Kỳ Chấn lấy đủ lý do ra chỉ để thú được người trong lòng gã, ngay cả lý do cha nương trong nhà bất công, chỉ suy nghĩ cho tiểu đệ Kỳ Minh, bởi vì Kỳ Minh là có năng lực đọc sách đã thi đậu đồng sinh, tiền đồ sau này không đếm hết, mà hắn thì chỉ là một hán tử không có năng lực, chỉ biết làm ruộng, gã cũng lấy ra nói.
Kỳ Minh hàng ngày luôn luôn là một thư sinh văn nhã ôn hòa, không tranh không giành với huynh đệ trong nhà bao giờ, nhưng lần đó hắn lại kiên quyết đứng ra lên tiếng bảo vệ Tống tiểu nương tử đến cùng, sau khi đã nói hết lý lẽ cùng Kỳ Chấn mà không thay đổi được suy nghĩ của gã, hắn triệt để lạnh tâm, không tiếc cùng Đại ca mình là Kỳ Chấn trở mặt.
Kỳ Chấn không gây ra được sóng gió gì thì ngay sau đó hậm hực không vui, không theo lời bà mai mối của cha nương mời đến, gã tự thú một nữ tử là Hạ thị thôn kế bên vào nhà.
Trong nhà có một nàng dâu cả không hiền, cộng thêm một Đại cô —— con gái riêng của Kỳ lão thái thái khi tái giá mang theo, chính là Kỳ Uông thị đồng dạng nổi tiếng đanh đá, hai nữ nhân đó không hợp mắt nhau dẫn đến thường khắc khẩu, làm Kỳ gia một nhà đều là cảnh gà chó không yên!
Chẳng ai biết được chuyện gì xảy ra mà ba năm sau, sau một trận cãi vã to tiếng thì Kỳ lão gia gia làm chủ để Kỳ gia phân gia, phân Đại phòng Kỳ Chấn ra ở riêng, nhưng vẫn sống chung cùng một cái sân lớn, đồng thời Kỳ Minh cũng chuẩn bị thi tú tài, thì Kỳ gia gia gia và Kỳ gia thái thái mang sính lễ đến Tống gia cầu hôn Tống tiểu nương tử, hai bên tiến hành việc trao đổi thiếp canh, chờ Kỳ Minh thi tú tài trở lại thì thành thân.
Sau đó không lâu, Kỳ Minh lên đường đi Châu phủ khảo thí thì bất ngờ gặp thổ phỉ trên đường, toàn bộ đoàn xe, chở theo mười mấy người đều thiệt mạng.
Tin dữ được đưa về đến thôn, hai vị nhân gia Kỳ lão gia gia, thôn dân đều bùng nổ, và ngay cả Tống tiểu nương tử vì thương tâm quá mức, khi biết tin thì ngất xỉu tại chỗ.
Khi mọi người hỗ trợ gọi phu lang đến thì chẩn ra hỷ mạch, Tống tiểu nương tử đang mang thai hai tháng, chắc chắn cha hài tử là Kỳ Minh, Kỳ lão thái thái mặc kệ lời nói không hay bên ngoài truyền ra, cùng lời phản đối của trưởng tức, bà làm chủ mang người vào cửa Kỳ gia tự tay chăm sóc gần nửa năm, đến khi hài tử trong bụng Tống tiểu nương tử được tám tháng thì hai lão nhân gia Kỳ gia do quá thương tâm, lao lực đều đổ bệnh xuống.
Kỳ Hạ thị khi đó ngày ngày còn làm ầm ỹ náo loạn không yên, bà ta nói Tống tiểu nương tử là sao chổi, là người mang vận xui vào Kỳ gia, nếu không đuổi nàng ta đi thì cả nhà này sớm muộn cũng bị xui xẻo dính đến, mọi người trong nhà toàn là người già và trẻ nhỏ, ngay cả bà ta cũng đang mang hỷ lần thứ tư sắp sinh, làm sao chịu nổi tai ương này.
Thôn dân xung quanh đều chê cười Kỳ Hạ thị, đã phân gia còn sợ tai ương rơi trên đầu, ngay cả mẹ chồng bà ta là cố Kỳ lão thái thái cũng có suy nghĩ nhue thế, nếu có xui xẻo hay tai ương xảy ra thì cũng là rơi trên người lão nương bà đây, bởi bà hiện tại là người cùng nhà với Tống tiểu nương tử mới đúng.
Tống tiểu nương tử thực ra cũng không còn thiết sống, nàng gắng gượng qua ngày là vì hài tử của nàng và Kỳ Minh trong bụng, từ khi hai lão nhân gia Kỳ gia gia bị bệnh là nàng một người vác bụng bầu chín tháng ngày đêm chăm sóc, hầu hạ bọn họ, chống đỡ một nhà Nhị phòng Kỳ gia.
Nhưng cuối cùng, Kỳ gia gia người vẫn là tuổi tác cao không thể qua khỏi, lão nhân gia buông tay để lại lão bà tử Kỳ lão thái thái và con dâu út đang sắp lâm bồn trong nhà.
Mùa đông năm ấy cách đám tang của Kỳ gia gia hơn nửa tháng, Kỳ Hạ thị trở dạ sinh trước Tống tiểu nương tử hai ngày, ngày hôm sau thôn dân nghe nói nàng ta hạ sinh một tiểu nhi tử cũng là lão Tứ Đại phòng, nhưng hàng xóm xung quanh đều không nghe thấy động tĩnh gì, cho đến khi Tống tiểu nương tử trở dạ muốn sinh, những nhà gần đó mới nghe được tiếng trẻ con khóc vọng ra bên ngoài, nhưng —— chưa đến nửa đêm tiếng khóc của Kỳ Hạ thị vang lên từ trong sân nhà, mọi người lúc này mới biết, Tống tiểu nương tử bị băng huyết khó sinh mà qua đời, đến đứa trẻ là một nam hài cũng không qua khỏi!
Thôn dân trong thôn hôm sau mới biết tin, ai lấy nghe mà đều thổn thức không ngừng, Tống tiểu nương tử và hài tử của nàng, kể cả Kỳ lão thái thái đều qua đời cách nhau chưa đến mấy canh đồng hồ thời gian, cùng trong một đêm đông tuyết rơi lạnh lẽo này.
Chuyện Kỳ gia đời trước ồn ào đến mức ai cũng biết, mấy chục năm này sớm đã bị người quên đi, phần lớn cũng là do các vị lão nhân gia sống ở thế hệ đó đã qua đời, cũng chẳng còn lại mấy người!
Thôn dân bán tín bán nghi, tại sao khi đó Kỳ lão thái sinh hài tử ra lại không có tiếng khóc, chưa kể hài tử của Tống tiểu nương và Kỳ Minh vừa ra đời tiếng khóc đã vang dội đến hàng xóm cũng nghe được như vậy, thì sao bỗng nhiên nói không còn là không còn ngay được?
Có người còn đưa ra giả thuyết, có khi nào khi ấy Kỳ Hạ thị sinh ra một cái tử thai, đúng lúc đó Tống tiểu nương tử không may khó sinh qua đời, cho nên đôi phu thê bọn họ liền thay mận đổi đào?
Cố thái đại nương Cố gia năm nay đã bảy mươi mấy tuổi, gần tám mươi nhưng thân thể bà vẫn còn khỏe mạnh, đến cả tinh thần cũng còn là khá minh mẫn, bà cũng là người hiếm hoi ở trong thôn sống cùng thời đại hai lão phu thê cố Kỳ gia gia năm xưa, thái đại nương nghe xong chuyện thì chậc lưỡi hai cái. “Nói mới nhớ, tiểu Kỳ Chung khi còn sống thật đúng là rất giống vị cố lão Nhị Kỳ gia kia!”.
Cháu trai ruột giống tiểu thúc cũng không phải là chuyện kì lạ gì, cho nên khi đó mọi người không hề thấy ngạc nhiên, hay dị nghị nhưng nay tin đồn lan ra khắp nơi, làm ai cũng không tự chủ được mà có suy nghĩ theo chiều hướng: không phải con thân sinh nên mới ác tâm được như Kỳ lão thái và Kỳ gia kia.
Kỳ Huy Nguyệt cầm nắm hạt thông, ngồi xổm trong sân nghe Dương thẩm kể lại tin đồn đang diễn ra ở trong thôn.
Y hơi cảm thấy 囧.
Thật là phục sự nhiệt tình quá mức của mấy phụ nhân trong thôn nha!
Đến chuyện mấy chục năm rồi mà còn đào bới ra được!
Còn được biên kịch hệt như một vở kịch tranh đấu nơi tiểu trạch môn!
“Nếu sự thật là như vậy thì phu thê Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái cũng quá độc ác đi, thời gian mấy chục năm trước ở bất kì thôn xóm nào, nếu nhà ai mà sinh ra một cái tử thai thì sẽ bị coi là điềm gở, có khi còn bị thôn dân nói sau lưng là cha nương ăn ở thất đức, nên hài tử vừa sinh ra đã phải chịu gánh tội thay! Kỳ lão gia tử Kỳ Chấn này, tranh giành từ tức phụ đến hài tử của tiểu đệ trong nhà!”.
Hài tử kia chính là cha của ngươi đấy!
Dương thẩm nhìn Kỳ Huy Nguyệt đang tách hạt thông.
Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười không đáp.
Y mới không tin sự thật hoàn toàn là như vậy!
Cố Kỳ lão thái thái khi đó dù bệnh nặng nhưng vẫn còn chút hơi tàn và suy nghĩ cũng hoàn toàn tỉnh táo, bà đã bảo vệ tiểu nhi tức chưa cưới hỏi từ đầu cho đến cuối cùng mọi chuyện, không lý nào đôi phu thê Kỳ Chấn và Hạ thị kia lại có thể qua mặt được bà!
Chỉ có thể giải thích rằng: Cố Kỳ lão thái thái đã làm cách nào đó, có khi còn dùng cái chết của bản thân bà cũng mang ra, để ép buộc đôi phu thê Kỳ Chấn phải nhận nuôi dưỡng hài tử mệnh khổ kia, phải coi như thân sinh hài tử của họ mà nuôi dưỡng!
Nhưng cuối cùng —— cố Kỳ lão thái thái cũng không thể toại nguyện!
Bằng chứng là Kỳ Chung chết, đến thân xác cũng không tìm được về.
Cho đến khi những lời đồn cùng bàn tán về hai lão phu thê Kỳ gia Kỳ Chấn truyền đến truyền đi trong thôn lên đến đỉnh điểm, Kỳ lão gia tử dưỡng thương ở trong nhà cũng đã biết được chuyện này đều do lão bà tử nhà lão gây ra, lão tức giận cầm chén thuốc đã uống hết mà quăng về phía Kỳ lão thái, làm đám con dâu kinh hô.
Ngay cả Kỳ lão thái cũng là biểu tình không thể tin được. “Ngươi, lão đầu tử ngươi — vậy mà lại dám cầm chén muốn quăng chết lão nương? Vì đứa con đã chết mất xác của tiện nhân sao chổi kia, ngươi là muốn thay ả đến đòi công đạo phỏng?!?”.
Kỳ lão gia tử tay run rẩy chỉ về phía Kỳ lão thái. “Phụ nhân ngu xuẩn!”.
Còn không biết người trong thôn đang chửi đầy đầu một nhà bọn họ sao?
Sao năm đó lão lại thú thứ phụ nhân ngu xuẩn này vào nhà chứ?
Kỳ lão thái tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.
Tiết trời tháng Tư đã hoàn toàn ấm lên, nắng ban ngày còn mang theo nóng rát.
Dương thúc bận rộn chăm sóc nấm ở phòng chứa, nhìn tiết trời sắp nóng lên thì có chút tiếc nuối, sinh ý làm chiếu cỏ năm vừa rồi thu nhập tương đối tốt, nhưng năm nay thúc lại đang bận rộn làm sinh ý trồng nấm này.
Dương thẩm buổi tối sang phòng bên tìm Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt nói qua chút chuyện, thẩm muốn thương lượng với hai người về phương pháp làm chiếu cỏ trước đây, thẩm biết trước kia là bởi Kỳ Huy Nguyệt muốn chiếu cố nhà thúc thẩm nên chỉ dạy bọn họ cách làm, nhưng lần này trong nhà thực quá bận rộn, thẩm muốn để một nhà Đại ca mình là Tuyền thúc bên kia tới làm, phương pháp làm sẽ dùng bạc mua lại từ Kỳ Huy Nguyệt.
“Vân tiểu tử, Tiểu Thất a! Hai người đừng nghĩ thúc thẩm được voi đòi tiên, nên quá phận. Thẩm chỉ là mang chút tâm tư muốn chiếu cố một nhà Đại ca duy nhất của mình một chút!”. Dương thẩm vẫn là hơi ngại ngùng khi nói đến chuyện này.
Kỳ Huy Nguyệt chưa nói gì mà đưa mắt nhìn sang Đoạn Hành Vân.
Đoạn Hành Vân xoa đầu y. “Tức phụ tự định đoạt, ta đều nghe theo em!”.
Kỳ Huy Nguyệt cười cong mặt mày nói. “Vậy thẩm chỉ lại phương pháp làm cho Tuyền thúc và Tuyền thẩm đi, kêu bọn họ làm tốt một chút, khéo léo một chút, ta giúp thúc thẩm ấy đi chào hàng với thương nhân chúng ta quen biết, biết đâu bọn họ có thể mang về kinh thành bán được giá cao hơn so với trấn trên!”.
“Tiểu Thất, thẩm —!!!”. Dương thẩm gạt lệ, cầm lấy tay Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt vỗ vỗ lên mu bàn tay thẩm an ủi. “Một nhà thẩm hay Tuyền thúc thì đều giống nhau, đều là thân nhân không cùng huyết thống với nhà hai người chúng ta!”.
“Ừ, hai ngươi chính là thân chất nhi của nhà chúng ta và một nhà Đại ca thẩm bên kia!”. Dương thẩm mắt đỏ hoe vuốt mái tóc dài trên lưng y.
“Tiểu Thất muội muội, muội lương thiện thật đó!”. Dương Đào ngó đầu vào nói một câu.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.
Thời gian kế tiếp, mặc kệ trong thôn đang xảy ra chuyện gì hay đồn thổi những ai, hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt mỗi ngày đều cắm đầu bận rộn việc xây nhà, ngoài ra lại ở trong ruộng nhà mình nhổ cỏ dại cho rau trồng, lúa mì và lúa nước.
Đoạn Hành Vân ngứa tay ngứa chân đã gần nửa năm nay, hôm nay nắng ráo hắn liền vác cung tên ra, muốn qua núi Lĩnh đi săn một chuyến.
Kỳ Huy Nguyệt gật gù không phản đối, y còn thay hắn chuẩn bị bánh bao thịt ăn trưa, ống trúc đựng nước và dược trị thương.
Sau đó, đeo sọt tre nhỏ lên lưng, chạy bình bịch trèo lên xe bò, bám theo sau chồng nhà mình cùng đi săn.
Đoạn Hành Vân: “….”.
Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm. “Mau đi thôi!”.
Đi đào hoa lan về trồng, cuối năm lại bán lấy xèng!
Hai người vừa đi thì bỏ lỡ xe ngựa của Trác Túc Triệt và bằng hữu hắn mang theo tới nhà tìm, hắn đành phải ra về, tính toán đợi ngày hôm sau lại quay lại một chuyến.
Có tiểu tức phụ đi theo, Đoạn Hành Vân lại bỏ qua suy nghĩ muốn vào núi sâu một chuyến, hai người vẫn là đi men theo bìa rừng, vào sâu không đến hai trăm mét.
Cùng đào hoa lan, săn thú nhỏ nguyên một buổi sáng.
Buổi trưa nghỉ ngơi dưới gốc cây lớn ăn bánh bao nhân thịt và uống trà La Hán, nghỉ ngơi chưa đến nửa canh giờ thì bốn phía xung quanh toàn cỏ lau và dây leo chằng chịt liên tiếp vang lên tiếng sột soạt, động tĩnh ngày càng lớn hơn.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Y chợt nhớ đến Đại ca heo rừng lần trước gặp phải, ngay lập tức ném bánh bao đang gặm dở trên tay đi, nhào vào lòng chồng nhà mình.
Rất ham sống sợ chết!
Đoạn Hành Vân đỡ được người, khẽ mỉm cười. “Là động vật nhỏ, không sợ!”.
Kỳ Huy Nguyệt ngồi yên trong lòng chồng nhà mình, đưa mắt đảo vòng vòng khắp nơi.
Chưa đầy mười phút sau, khắp nơi xuất hiện rất nhiều động vật nhỏ, như cố ý mà kéo đến vây bốn phía xung quanh hai người, thỏ con, hổ con, gấu con, sói con —— ngay cả hồ ly đuôi xù cũng có!
Cả đám ngồi xổm trên mặt đất đưa đôi mắt to tròn cực Moe nhìn y!
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Đoạn Hành Vân nhìn đám thú non còn chưa mọc răng: “….”.
Nơi này của bọn hắn có thứ gì mà thu hút đám động vật nhỏ này đều kéo đến?
Hắn đưa mắt nhìn ống trúc đựng nước La Hán quả, trong lòng tự có suy nghĩ.
Thứ nước mà tiểu tức phụ nhà hắn thường dùng nấu cơm, hãm nước uống, ngay cả đến nước tắm cũng đều không tầm thường, hắn đã sớm biết!
Nhưng đám động vật nhỏ còn chưa cai sữa này —— thành tinh rồi!!!.
Kỳ Huy Nguyệt và đám động vật nhỏ mắt to trừng mắt bé khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, đến khi hai mắt y quá mệt mỏi rồi, y mới xua xua tay về đám động vật siêu Moe kia. “Ta đau mắt quá rồi! Nghỉ một hồi!”.
Giải lao mười năm phút!
Y sống bao năm qua, chỉ có một thứ một chuyện luôn làm bản thân mất qui tắc, đó chính là không có cách nào từ chối được đám động vật nhỏ xù lông cực dễ thương này đến gần mình.
Đám động vật nhỏ đúng là đã thành tinh!
Khi nghe thấy Kỳ Huy Nguyệt nói vậy thì cả đám đều tự rời đi tầm mắt, đưa móng vuốt toàn thịt nghịch lá khô hay cỏ lau dưới chân mình, tính toán chờ đối phương nghỉ ngơi xong thì lại tiếp tục đọ mắt.
Đoạn Hành Vân: “….”.
Sau cả một buổi chiều, Đoạn Hành Vân cùng tiểu tức phụ giở hơi của hắn là Kỳ Huy Nguyệt đọ mắt chán chê cùng đám động vật thì cả hai quyết định đi về.
Đám động vật nhỏ tất nhiên —— không chịu!
Cả đám đều được sinh trong mùa đông vừa rồi, luôn tò mò với thế giới bên ngoài rừng rậm, lại là lần đầu gặp được mấy “con thú hai chân” rất to lớn lại đủ kỳ lạ, cho nên nhất quyết không thể thả “thú hai chân” này đi!
Đang chơi vui mà!
Thỏ con, nai con, chồn con thiên tính từ khi sinh ra đã rất sợ con người, cho nên không dám đến gần hai người khoảng cách quá gần.
Nhưng —— sói con, gấu con, hổ con, tiểu hồ ly thì mặt tương đối dày!
Đám thú non dùng răng nanh nhỏ xíu, móng vuốt toàn thịt lôi kéo váy dài màu lam của Kỳ Huy Nguyệt, non nớt kêu lên vài tiếng.
Kỳ Huy Nguyệt 囧. “Muộn lắm rồi, hôm nay không thể chơi tiếp đâu! Ngày khác chúng ta lại cùng nhau đọ mắt a!”.
Ta cũng không phải Bạch Tuyết, các ngươi lôi kéo ta làm gì?
Ta có nhà để về, không cần các ngươi đưa ta đi tìm nhà Bảy Chú Lùn đâu!
Động vật hoang dã không phải luôn rất sợ con người sao, vì cái gì mà mấy đứa tụi bay không biết sợ vậy?
Không lẽ hổ cha, sói mẹ, gấu bà bà, ông nội hồ ly của các ngươi không dạy các ngươi nên tránh xa con người ra sao?
Bọn họ sẽ lột da các ngươi ra, may thành áo choàng đấy!
Nếu thật vậy thì — trưởng bối trong nhà các ngươi thật không xứng chức!
Đám thú con vẫn nắm chặt không buông Kỳ Huy Nguyệt.
Đoạn Hành Vân: “….”.
Hắn bèn nhấc ống trúc đựng La Hán quả lên, đút từng chút một cho đám thú non.
Không nghi ngờ!
Đám thú non đều ngoan ngoãn vươn lưỡi nhỏ xíu ra, liếm bằng hết nước La Hán quả Đoạn Hành Vân đổ trên phiến lá, uống sạch đến chiếc lá cũng dính một tầng nước miếng —— bóng loáng lấp lánh!
Cứ tưởng như vậy là xong!
Nhưng, không!
Đám thú con thành tinh không hề biết nói lý, nước cũng uống xong thì bắt đầu tiếp tục muốn chơi cùng Kỳ Huy Nguyệt.
Nếu không tranh thủ chơi thì đến khi trời tối phải trở về hang với cha mẹ.