Nhìn thấy Thịnh Kỳ trong bộ cẩm phục màu đen, bên hông đeo ngọc bội nàng tặng, lòng nàng đột nhiên ấm áp.
Khi trước đây nàng tặng túi thơm và ngọc bội cho Thịnh Kỳ, hắn đã không lưu tình mà từ chối. Giờ đây thấy hắn đeo nó bên mình, nàng không khỏi vui mừng và tự hào.
Sau một lúc, ánh mắt nàng lướt qua chỗ khác và dừng lại ở bội kiếm bên cạnh Thịnh Kỳ, nơi treo túi thơm. Túi thơm này lập tức thu hút sự chú ý của nàng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tống Trừ Nhiên ngồi lại gần Thịnh Kỳ, tay chạm vào túi thơm, thấy trên đó thêu chữ “Kỳ” nghiêng lệch vặn vẹo, nàng không khỏi bật cười.
Tiếng cười của nàng làm Thịnh Kỳ dừng lại, đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó nhìn túi thơm trong tay nàng, cảm thấy xấu hổ mà ho nhẹ.
“Điện hạ sao còn giữ cái túi thơm này?”
Nàng biết túi thơm này chỉ là món quà khi nàng đi gặp hắn, nhắc nhở về việc quét sạch thổ phỉ. Chữ thêu trên đó cũng là nàng cố ý làm. Nàng tưởng Thịnh Kỳ sẽ ném bỏ món đồ này, nhưng không ngờ hắn lại treo nó trên bội kiếm quý giá của mình.
Thịnh Kỳ đặt bút lông vào ống đựng, cẩn thận xếp lá thư vào phong bì, trầm giọng nói: “Tuy rằng chỉ là vật nhỏ bình thường, nhưng lại phù hộ cho lần quét sạch thổ phỉ thành công, nên ta cứ treo đó.”
Hắn không nhìn nàng, ngữ khí cố tỏ ra vô tâm, nhưng sự biểu hiện này càng làm Tống Trừ Nhiên cảm thấy không phải vô tình, mà là Thịnh Kỳ cố ý.
Tống Trừ Nhiên không muốn vạch trần điều này, nàng buông túi thơm, trở lại vị trí ngồi, rồi lại xốc màn xe lên để ngắm cảnh.
Xe ngựa chạy suốt cả ngày, đến buổi chiều có nghỉ tạm một chút.
Cố Phong nhân dịp này cùng Thịnh Kỳ và Tống Trừ Nhiên cáo biệt, mang theo thư của Thịnh Kỳ về kinh thành.
Tống Trừ Nhiên và Thịnh Kỳ nghỉ ngơi uống trà tại một quán nhỏ, sau đó tiếp tục hành trình. Như Thịnh Kỳ đã nói, đến chạng vạng họ đến được trạm dịch trên đường.
Quan dịch đã nhận được tin tức trước, sớm đứng ở cửa chờ đợi. Khi thấy Thịnh Kỳ và Tống Trừ Nhiên lần lượt xuống xe ngựa, họ liền kêu tiểu nhị giúp mã phu đưa xe ngựa vào tiền viện, chăm sóc ngựa kĩ lưỡng.
Quan dịch tự mình dẫn Thịnh Kỳ và Tống Trừ Nhiên vào trạm dịch.
Tống Trừ Nhiên có hứng thú với mọi thứ bên ngoài kinh thành. Ngày thường nàng chỉ thấy quan dịch trong tiểu thuyết và phim truyền hình, nay được tận mắt chứng kiến.
Trong khi nàng nhìn ngó xung quanh, Thịnh Kỳ tranh thủ hỏi tình hình với quan dịch.
“Hôm nay trạm dịch có ai khác nghỉ chân không?”
Dịch quan cúi mình cung kính nói: “Có hai thương nhân đi kinh thành cùng tùy tùng của họ, không có quan viên.”
Thịnh Kỳ gật đầu, hạ giọng: “Tốt, bổn hoàng tử ra ngoài lần này không công khai, đừng để lộ tin tức.”
Dịch quan vội vàng hành lễ: “Vi thần hiểu rõ, sẽ không để ai biết điện hạ đi ra ngoài.”
Tống Trừ Nhiên gắt gao đi bên cạnh Thịnh Kỳ, hiểu rõ lần này đi về phía nam, trọng điểm là tuần tra tình hình. Nếu thông báo khắp nơi, quan viên phía nam sẽ chuẩn bị trước, làm mất đi ý nghĩa của chuyến đi này.
Vì thế, Thịnh Kỳ không mang theo tùy tùng, ra ngoài một cách đơn giản và kín đáo là quyết định đúng đắn.
Sau khi qua tiền viện rộng lớn, họ được quan dịch dẫn vào bên trong trạm dịch. Trạm dịch này được làm từ gỗ đỏ, vừa thanh lịch vừa sang trọng, thiết kế theo hình chữ hồi (回), khiến mỗi gian phòng đều rất yên tĩnh và thoải mái.
Ở trung tâm tầng một là vườn hoa và hồ nước nuôi cá cẩm lý (cá koi), từ mọi chỗ trên tầng hai đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp phía dưới.
Tống Trừ Nhiên nhìn cảnh quan hoa lệ trước mắt, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt.
Nàng nhớ đến một quyển tiểu thuyết cổ đại về án tử mà nàng từng đọc, trong đó có một vụ án người c.h.ế.t ở hồ nước trong khách điếm tương tự như thế này. Nghĩ đến mô tả trong tiểu thuyết, cảnh này thực sự giống hệt.
Thân thể nàng không khỏi rùng mình, cố gắng xua tan hình ảnh đáng sợ trong đầu, vừa lúc nghe quan dịch hỏi: “Điện hạ, vi thần hôm nay cần chuẩn bị mấy gian phòng cho ngài? Về ẩm thực có cần chú ý gì không?”
“Hai gian!” Tống Trừ Nhiên nhanh miệng đáp trước khi Thịnh Kỳ kịp trả lời, nhưng nhận ra lời mình có thể bị hiểu lầm, nàng nhanh chóng giải thích: “Là ta và điện hạ một gian, mã phu một gian.”
Lúc này, đầu nàng đầy những hình ảnh trong tiểu thuyết, dù có dũng cảm đến đâu cũng không dám ở lại một mình trong nơi giống hệt như mô tả trong truyện.
Người khác có thể không hiểu được nỗi lo của nàng, nhưng sau khi đã trải qua việc xuyên không, nàng không thể xem thường bất cứ điều gì. Đêm nay, dù thế nào nàng cũng phải ở cùng Thịnh Kỳ, không thể ở một mình.
Trong lòng hoảng loạn, nàng không để ý Thịnh Kỳ đang nhìn mình với ánh mắt sâu xa. Sau một lúc, Thịnh Kỳ mỉm cười, nói với quan dịch: “Nghe theo lời hoàng tử phi đi, về đồ ăn không cần kiêng khem gì, chay mặn đều được.”
Sau đó, hắn bổ sung: “Bữa tối và bữa sáng mai, làm thêm vài món ngọt nữa.”