ ra mua tức phụ đây?”.

Lời này của bà mối Dư là thật, Kỳ gia một nhà đều biết rõ nhưng mắt thấy có nhiều thứ tốt để chiếm tiện nghi như vậy, sao bọn họ có thể dễ dàng buông xuống. Chưa kể tên họ Đoạn nổi danh hung thần ác sát kia có vẻ khá vừa lòng với Kỳ Huy Nguyệt, bọn họ dùng cớ này thì tốt rồi đi.

“Ta không nói bà mối Dư cũng biết, ở quanh mười năm thôn xóm chúng ta đây, nếu việc nhà trai hạ sính đến nhà đối tượng hắn muốn thú với số lượng nhiều một chút, tốt một chút, có giá trị một chút, thì không phải là sẽ làm nở mày nở mặt một nhà gái và Tiểu Thất nhà chúng ta hay sao? Khi đó nhắc đến Đoạn gia, ai mà không mở miệng khen hắn một vài câu hay! “. Lưu thị nãy giờ mới lên tiếng.

Kỳ lão thái và một nhà nghe vào tai cũng thấy rất hay, chính xác là như vậy. Lúc trước, ở thôn bọn họ có nhà lý chính, ông và tức phụ ông hạ sính thú thê cho đại nhi tử trong nhà, cũng dùng đến hơn bảy lượng bạc đến tám lượng bạc mang sang nhà gái, chuyện này làm thôn dân bàn tán rất lâu. Đúng là chuyện làm nở mày nở mặt trong thôn!

Bà mối Dư đưa mắt xem thường nhìn Lưu thị, nhà này cũng có một kẻ biết dùng miệng lưỡi đấy nhưng đạo hành bà đây cũng không phải chỉ để trưng cho có. Ý cười trên môi bà càng sâu. “Kỳ lão gia tử, Kỳ lão thái! Hai vị thứ cho bà tử ta nói thẳng, hiện tại tình huống trong nhà các vị cũng không phải các vị không rõ ràng. Tiểu Thất tiểu cô nương kia nói cho dễ nghe là phải đón dâu hai lần*, khó nghe thì là bị người thân ép rời khỏi nhà. Còn sự thật trong thôn Đoạn gia các người có ai mà không biết đâu!”.

(* Đón dâu hai lần: do bát tự hai bên không hợp, hoặc lý do nào đó mà nhà trai phải đưa nhà gái về nhà ở trước đại hôn một thời gian, sau đó ngày đại hôn chính thức lại đến đón dâu một lần nữa).

Bà mối Dư nói không hề nể mặt, dù giọng nói của bà điềm tĩnh lại nhẹ nhàng nhưng lời nói ra chính là dội nước lạnh vào mặt một đám người Kỳ gia.

“Ý bà mối đây là gì?”. Kỳ lão gia tử trợn mắt há hốc mồm.

“Kỳ huynh đệ, ngươi nghe bà mối Dư ta nói!”. Bà cười đến sáng lạn, ánh mắt nhìn một nhà Kỳ gia thấy bọn họ phùng mang trợn mắt nhìn mình, bà cũng lười quản rồi dừng trên người Kỳ lão gia tử.

“Không có gì để nói ——! Nếu Đoạn gia hán tử kia không chịu tăng thêm vài lượng bạc, vài cây vải lụa tốt thì hôn sự này nhà chúng ta không đồng ý kết!”. Kỳ lão thái lại bày ra uy phong và bản lĩnh chiếm tiện nghi của bà ta hàng ngày.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bà mối Dư là bà mối, đi làm mai việc hôn sự khắp nơi, tất nhiên đều có nghe ngóng hết tất cả chuyện của từng nhà quanh đây trăm dặm, đại danh của Kỳ gia này bà cũng được nghe nói tới. Mấy thứ tham hư vinh, hoang phí, muôn thứ chuyện lông gà vỏ tỏi của Kỳ lão thái bà tử này thì cũng thôi đi, không ai thật sự để tâm. Bởi vì bà mối Dư biết được, mười thôn phụ trong thôn thì cũng phải có đến bốn năm người có tính tình như vậy, chỉ khác chút là họ không có hống hách công khai như Kỳ lão thái này.

Nhưng —— đó là chuyện chỉ nói đến trong thôn, còn nếu liên quan đến hôn sự trong nhà của con cháu thì đó lại là điểm trí mạng, dù nhà họ có cô nương muốn gả hay hán tử muốn thú thê thì cũng khó hơn lên trời nếu thanh danh “hét giá sính lễ” này truyền ra.

Mặc dù trước khi đến đây, bà mối Dư đã được vị Đoạn gia hán tử kia dặn dò qua, sính lễ Kỳ gia kia muốn đòi hỏi sao cũng được, miễn là bàn cho xong xuôi vụ hôn sự này nhưng bà mối Dư không muốn đập tan bảng hiệu của mình.

Nếu biết bà làm mai cho một nhà gái “hét giá” như thế, sau này các nhà khác có hán tử muốn thành hôn còn dám đến tìm bà nữa sao? Họ còn không phải sợ nhà mình cũng bị “hét giá” lên đỉnh núi đá vôi rồi!

Vì thế, bà lại điềm nhiên lên tiếng. “Ta nghe nói trong nhà Kỳ gia các vị hiện còn rất nhiều tôn tử, tôn nữ đang chờ bàn luận chuyện gả chồng thú thê. Thứ cho ta nói thẳng, các cô nương sau này còn dễ nói một chút nhưng các vị có nghĩ đến chuyện “thách cưới” này nếu truyền ra trăm dặm mười năm thôn xóm xung quanh đây, khi đó nhà gái cũng muốn thách giá sính lễ các hán tử trong Kỳ gia các ngươi thì phải làm sao? Ba tôn tử trong nhà, chỉ nói đến bạc sính lễ phải lo thôi cũng là mấy chục lượng đấy! Còn chưa nói đến bạc tổ chức hôn sự, rồi đủ thứ chi phí khác nữa đâu!”.

Mắt thấy Kỳ lão thái lại muốn gầm lên, Lưu thị nhanh tay giữ bà ta lại. “Nương! Ngài không thể ——!”.

Dương thị dù ham lợi y như mẹ chồng nhưng lời của bà mối Dư cũng đã đả động đến bà ta, con trai Kỳ Tuấn của vợ chồng bà ta cũng là tôn tử lớn nhất trong nhà của cha mẹ chồng. Nhưng năm nay hắn đã hai mươi hai mà còn chưa bàn chuyện hôn sự, cũng chỉ vì thanh danh trong thôn của Kỳ lão thái quá thối nát, không ai dám gả con gái cho con trai Kỳ Tuấn của bà ta. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, sắp tới lúc con trai bà ta thú thê cũng bị nhà con dâu tương lai thét giá như vậy thì bà ta phải làm sao đây?

Cho nên, Dương thị cũng cuống quít ngăn Kỳ lão thái lại, cấp tốc nói nhỏ bên tai bà ta. “Người đừng xúc động! Nếu đắc tội bà mối Dư này, chuyện truyền ra ngoài, sau này việc thành thân của con trai con gái nhà chúng con phải làm sao đây?”.

Kỳ lão gia tử cũng nghe hết vào tai, lão thở dài như đang suy nghĩ.

Lão Nhị, lão Tam Kỳ gia cũng nhỏ giọng thuyết phục lão ta.

Bà mối Dư nhấp một ngụm nước sôi còn ấm lên miệng, bình tĩnh nhìn đám người Kỳ gia đang tính toán thiệt hơn.

Kỳ lão thái cảm thấy thanh danh gì đó cũng chẳng bằng vài cây lụa tốt đáng giá mấy lượng bạc, bà ta đang tính gầm lên phản đối thì Kỳ lão gia tử đã lên tiếng trước. “Được, chúng ta chấp nhận chuyện sính lễ y như cũ! Làm phiền bà mối Dư nói lại với Đoạn gia hán tử một câu”.

Kỳ lão thái trợn mắt há mồm nhìn tướng công của bà ta, như không thể tin được ông ta lại dám “buông tha” mấy lượng bạc thêm vào sính lễ kia của Kỳ Huy Nguyệt. Đó là mấy lượng bạc đấy! Tim Kỳ lão thái như nhỏ máu, bà ta hồi thần gào lên. “Không được! Nếu không có lụa tốt thì thêm vài lượng bạc cũng được!”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

Bà mối Dư mặc kệ Kỳ lão thái gào lên như phát điên, bà nhếch môi cười. “Vậy sáng mai giờ Thìn, ta mang sính lễ sang đây tiến hành Lễ nạp chinh!”.

Dứt lời bà rời đi, còn âm thầm nhổ một ngụm nước miếng ngoài sân nhà Kỳ gia.

Cái nhà này chờ bà trở về thì sẽ cho cả trăm dặm xung quanh đây biết chuyện hay này của nhà họ!

Sau này, bọn họ có trả bạc lớn bà cũng sẽ không đồng ý làm mai cho bất cứ một người nào nhà họ Kỳ này!

Chẳng trách —— tân nương tử kia cũng bị ép đến mức không màng thanh danh, cũng phải dọn qua nhà vị hôn phu chưa mai mối sống tạm.

Sau khi bà mối Dư rời khỏi, Kỳ lão thái như lên cơn trách mắng Kỳ lão gia tử không biết suy nghĩ, không biết nhân cơ hội kiếm thêm bạc về trong nhà làm Kỳ lão gia tử sắc mặt đen thùi lùi, đám con trai con dâu, tôn tử tôn nữ của Kỳ gia mặt mày cũng xám xịt âm u.

Trong mắt bọn họ, Kỳ lão thái này chính là thứ người ích kỉ, chỉ biết đến bản thân bà ta sống sung sướng là được, còn ai cũng không làm bà ta lay động mảy may!

Kỳ Huy Nguyệt bên kia không biết chuyện hay của một nhà Kỳ gia, y đang vui mừng cầm rổ tre và cuốc trên tay, lạch bạch đi về phía dãy núi đá cạnh Đoạn gia để đào măng cùng Dương đào.

Gần chân núi đá vôi có vài cánh rừng trúc rất lớn, thôn dân trong thôn nếu có dựng nhà hay làm chuồng gia súc thì đều đến đây chặt trúc già về sử dụng, chỉ không cho phép chặt trúc về làm củi đun.

Măng trúc dù không ít, vào mùa lại rất non nhưng không mấy thôn dân muốn lấy về dùng làm thức ăn trong nhà, họ chỉ thấy rất đắng, không giống mấy loại măng tre khô được bày bán trên trấn, măng tre được bán có mùi hương rất thơm, ăn lại ngon, chỉ có một chút vị đắng và cũng không tốn mấy văn tiền là mua được cả cân lớn, đủ cho một nhà ăn hết mấy ngày.

Còn Kỳ Huy Nguyệt lại hớn hở không chịu nổi, thấy một rừng trúc là trong đầu y đã tự động nhảy lên một loạt các món ăn liên quan đến măng trúc tươi ngon.

“Tiểu Thất muội muội, măng trúc xào lên ăn ngon sao?”. Không phải là mùi vị rất đắng ư?

“Đúng vậy nha! Rất rất rất ngon”. Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt nói.

Dương Đào không biết nói gì, nàng thừa biết rằng măng trúc tươi đặc biệt đắng, ăn thì có gì mà ngon.

Trong đầu tiểu cô nương mười năm tuổi lại tự bổ não mấy tình tiết thảm thương cho Kỳ Huy Nguyệt.

Một nhà gia gia nãi nãi và các bá nương không cho Tiểu thất muội muội cơm ăn, muội ấy chỉ còn cách đi ra rừng trúc tìm măng trúc về ăn để dằn bụng.

Kỳ Huy Nguyệt không biết Dương Đào tỷ tỷ tiện nghi của y đang bổ não cái gì, y còn đang bị rừng trúc xanh trước mắt chiếm mất sự chú ý.

Không chỉ Dương Đào bổ não, mà mấy thôn dân đi nhặt củi qua nơi đây, thấy Kỳ Huy Nguyệt đang hì hụi bẻ măng trúc cũng không nhịn được mà xì xào mấy câu.

“Không phải mọi người đều đang nói với nhau là Đoạn tiểu tử, Đoạn gia trong tay có rất nhiều bạc đó sao? Hôm qua rất nhiều người lên trấn trên còn nhìn thấy hắn sắm toàn đồ tốt về nhà nữa cơ mà, thế sao Tiểu Thất Kỳ gia hôm nay lại phải đi bẻ thứ măng đắng kia về ăn vậy?”.

“Ai biết? Chắc là do lời đồn thôi, có bạc nhiều thì ai cần ăn mấy thứ đồ đắng ngắt cho trâu ăn còn chê như vậy?”.

“Đúng đó! —— ai biết có phải hắn chỉ làm như vậy ra bên ngoài để cho chúng ta thấy, thực ra ngày hôm qua đã sớm tiêu hết bạc trong tay rồi! Hôm nay, đến mấy văn tiền mua rau cũng không còn cho nên Tiểu Thất Kỳ gia phải ra ngoài bẻ măng trúc về nấu thay rau ăn!”.

Kỳ Huy Nguyệt: “….”.

Trí tưởng tượng của các ngươi thật là phong phú!

Dương Đào: “….”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.