Dương Đào nhíu thật chặt đôi mày thanh tú, nàng thấp giọng nói một câu. “Mấy người này thật là cái gì cũng có thể nói! Chúng ta đi vào sâu một chút, tránh xa bọn họ ra! Tiểu Thất muội muội, ngươi đừng nghe bọn họ nói mấy lời đó, Vân đại ca chính là hán tử có năng lực nhất trong thôn chúng ta, thôn dân không sống gần nên luôn có suy nghĩ ác ý với huynh ấy, chứ thật ra tính tình huynh ấy—— ngươi cũng ở chung vài ngày, ngươi cũng biết mà phải không?”.
Hàng đã mua rồi thì không được trả lại đâu, dù có cho là suy nghĩ trả lại cũng không được!
Kỳ Huy Nguyệt cười “Hề, hề” nhìn nàng, gật đầu như giã tỏi.
Nam thần nhà ta rất giỏi luôn!
Hắn biết săn thú mang đi bán rồi lấy bạc về nhà, cơm ta ăn hàng ngày đều là cơm trắng đó, ta mới không nghe bọn họ loạn nói!
Dương Đào thấy Kỳ Huy Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời nàng nói, lúc này nàng mới khẽ thở phào một hơi.
May quá “hàng” vẫn là bán đi được!
Trời đã chạng vạng, dù đã sáu giờ tối nhưng ánh mặt trời ngày hè vẫn đỏ rực một khoảng chân trời, Kỳ Huy Nguyệt vội vàng bê rổ măng trúc trở về nhà.
Đoạn Hành Vân đang ở trong sân trò chuyện cùng Dương thẩm, thấy y trở về, hắn liền đi đến đỡ rổ măng trúc trên tay y. “Sao bê đồ vật nặng như vậy? Lần sau trở về gọi ta ra khiêng về!”. Hắn vừa nói vừa gõ nhẹ lên cái trán trơn bóng của đối phương.
Kỳ Huy Nguyệt bị hắn gõ một cái, y cũng không đau không ngứa, đưa tay xoa xoa lên chỗ bị gõ cười tít mắt. “Ta rất khỏe mạnh đấy!”.
Đoạn Hành Vân bật cười.
Dương thẩm: “….”. Ta có lẽ không nên xuất hiện ở đây phải không?
“Huynh cùng Dương thẩm đang nói chuyện gì nha?”. Kỳ Huy Nguyệt hỏi Đoạn Hành Vân xong thì cười cong mặt mày chào hỏi với Dương thẩm vài câu.
Dương thẩm mỗi lần nhìn y mà thấy tim gan mình mềm nhũn.
Tuy hơi hoang phí chút nhưng là một hảo hài từ, tính tình thiện lương, hoạt bát lại đáng yêu, người gặp người thích.
Quan trọng là đối phương không chê Vân tiểu tử!
Đúng vậy, Dương thẩm chỉ cần thấy một điểm này ở Kỳ Huy Nguyệt thì thấy y cái gì cũng tốt!
“Ta qua nói chuyện đã chọn được ngày lành định ra hôn sự cho hai người các ngươi, là ngày mùng Sáu tháng Sáu tới!”. Dương thẩm tận lực ôn hòa lại dịu giọng kéo tay Kỳ Huy Nguyệt lại.
“A!”. Kỳ Huy Nguyệt dù đã biết hai người y và Đoạn Hành Vân sắp kết hôn, nhưng khi tận tai nghe thấy Dương thẩm nói và biết được ngày cũng đã định ra thì vẫn là có chút ngại ngùng, y hơi xoắn xuýt. “Hôm nay đã là ngày hai mươi sáu tháng Năm, này còn không phải chỉ còn mười ngày ngày nữa?!”.
Đoạn Hành Vân bưng chén nước đi ra, hắn nghe thấy đối phương nói câu như thế, khuôn mặt nhỏ cũng xoắn xuýt còn nhăn tít lại. Dù sắc mặt hắn bình tĩnh như thường, không mảy may thay đổi nhưng mấy ngón tay đang đặt lên miệng chén đều co lại, siết đến nổi gân xanh mờ.
Dương thẩm cũng hơi xoắn xuýt, thẩm nghĩ Kỳ Huy Nguyệt sợ rằng bọn họ định ngày thành thân nhanh như vậy thì thôn dân trong thôn sẽ truyền ra những lời đồn khó nghe. Vân tiểu tử bên kia thì còn dễ nói chút, dù gì hắn cũng là hán tử, tuổi hắn cũng không còn nhỏ muốn thú tức phụ cũng là chuyện thực bình thường. Nhưng Kỳ Huy Nguyệt bên này còn nhỏ tuổi lại là —— nữ nhi, khi thấy hai người nhanh chóng định ra ngày thành thân, thì sẽ có vài người trong thôn không nhịn được nói này nói kia, có khi lời nói còn mang theo ác ý.
Ví như, tiểu cô nương này không chịu nổi cô đơn, mà muốn nhanh chóng gả cho nam nhân, dù đối tượng là một hán tử hung ác như Đoạn Hành Vân thì y cũng muốn vội vàng gả đi!
Nhưng —— nói gì thì nói, tình huống bây giờ của hai người họ có chút khác biệt, người trong thôn ai cũng biết hai người cho đến bây giờ đã sớm ở chung, dù cho giữa hai người vẫn trinh trinh bạch bạch nhưng ai mà tin nam nữ ở chung một nhà mà không xảy ra chuyện gì, hiện tại dù thế nào thì cũng phải thành thân.
Sau này, chờ một thời gian nữa thôn dân dần quên chuyện này qua đi thì tốt rồi!
“Ngày hôm đó thích hợp làm hỷ sự, là ngày đại cát đại lợi. Tiểu Thất, thẩm biết ngươi và Vân tiểu tử không có quen nhau qua mai mối như những hán tử và các cô nương khác trong thôn nhưng thẩm nghĩ —— hai người các ngươi sau khi đại hôn, cùng nhau sinh hoạt sẽ ngày càng tốt lên! Ngươi cũng không nên quan tâm mấy kẻ vô tâm ác miệng trong thôn nói mấy lời khó nghe gì kia!”. Dương thẩm ánh mắt giọng nói chân thành vỗ vỗ lên mu bàn tay Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt vành tai trắng nõn cũng đỏ lên, y gật gật đầu. “Ta không nghĩ gì!”.
Ta chỉ hơi thẹn thùng a!
“Nếu em không muốn chúng ta thành thân sớm như vậy thì ——”. Đoạn Hành Vân cuối cùng cũng khó khăn mà mở miệng.
“Sao lại không?”. Kỳ Huy Nguyệt 囧 ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn. “Sớm gì chứ? Mùng Sáu tháng Sáu là ngày đại cát đấy!”.
Đặc biệt nhấn mạnh ngày “đại cát”!
Y còn đang hận hôm nay không phải là ngày mùng Sáu tháng Sáu kìa!
Đoạn Hành Vân: “….Ta——!!!”.
Dương thẩm: “….Phải đấy!”. Thẩm lo lắng hơi dư thừa rồi thì phải!
Dù nói mỗi hôn sự cần phải trải qua tam môi lục sính, nhưng nơi này là nông thôn lại là người nhà nông gia bàn luận cưới gả. Cho nên cũng không có rắc rối hay phức tạp như những nhà phú quý trên trấn trên, vì thế mọi qui trình đều khá đơn giản và sắp xếp nhanh chóng.
Ngày hai mươi Sáu tháng Năm, bà mối nổi tiếng Điền Gia thôn bên cạnh là Dư bà mối, sáng sớm đã thay mặt Đoạn gia Đoạn hán tử đến cửa nhà Kỳ gia xin cầu thú Tiểu Thất nhà lão Tứ của Kỳ gia, Lễ vấn danh cũng đã thành. Ngày hai mươi Bảy tháng Năm, vào giờ Thìn, đoàn sính lễ toàn hán tử mặc trang phục đỏ trên người, gánh sáu rương gỗ trên vai cũng thắt hoa đỏ thẫm đưa tới sân chính Kỳ gia làm Lễ nạp chinh.
Một đường này đã sớm thu hút không ít ánh mắt thôn dân, rồi sau đó tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp thôn, mấy ngày sau đó cũng trở thành đề tài để thôn dân bàn tán đến không ngừng nghỉ.
“Ngươi nói xem, Tiểu Thất nhà Kỳ gia thật sự không phải gả không cho người ta, so với mấy thôn giàu có gần trấn trên thì không nói đến nhưng so với mấy thôn chúng ta xung quanh đây thì sính lễ được Đoạn gia hán tử mang đến hạ lễ cũng là lớn hơn rất nhiều! Hai con nai bào kia cũng phải đến năm lượng bạc rồi!”. Nếu sính lễ này được hạ đến trong nhà bọn họ thì của hồi môn của con gái khi xuất giá cũng không cần phải lo nữa!
“Ngươi cũng không cần chỉ nhìn đến sính lễ a! Việc tìm bà mai đến thôi cũng là bà mai nổi danh nhất mười năm thôn chúng ta quanh đây, ta nghe mẹ chồng ta nói muốn mời được bà mối Dư đến làm mai thì mỗi người phải trả chi phí cho bà ấy từ ba đến năm lượng bạc đấy! Số bạc này bằng thu nhập cả một năm của một nhà cỡ trung trong thôn chúng ta rồi!”.
“Nghe Dương thẩm Dương gia nói qua lúc trước, đến cả việc chuẩn bị của hồi môn cho Tiểu Thất cũng được Đoạn gia hán tử chuẩn bị đến một phần lớn, để y an tâm dương dương quang quang mà xuất giá!”.
Người nhà nông gia suy nghĩ đơn giản, cho dù hung danh của Đoạn gia hán tử trong thôn thật sự làm người ta sợ hãi, dẫn đến việc thôn dân người người muốn xa lánh hắn như thú dữ, ngày thường không dám đến gần hay qua lại với hắn nửa điểm nhưng lại vẫn không nhịn được cảm thán vài câu. Nếu hắn đã có tiền trong tay như thế, tính tình hung dữ vốn có kia cũng chỉ cần cố gắng hòa nhã một chút thì các nhà có nữ nhi trong thôn cũng muốn kiếm được một con rể như thế.
Bà mối Dư đứng trong sân hô lớn danh mục sính lễ được đưa đến, có thôn gia nghe rõ rồi thử thầm tính trong lòng biết được tổng sính lễ trị giá đến tận bảy lượng bạc có thừa.
Đi đầu là một con nhạn còn sống, kế tiếp là một đôi nai bào trước đó đã hứa đưa cho Kỳ gia, thêm hai cân lá trà trung đẳng, hai cân bánh và năm cân rượu đế.
Dù sính lễ không có vàng bạc, gạo hay bột mỳ… gì đó đi cùng nhưng hai con nai bào kia cũng làm thôn dân ao ước, hâm mộ không thôi. Nai bào những một trăm hai mươi văn một cân tiền, hai con nai bào kia tuy nhỏ nhưng cũng đến hai mươi cân một con, tính tính cũng là gần năm lượng bạc.
Bà mối Dư hạ lễ xong nhìn sắc mặt đám người Kỳ gia quả nhiên đều không mấy vui vẻ gì, Kỳ lão thái còn không có mặt, xem chừng là bị Kỳ lão gia tử ngăn cản, ngày hôm nay đã cấm bà ta lộ diện ra bên ngoài, tránh làm mất mặt Kỳ gia.
Bà cũng lười so đo cùng bọn họ, tuyên bố Lễ nạp chinh giữa Đoạn gia và Kỳ gia đã thành, lại nói vài lời hay chúc mừng Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt.
Kế tiếp là thông báo ngày đại hỷ để thành hôn, chính là vào ngày mùng Sáu tháng Sáu.
Nhưng —— lời này lại là hướng về phía thôn dân đang vây xem bên ngoài mà nói!
Cũng chẳng quản sắc mặt đám người Kỳ gia trong nháy mắt từ không vui biến thành âm trầm, hổ thẹn, giận dữ.
Sau đó, bà mối Dư ra hiệu cho đoàn hán tử hạ sính đi sau mình ra về.
Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Hạ Thu nhìn nhìn sính lễ trong sân mà nhìn đến đỏ mắt, dù ánh mắt và lòng dạ của cả hai đều cao, không muốn gả cho hán tử nông thôn nhà nghèo trong mấy thôn xóm quanh đây. Nhưng vẫn không nhịn được thầm nghĩ, tiểu tiện nhân Kỳ Huy Nguyệt bị một nhà bọn họ bán cho hán tử hung ác nhất trong thôn, vậy mà cũng được hạ sính trị giá đến bảy lượng bạc có thừa, hai nàng càng nghĩ càng cảm thấy mình sau này tất không thể kém hơn được. Hai người còn nghe Dương thị và Tần thị nói, dù cho nhà họ không chuẩn bị của hồi môn cho tiểu tiện nhân kia, nhưng Đoạn gia hán tử cũng đã bỏ nhiều bạc ra mua sắm rất nhiều thứ tốt cho nó, mấy ngày nay còn thấy xe la ra vào mấy bận chuyển đồ gia cụ mới về hướng bờ sông, tùy tiện lấy đại một thứ nào đó ra thì cũng đều là vật đáng giá. Nếu hai nàng đi tìm tiểu tiện nhân kia, dỗ dành nó vài câu hay, làm nó nguyện ý tặng lại của hồi môn thì không phải sẽ trở thành của riêng hai nàng sao, sau này hai nàng xuất giá không phải sẽ càng nở mày nở mặt rồi sao?
Còn có chín ngày là đến ngày thành thân, theo phong tục nơi này thì Kỳ Huy Nguyệt phải tự tay làm đệm chăn, còn có mấy cái vỏ gối vỏ chăn màu đỏ.
May là hỷ phục, giá y đã có Dương thẩm tự tay làm, còn Dương Đào thì làm giày thêu.
Một đám người bận đến từ sáng tinh mơ đến tối muộn, cứ y như chạy đua với thời gian!
Đoạn Hành Vân mặt khác còn có không ít đồ vật yêu cầu cần mua sắm về nhà, hắn và Dương thúc tự thuê xe la lên trấn đặt mua một đống gia cụ mới, sửa sang lại mái nhà, lại dọn dẹp cỏ dại toàn bộ sân vườn phía sau.
Mặt trời sắp lặn sau dãy núi đá vôi, Kỳ Huy Nguyệt mới dừng mũi kim cuối cùng trên tay lại, chuẩn bị đứng lên vào phòng bếp làm cơm.
Đoạn Hành Vân trên tay cầm rổ trúc, bên trong đựng đủ thứ rau cỏ xanh tươi, đẩy cổng nhà bước vào. “Ta đi lấy rau về, Dương thẩm còn tặng cho mấy trái trứng gà, thẩm nói mang về cho em bồi bổ”.
Kỳ Huy Nguyệt bật cười.
Ở Đoạn Gia thôn bọn họ hiện tại, so với nhà lý chính thúc là hộ khá giả nhất thôn thì sinh hoạt nhà hai người bọn họ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Ngày ngày cơm ăn đều là cơm trắng, lại có đủ rau xanh thịt thú rừng. Vậy mà Dương thẩm vẫn muốn bồi bổ thêm cho y?
Tính nuôi y giống như cách người ta vỗ béo cho heo con sao?
Chưa kể một cái trứng gà cũng đáng giá một văn tiền, ngày bình thường các hộ trong thôn cũng không lỡ ăn đến, y không muốn chiếm tiện nghi của Dương thẩm như vậy được.
Thời gian này Dương thẩm đã giúp hai người y và Đoạn Hành Vân rất nhiều rồi!
Nghĩ nghĩ, y muốn làm gà kho gừng và ớt cay, rồi để Đoạn Hành Vân mang qua để Dương thúc Dương thẩm thêm món cho cơm tối.
“Đưa rổ rau cho ta, ta đi nấu cơm, huynh đừng quên giúp ta lấy nước trong lu, tưới lên mấy khóm “thần dược” kia cho ta nha!”. Kỳ Huy Nguyệt đưa tay ra, muốn nhận lấy rổ rau xanh trên tay hắn.
“Ta giúp em nhặt sạch rồi rửa, mấy bụi cây kia lát ta tưới nước sau cũng được!”. Đoạn Hành Vân tránh tay y đưa tới, hắn chân dài cho nên vài bước đã đi đến giếng nước bên kia.
Kỳ Huy Nguyệt tí tởn chạy chậm theo sau hắn, bắt đầu bật chế độ phát như cài đĩa hát auto. “Hôm nay giá cả bán thịt thú rừng vẫn ổn chứ?”.
Đoạn Hành Vân gật đầu. “Ừ, được hơn hai mươi lượng. Ngoài việc mua một chút gạo trắng và dầu hạt cải thì ta đều đem về, để ở trong hộc tủ”.
Kỳ Huy Nguyệt gật gù.
Y cười tươi như hoa, vô cùng ngoan ngoãn mà khen nam thần sắp trở thành chồng nhà mình!
Kỳ Huy Nguyệt cười đến hai mắt híp lại, giọt lệ chí dưới mắt cũng như đang cử động theo, đặc biệt chọc mắt người nhìn.
Đoạn Hành Vân bỗng nhiên có suy nghĩ nổi lên trong lòng, muốn chạm chạm vài cái lên khuôn mặt đối phương, hắn vừa nghĩ thì ngón tay còn dính nước cũng đã chọc lên giọt lệ chí dưới đuôi mắt trái của y rồi, còn liên tiếp chạm nhẹ vào mấy cái.
Kỳ Huy Nguyệt 囧 nhìn lên hắn.
Sau lại buồn bực nghĩ, nghĩ đến dưới đuôi mắt trái của mình là giọt lệ chí màu đen tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng. Y đưa ống tay áo lên lau khô nước đang dính trên mặt mình, bĩu môi cằn nhằn vài câu.
Huynh chọt giọt lệ dưới đuôi mắt ta làm gì?
Đầy nơi khác để chọt đó thôi, sao không chọt cơ chứ?
Đoạn Hành Vân như hiểu được suy nghĩ của đối phương, hắn đưa bàn tay còn dính nước rửa rau lên, bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt hết bị “chọt” lại bị “bóp” làm nước dính ướt đầy một mặt: “….”.
Dù còn đang muốn chơi trò “chọt a chọt” với nam thần nhà mình, nhưng sắc trời đã muốn tối, nếu không nhanh nấu cơm thì lát nữa ở trong phòng bếp sẽ không nhìn thấy còn phải đốt đèn lên, lãng phí dầu đốt, lãng phí xèng. Kỳ Huy Nguyệt nhanh chóng chạy đi nấu cơm, còn hứa hẹn với Đoạn Hành Vân lát nữa chờ y nấu cơm, ăn cơm xong, sẽ ngồi yên cho hắn “chọt” đủ.
Đoạn Hành Vân: “….”.
Hắn bật cười trầm thấp nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn chạy lạch bạch vào phòng bếp.
Thầm nghĩ, bản thân hắn đúng là vớ phải một vật vừa nhỏ vừa hơi hơi ngốc!
Kỳ Huy Nguyệt cho tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị cho món gà kho ớt cay vào chảo mỡ nóng, đầu hành, gừng, tỏi xắt miếng, thêm tiêu và ớt cay, lập tức từ trong phòng bếp bay ra một mùi thơm nức mũi.
Dương thẩm bê bát bánh bột gạo hấp trên tay đi vào đến sân nhà Đoạn gia, thẩm bị một mùi hương cay nồng trộn lẫn mỡ heo thơm đến hấp dẫn, nghĩ Kỳ Huy Nguyệt đang nấu cơm, thẩm liền nhanh chóng thay đổi phương hướng đi đến phòng bếp nhỏ.
Vừa nhìn, Dương thẩm liền đau lòng đến không xong, trong chảo sắt trên bếp lò là một lượng lớn mỡ heo đang bốc khói nghi ngút. “Tiểu nha đầu này, chỉ là xào thịt thôi, chưa kể thịt cũng đã tự tiết ra mỡ mà ngươi còn cho một lượng lớn mỡ heo như vậy! May cho ngươi, nếu ngươi là tiểu nhi tức nhà ta thì tối nay —— không cho ngươi ăn cơm!”. Thẩm thở phì phì nói.
Kỳ Huy Nguyệt biết Dương thẩm đây là tiếc số mỡ heo này, cho nên mới hung dữ với y như vậy. Y cười tít mắt, lấy vai mình đẩy vai thẩm một cái. “Ta mới không lãng phí! Bình thường khi còn ở Kỳ gia bên kia, dù là nấu ăn cho bản thân và người nhà hay hiện tại là Vân ca ca, ta cũng không cho nhiều mỡ như bây giờ! Lượng mỡ này ngày thường có khi ta còn dùng được trong vài tháng cũng không chừng, nhưng ai bảo ta phải làm món ngon chiêu đãi người tốt đây?”.