Không thể nói lý cùng mấy động vật nhỏ lông xù này được.
Chỉ đến khi, thôn dân thôn xóm quanh đây chặt củi xong đều muốn xuống núi, gây ra động tĩnh khá lớn thì đám thú non mới lưu luyến không rời Kỳ Huy Nguyệt mà chạy về nhà mình, đi tìm cha mẹ của bọn chúng đã ra ngoài đi kiếm đồ ăn và săn mồi cả một ngày.
Nhưng bốn con đại tiểu yêu tinh, hổ con, gấu con, sói con và tiểu hồ ly thì nhất quyết không đi đâu hết!
Cứ một đường bám theo hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt như mấy cái đuôi nhỏ.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Y ngẫm nghĩ có khi nào bốn thú nhỏ thành tinh này sớm đã mồ côi rồi không?
Nếu không sao không chịu về hang tìm cha mẹ đi a!
Đoạn Hành Vân nhìn sắc trời thì đưa ra quyết định, hắn dùng tay nhấc một lượt bốn thú nhỏ lên, nhét hết vào sọt tre, rồi cầm tay tiểu tức phụ đi về nhà.
Bốn tiều yêu tinh ngồi trên xe bò một đường đều ngoan ngoãn, đu bám lên thành xe để ngắm nghía khắp nơi.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Ai cho các ngươi cái sự gan dạ thái quá này!?
Thật không sợ ta sẽ nhốt các ngươi vào, chờ nuôi lớn rồi sẽ lột da làm áo sao?
Nếu sau này các ngươi đều nhập hộ khẩu vào nhà của hai chúng ta thì —— chờ về đến nơi ta sẽ nghiêm túc giáo dục lại các ngươi một phen!
Một nhà Dương gia khi thấy hai người trở về rất muộn, lại mang theo một đám động vật nhỏ thì ba người đều vây lại.
“Đây là chó con đi?”. Dương Đào chỉ vào tiểu sói tinh.
“Có cả mèo con sao?”. Dương thẩm nhìn tiểu hổ tinh.
“Còn đây là chồn lông trắng?”. Dương thúc ngó ngó tiểu hồ ly tinh.
“Con này sao giống chồn hôi vậy?”. Cuối cùng là em tiểu hùng tinh.
Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân: “…”.
Ba người nhìn thế nào thành chó con, mèo con, rồi chồn hôi lại là con gì?
Kỳ Huy Nguyệt nghiêm túc. “Đều là thủ lĩnh của sơn lâm tương lai đấy!”.
Ba người Dương gia: “….”.
Thủ lĩnh sơn lâm 囧?
Mèo con, chó con và hai con chồn lông, chồn hôi vàng vàng này ấy hả?
Gặp đám thợ săn còn không phải sẽ bị cho hết vào nồi trong phòng bếp của tửu lâu trấn trên rồi sao?
Đám tiểu yêu tinh đầy mặt ghét bỏ ba người Dương thúc, đều cong đuôi chạy về quấn lấy Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt đông xoa một “em”, tây sờ một “em”.
Đoạn Hành Vân vuốt vuốt cằm.
Rất muốn ném mấy con yêu tinh này trở lại núi Lĩnh!
Điều Đoạn Hành Vân e ngại là “thân thế” của bốn vật nhỏ này không hề nhỏ, dù ở sâu trong núi Lĩnh hay trong giới động vật hoang dã thì đều —— rất có bối cảnh!
Cứ thử tưởng tượng cảnh một đàn gấu, một đàn hổ, một đàn sói và một bầy hồ ly đi cùng nhau, kéo đến thôn bọn họ vào nửa đêm — nghĩ thôi cũng đủ hù chết người!
Hai người thương lượng, chờ đợi thêm vài ngày, trong mấy ngày này Đoạn Hành Vân cũng đã từng thử nhét mấy thú non vào sọt tre muốn mang về núi Lĩnh, nhưng đám tiểu yêu tinh này nhất quyết không chịu!
Chỉ cần nhìn thấy Đoạn Hành Vân đến gần là cả đám đã né xa, trốn hết vào phòng ngủ của hai người!
Đặc biệt khôn ngoan!
Sau một tuần lễ, cũng không thấy có đàn sói hay thú dữ nào kéo đến nhà, tìm mấy tiểu yêu tinh “đi lạc” này về.
Cứ như vậy, Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân liền thu dưỡng bốn tiểu yêu tinh này vào nhà mình —— vì có làm cách nào cũng đuổi không đi!
Mặt đặc biệt dày, không hổ là những thủ lĩnh sơn lâm tương lai!
Lại vài ngày trôi qua nhanh chóng, vào buổi sáng hôm nay, khắp thôn bỗng vang lên ba hồi tiếng đánh cồng liên tiếp, lần này Kỳ Huy Nguyệt đã biết đây là tín hiệu lý chính đang muốn triệu tập mọi người trong thôn đến nhà của thúc ấy, và chỉ khi có chuyện đại sự liên quan đến tất cả thôn dân thì tiếng cồng mới được đánh lên.
Thôn dân trong thôn cũng sớm đã nghe được tiếng cồng báo tin, tất cả đều nhanh chóng bỏ lại việc trên tay mình, chạy một chuyến đến nhà lý chính.
“Chắc chắn là quan sai của triều đình đã đến thôn tiến hành thu thuế, năm nay quan sai đến trễ gần hai mươi ngày, không biết vì lý do gì!?”. Dương thúc vừa đi vừa nói.
Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu.
Đến nhà lý chính thúc, từ xa dễ dàng có thể thấy nơi đó đã bị vây quanh bởi một vòng người, đương gia hán tử đều đứng ở đằng trước, phía sau là phụ nhân và hài tử các nhà trong thôn.
Đoạn Hành Vân cầm tay Kỳ Huy Nguyệt, hai người cùng Dương thúc không có ý định đi lên gây sự chú ý, đều im lặng đứng sau đám thôn dân.
Lý chính đứng ở phía trên hiên nhà, lúc này đây sắc mặt thúc có chút trầm trọng, khiến cho mọi người trong thôn càng thêm khẩn trương, thầm nghĩ lần này lại có chuyện lớn gì rồi, trước khi đến đây ai cũng chỉ nghĩ là quan sai đến thôn thu thuế, còn việc thu thuế năm nay chậm trễ so với hàng năm có lẽ là do triều đình bận rộn, nhưng nay nhìn tình hình này, thôn dân đều ngờ vực có vẻ không phải chỉ là mỗi việc thu thuế!
Lý chính thấy thôn dân đã đến đông đủ liền lớn tiếng nói. “Mọi người đều im lặng một chút, gọi mọi người đến đây ngoài chuyện nộp thuế hàng năm, còn có một chuyện lớn khác muốn thông báo! Mọi người nghe xong đừng náo loạn, việc này cũng không có cách nào, nghĩ cách giải quyết mới là lẽ phải!”.
Kỳ Huy Nguyệt suy nghĩ một chút.
“Lao dịch hoặc chiêu binh!”. Đoạn Hành Vân sắc mặt bình tĩnh.
Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn lên chồng mình, vẻ mặt như muốn hỏi: sao chàng biết!?
Đoạn Hành Vân thấp giọng cười. “Phu quân em là người thông minh!”.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Ngươi đang nhắc khéo chuyện chỉ số thông minh của tức phụ ngươi à?
Y >_< thầm suy nghĩ.
Ta bình thường cũng khá thông minh á!
Chỉ là lúc này ta chưa đoán ra được thôi!
Cho dù Kỳ Huy Nguyệt đã từng đoán triều đại này có lẽ đang có chiến sự liên miên xảy ra, nhưng khi nhìn thấy địa hình của Đoạn Gia thôn và tám thôn bên dưới hạ nguồn Chiêu Lâm sông, thì y lại có suy nghĩ cũng không thể ngọai trừ khả năng, khắp nơi Đại Tĩnh triều đều xảy ra nạn hạn hán a!
Quả nhiên ngay sau đó lý chính liền lên tiếng. “Vừa rồi quan sai của nha môn cùng đưa quan sai của triều đình đến thôn chúng ta thu thuế, ngoài chuyện trưng thu thuế, vẫn chiếu theo phân lượng hàng năm không đổi thì còn có thông báo công văn của Huyện lệnh đại nhân, triều đình đang muốn chiêu binh chuẩn bị cho chiến sự cuối năm nay! Phàm là các địa phương trên lãnh thổ Đại Tĩnh ta đều là như thế! Mỗi một hộ gia đều phải đưa ra một nam đinh trên mười sáu tuổi dưới bốn mươi năm tuổi, chỉ cần là nam đinh kết hôn rồi, chưa phân gia ở riêng cũng coi như là một hộ. Nếu không muốn đi cũng được, một người năm lượng bạc!”.
Lời nói của lý chính vừa ra, thôn dân bên dưới bắt đầu ầm ĩ lên, hán tử thì bứt đầu bứt tai trách móc, phụ nhân thì la hét, òa khóc nức nở.
Bọn họ gào than triều đình vừa mấy năm trước đã chiêu binh, tại sao năm nay lại chiêu binh nữa?
Chuyện chiêu binh này còn là chuyện đi tìm chết nhanh hơn cả việc bị bắt đi làm lao dịch, cho dù mỗi năm được triều đình trả công là hai lượng bạc, nhưng liệu sau chiến sự hán tử trong nhà bọn họ còn mạng mà trở về hay không? Lần nào chiêu binh mà không phải là ngàn người đi thì họa hoằn lắm mới có một người trở về, mấy năm trước đây khắp thôn trên xóm dưới bọn họ, có đến gần hai trăm hán tử rời đi, cuối cùng thì sao — đến một người trở về đều không có!
Nếu không muốn đi thì phải đưa ra năm lượng bạc, năm lượng bạc a, có nhà trong thôn hiện nay đến mấy năm cũng không để dành được năm lượng bạc!
Mấy năm trước vì chiêu binh mà đã có không ít nhà vì đương gia hán tử, hay nhi tử duy nhất trong nhà mà bán nữ nhi, hiện tại lẽ nào bọn họ lại phải một lần nữa mang tiểu nhi nữ còn lại trong nhà đi bán!?
Nhất thời tiếng oán than rầm trời càng là vang lên không dứt.
Kỳ Huy Nguyệt nghe được hai từ chiêu binh này thì hai hàng lông mày thanh tú đều nhíu lại, người ta nói dưới ngai vàng của mỗi một đế vương, cũng như từng tấc lãnh thổ mà đế vương đó sở hữu, đều được dựng lên bằng máu tươi và xương trắng của biết bao nhiêu người dân thường vô tội.
Đối với hán tử nông gia bình thường, trong suy nghĩ của bọn họ việc tham gia chiêu binh, rồi lên chiến trường tương đương với cái chết, còn là chết ở nơi tha hương! Cho dù may mắn còn sống trở về thì cũng mất tay, mất chân, có khi còn là con mắt, người đang khỏe mạnh thì thành người tàn tật, ai sẽ nguyện ý đây?
Lý chính thở dài thật sâu. “Ta biết hiện tại mọi người ai cũng đang bất an và đau lòng, nhưng đây là triều đình hạ lệnh, không chỉ thôn chúng ta mà địa phương nào cũng là như vậy! Mọi người nén đau thương, vẫn là nên trở về nhanh chóng nghĩ xem phải ra người hay ra bạc đi, không muốn để người đi thì phải nghĩ cách gom góp cho đủ bạc trong ba ngày tới. Quan sai chỉ cho thôn chúng ta thời gian ba ngày, ba ngày này phải đồng thời nộp đủ thuế và phải đóng bạc, còn không đóng bạc thì đăng ký danh nghạch lên. Lệnh vua khó cãi, mọi người hãy nhanh chóng xử lý chuyện này!”.
Lý chính nói xong thì già trẻ lớn bé trong thôn ai cũng tụ họp lại cùng một chỗ, không chịu rời đi. Bọn họ ôm nhau than khóc, cùng nhau phát tiết bất mãn và oán khí với triều đình và hoàng đế đương triều.
Hán tử thành thân đều phải báo danh lên một người, có nhà có đến ba bốn phòng chưa phân gia, đều sống chung cùng một sân, này còn không phải tương đương với việc cả ba, bốn hán tử trong nhà đều phải đi lính?
Lệnh triều đình hạ xuống lần này chính là đang muốn ép chết bọn họ!
Hiện tại, sự sợ hãi và tuyệt vọng đã bao trùm lên tất cả mọi người, không chỉ thôn dân nơi thôn xóm nhỏ nghèo nàn, mà những nơi khác chắc chắn đều như nhau.
Kỳ lão thái lần này không đến nhà lý chính, mấy ngày trước bà ta và Kỳ lão gia tử xảy ra một trận chiến, mặt mũi hai người đều là sưng tím một mảnh, đặc biệt là Kỳ lão gia tử, trên mặt lão hiện tại là mấy vết móng tay cào rõ ràng, đang trong quá trình kết vảy.
Hiện tại hai người bọn họ và Kỳ gia một nhà nghe xong tin tức của đám người Dương thị, Tần thị mang về thì lập tức bùng nổ, đám hán tử thì vẻ mặt như đưa đám, sự sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng mà mắt thường có thể nhận thấy.
Kỳ lão thái giương cổ nói đây là bức dân chúng phải chết, một người năm lượng bạc chính là muốn nhân mạng!
“Được rồi! Lão bà nương ngươi đừng làm loạn thêm nữa, trước tiên hãy suy nghĩ nhà chúng ta là phải ra người hay ra bạc đã!”. Kỳ lão gia tử sắc mặt đặc biệt khó coi.
Nhà bọn họ ba phòng người, cho dù không phải là nhi tử đi chiêu binh thì cũng là tôn tử của lão, này khác nào là đi tự sát, với cái đức hạnh của đám con cháu lão, lão sợ một lần này e rằng trong nhà sẽ mất đi ba người.
Kỳ lão thái liền lập tức nhảy dựng lên ba thước. “Hiện tại nhà chúng ta còn bạc sao? Nếu không ra người thì có thể làm gì nữa?”.
Đám hậu bối một nhà Kỳ gia nghe vào tai liền lập tức sa sầm sắc mặt, thương thế trên người bọn họ đã khôi phục bảy tám phần, còn nghĩ sau khi khỏi hẳn thì sẽ đi kiếm bạc về tính toán chuyện phân gia, không ngờ hiện tại bạc còn chưa kiếm về đã phải đi chiêu binh.
Mấy người Dương thị sắc mặt cũng như đưa đám, này đều là tướng công và nhi tử của bọn họ, ai đi cũng không được!
Bọn họ đều biết, trong nhà hiện tại công chung hay phần tàng tư của Kỳ lão thái đúng là đều đã được dùng hết, chỉ còn lại căn nhà và bảy tám mẫu ruộng.
“Nương, nếu cha và ngài không giúp chúng con suy tính suy tính thì chúng con còn cách nào sao? Đây đều là nhi tử và tôn tử của hai ngài a!”. Mấy con dâu của ba phòng đều bưng mặt khóc nức nở.
Chắc chắn phải ép Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái bán ruộng trong nhà đi, nếu không thì bọn họ phải bỏ đồ cưới trong tay ra, để lo chuyện chiêu binh lần này! Lo xong chuyện chiêu binh thì tiền riêng của bọn họ cũng tiêu tán hết, phân gia rồi thì ở đâu, sống thế nào?
Kỳ lão thái trừng mắt nhìn đám con dâu và cháu dâu của ba phòng, sau đó nói. “Hiện tại một phân tiền quỹ công chung trong nhà và đồ cưới của ta năm xưa mang tới cũng đã dùng hết, ta và cha các ngươi còn có thể suy tính cái gì? Trong tay chúng ta không có tiền! Đúng rồi, không phải đồ cưới của các ngươi và con dâu các ngươi vẫn còn nguyên vẹn đó sao?”.
Hừ, lão yêu bà chết tiệt này!
Đám con cháu dâu Dương thị mặt mày cực kì khó coi.
Tiểu Dương thị ấp úng lên tiếng. “Gia gia nãi nãi, cha nương, nếu — chúng ta — nói — thương thế của — một nhà, cha và các thúc cùng huynh đệ hiện tại chưa khỏi thì có thể nào thoát được một kiếp nạn này không?”.
Những người còn lại của Kỳ gia nghe câu nói này, bỗng nhiên bừng tỉnh, sao bọn họ lại có thể quên chuyện quan trọng này cơ chứ, tuy nói là lệnh vua khó cãi nhưng đối với chuyện chiêu binh lần này không hẳn không còn cách nào!
Trước đó đã từng có tiền lệ a!
Chính là thôn Vân Yên, cách Đoạn Gia thôn năm thôn xóm. Năm đó triều đình hạ xuống lệnh chiêu binh, một hán tử trong thôn đi làm công bị thương nặng đến mức hai tay và một chân đều suýt phế, khi quan sai triều đình đến chiêu binh nhìn thấy vậy thì đã hạ lệnh miễn nhiễm nhiệm vụ đi lính lên chiến trường cho người đó, hán tử đó sau còn được Huyện lệnh đương nhiệm khi ấy tặng vài chục cân gạo trắng!
Đây cũng là một điểm quan trọng để bá tánh Đại Tĩnh dù sinh hoạt đói nghèo nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ tạo phản, hay có suy nghĩ phản đối triều đình và vị Hoàng đế đương triều, bởi điều luật mà các vị lớn nhất hiện nay đưa ra, giống như qui định trong vấn đề chiêu binh —— xác thực mang tính nhân hậu!
Trong điều lệ chiêu binh hai mươi năm qua đều đưa ra rõ ràng, nếu nhà ai chỉ có một nam đinh nối dõi hương hỏa, nam đinh nhà ai bị thương nguy hiểm đến tính mạng, nam đinh mắc bệnh nặng sức khỏe yếu, đều được triều đình miễn nhiễm thi hành nhiệm vụ.
Nhưng trong đó cũng nói rõ ràng, trừ phi hán tử đó bị thương nặng, mắc phải trọng bệnh khó qua khỏi, thì mới có thể được cân nhắc và bãi miễn mệnh lệnh chiêu binh này của triều đình, nếu làm sai trái qui định không những bị phạt thêm bạc, mà ngay lập tức vẫn bị bắt đi chiêu binh.
Trước đó huyện lệnh đại nhân đưa ra hình phạt trượng hình với cả nhà bọn họ, ai cũng biết chuyện năm sáu mươi trượng đánh xuống không tàn thì phế, nay có thể dùng lý do tốt này!
Lỗ hổng lớn thế này, còn để bọn họ nắm được!
Cũng thật may mắn, nếu không mười năm lượng bạc này đưa ra còn không phải là thiệt thòi lớn, tương đương với việc trực tiếp lấy mạng bọn họ rồi sao!?