** Mở mắt phát hiện Thịnh Kỳ ở gần **
Dịch Quan đưa Thịnh Kỳ và Tống Trừ Nhiên đến phòng, sau đó đi đến nhà bếp để sắp xếp bữa tối.
Khoảng chừng ba mươi phút sau, bữa tối được tiểu nhị mang tới.
Ngửi thấy mùi thức ăn, bụng Tống Trừ Nhiên không kìm được mà kêu lên một tiếng. Nàng ngượng ngùng, vội vàng che bụng và xoay người quay lưng lại với Thịnh Kỳ.
Hôm nay nàng cùng Thịnh Kỳ đã đi đường suốt cả ngày, ngoài bữa sáng thì gần như không ăn gì. Ở quán trà cũng chỉ ăn một ít điểm tâm. Rõ ràng Thịnh Kỳ cũng giống nàng, thân thể có thể tiêu hao nhanh hơn vì là nam tử, nhưng chỉ có bụng nàng là kêu lên làm mất mặt, còn Thịnh Kỳ thì không.
Thấy nàng thẹn thùng, Thịnh Kỳ không cười chê, đợi khi tiểu nhị sắp xếp bữa tối xong rồi rời đi, hắn ngồi vào bàn tròn, với tay múc một chén canh gà cho Tống Trừ Nhiên.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nếu đói bụng, thì mau tới đây ăn.”
Nghe Thịnh Kỳ nói, Tống Trừ Nhiên hít sâu một hơi “Vâng” một tiếng, xoay người đi đến bàn tròn ngồi xuống.
Trên bàn bày bốn món ăn và một món canh, hai món mặn, một món chay, và một món ngọt. Hai món mặn là măng xào thịt và nấm gà, món chay là rau xanh luộc đơn giản, còn món ngọt là món ngó sen nếp hoa quế mà Thịnh Kỳ đã dặn tiểu nhị chuẩn bị.
Những món ăn này so với các món ăn cầu kỳ ở kinh thành, thật sự là thanh đạm, không thêm quá nhiều gia vị, giữ nguyên hương vị tự nhiên của nguyên liệu.
Thấy nàng đã ngồi xuống, Thịnh Kỳ mới cầm đũa bắt đầu ăn. Hắn ăn rất thong thả và nhã nhặn, khiến Tống Trừ Nhiên cũng chậm lại động tác của mình.
Nàng gắp một miếng nấm gà, đặt lên cơm, ngước mắt nhìn Thịnh Kỳ đang nhai kỹ nuốt chậm, không khỏi hỏi: “Điện hạ hôm nay cũng lâu không ăn cơm, sẽ không đói sao?”
Thịnh Kỳ nhìn nàng, biết nàng còn đang để ý chuyện bụng kêu lúc nãy, liền giải thích: “Trước đây khi công việc bận rộn, ta thường quên ăn, thành thói quen rồi. Nhưng việc đó không tốt, đói bụng mới là bình thường, ngươi không cần để ý.”
Lời này không phải là nói dối, hắn từ nhỏ đã mất ăn mất ngủ, lớn lên vì công việc nhiều khi khiến hắn phải bỏ bữa, nên đã quen với việc ăn uống không đều đặn.
Tống Trừ Nhiên từ nhỏ được gia đình nuông chiều, mỗi ngày ăn uống đúng giờ. Chỉ cần một lần không đúng hạn, dạ dày liền phản ứng ngay, đó là điều tự nhiên.
Hắn nghĩ rằng giải thích như vậy sẽ khiến Tống Trừ Nhiên bớt lo lắng, nhưng lại thấy nàng không chỉ không thư thái, mà còn lo lắng hơn.
“Điện hạ luôn không ăn uống đúng giờ sao?”
Câu hỏi này làm Thịnh Kỳ bất ngờ. Hắn kinh ngạc nhìn Tống Trừ Nhiên, nghe nàng lo lắng nói tiếp: “Điện hạ không ăn uống đúng giờ sẽ ảnh hưởng đến dạ dày. Ngày sau ta sẽ giám sát việc ăn uống của điện hạ mỗi ngày.”
Nàng nói rồi gắp thêm nhiều thức ăn vào chén của Thịnh Kỳ, sau đó mới bắt đầu ăn cơm của mình.
Thịnh Kỳ nhìn chén đầy thức ăn của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng vừa thẹn thùng, giờ lại lo lắng cho hắn.
Nàng luôn bất ngờ, không đoán trước được hành động tiếp theo, nhưng điều đó chưa bao giờ thay đổi.
Thấy nàng lo lắng cho mình, hắn thật sự cảm thấy thích thú. Nếu có nàng bên cạnh, hắn sẵn sàng để nàng giám sát mỗi bữa cơm.
Ăn xong cơm tối còn chưa tới giờ Tuất, nhưng cả ngày di chuyển mệt nhọc, Tống Trừ Nhiên ngồi dựa vào ghế, không muốn động, nửa nhắm mắt chờ Thịnh Kỳ xử lý công việc.
Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, đứng dậy đi đến tịnh phòng để tắm gội. Sau khi gội xong, tóc dài buông xõa, nàng trở lại phòng, không còn để ý đến hình tượng mà nằm xuống giường.
Nàng từng nghĩ rằng mình sẽ khó mà ngủ được vì lạ chỗ, trước khi xuyên không, chỉ cần đổi sang một môi trường mới, vài ngày đầu đều khó ngủ. Đi du lịch đối với nàng là điều không mấy dễ chịu.
Nhưng hôm nay nàng nhận ra rằng, khó ngủ chỉ là vì chưa đủ mệt thôi. Bây giờ, nằm trong hoàn cảnh hoàn toàn mới này, nàng không còn cảm giác phấn khởi nữa, chỉ thấy buồn ngủ.
Trong trạng thái mơ màng, nàng cảm nhận được Thịnh Kỳ sau khi tắm gội xong đã trở lại phòng, dập tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
Mơ hồ nghe thấy Thịnh Kỳ như đang nói chuyện với mình, nàng theo bản năng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, vốn định cố gắng nghe xem Thịnh Kỳ nói gì, nhưng ngay lập tức rơi vào giấc ngủ sâu.
Thịnh Kỳ định nói gì đó, nhưng quay sang thấy Tống Trừ Nhiên đã hô hấp đều đặn, đành thở dài bất lực. Hắn nằm nghiêng, nhìn nàng ngủ ngon lành, đưa tay vén tóc mái rơi trên má nàng ra sau tai.
Hôm nay, cả ngày đi không ngừng nghỉ, nàng chắc chắn đã mệt lắm rồi.
Thịnh Kỳ cảm thấy có chút đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Hắn không khỏi nghĩ rằng Tống Trừ Nhiên vốn là tiểu thư được chiều chuộng ở Tống phủ, chắc chắn chưa từng chịu khổ, ngồi xe ngựa đường dài như vậy, có khĩ sẽ không chịu nổi mà giận dỗi.
Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn kế hoạch đi một đoạn rồi nghỉ, vài ngày nữa mới đến Nghi Nam.
Nhưng hôm nay, nha đầu này lại không nói một lời “mệt mỏi” nào. Rõ ràng ngồi trên xe không thoải mái, nhưng chỉ là thay đổi tư thế ngồi. Vừa ăn xong, dù đã rất mệt, nàng vẫn ở lại bầu bạn với hắn làm việc.