Huyết sắc trên mặt tên bắt cóc biến mất ngay lập tức, gã nghĩ tới cái chết cực kỳ bi thảm của đồng bọn. Tuy anh Long ngoan độc hung tàn nhưng tốt xấu gì cũng có thể cho gã được chết sảng khoái.
Chết một cách sảng khoái tốt hơn chịu tra tấn mà chết.
Tên bắt cóc không có cân nhắc quá lâu, đồng ý dẫn đường.
Bọn họ vẫn đi bằng ca nô cập bến, du thuyền bị vứt bỏ trong vùng biển quốc tế, sắc mặt Emir và Beauvoir hơi tái, trên đường trở về không có lên tiếng, thỉnh thoảng còn nghiêng mắt nhìn Đường Niệm Niệm vài lần.
Vừa rồi bọn họ đã tận mắt thấy, thi thể đẫm máu bị ném xuống, còn có tiếng gào thảm thiết như heo bị mổ, nghe thật là đáng sợ. Bọn họ còn chứng kiến, có một thi thể trần như nhộng, tứ chi đã mất, máu me nhầy nhụa, tình tiết bên trong phim kinh dị xuất hiện ở trước mặt, bọn họ cảm thấy sợ hãi, cũng sinh ra hoài nghi với thân phận của Đường Niệm Niệm.
“Niệm Niệm, hai người đều là sát thủ à?”
Ngôn ngữ Beauvoir nói là tiếng Nga, đây là kết quả cô ấy đã phân tích với Emir, cảm thấy hai người này nhất định đều là sát thủ cấp cao.
“Sư phụ, sư phụ là sát thủ đứng đầu, chồng của sư phụ là thứ hai, đúng không?” Emir cũng sáp lại, vô cùng hứng khởi hỏi.
Dạo này cậu ta đang học tiếng Nga, là Beauvoir dạy, cảm thấy mình nói rất ra gì và này nọ.
Trong lòng của cậu ta và Beauvoir, Đường Niệm Niệm chắc chắn là lợi hại nhất, Thẩm Kiêu nhất định phải xếp đằng sau.
“Đúng thì sao?”
Đường Niệm Niệm không có phủ nhận, ban nãy cô đã cảm nhận được sự sợ hãi của hai đồ đần này, phải hỏi rõ ràng chút. Những bạn bè kết giao với cô nhất định phải có tố chất tâm lý kiên cường, nếu không chịu được thì vẫn nên giải tán sớm một chút tốt hơn.
“Có thể giới thiệu em vào tổ chức không? Bây giờ em đang tự học Huyết Trích Tử, rất nhanh sẽ có thể học thành công, đến lúc đó lấy đầu người cách ngàn dặm còn đơn giản hơn cắt củ cải. Sư phụ, sư phụ thấy em có thể được xếp vào mười vị trí đầu trong tổ chức của anh chị không?”
Emir ra vẻ cuồng nhiệt, lúc đầu ngôn ngữ cậu ta dùng là tiếng Nga, nhưng lượng từ vựng không đủ, lại chuyển thành tiếng Anh, Huyết Trích Tử là cố ý dùng tiếng Trung nói, thuần thục hoán đổi ba ngôn ngữ.
“Cậu đi sang một bên, nhát như chuột, sức yếu như kiến, ngay cả tôi còn đánh không lại. Cậu làm được sát thủ mới lạ, Niệm Niệm, tôi lợi hại hơn cậu ta, tôi xinh đẹp hơn, đến lúc đó tôi dùng sắc dụ dỗ trước, sau đó thừa dịp bất ngờ, cắt cổ đối phương, cô và chồng cô là thứ nhất thứ nhì, tôi sẽ làm thứ ba, ba người chúng ta làm trùm ba vị trí đầu bảng sát thủ!”
Beauvoir thúc cùi chõ Emir một cái để lấn qua một bên, cuồng nhiệt tự đề cử mình, ánh sáng tự tin còn chói mắt hơn mặt trời trên trời.
Đường Niệm Niệm cong môi, cô đã tưởng hai đồ đần này sẽ bởi vì sợ hãi mà rời xa cô, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng hai người này sẽ nghĩ hão huyền như thế. Quả nhiên tần số não của đồ đần là trình độ người bình thường vĩnh viễn không cảm được.
“Làm một sát thủ ưu tú, tu dưỡng nghề nghiệp nên có nhất, có biết là cái gì không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Là cái gì?”
Hai đồ đần trăm miệng một lời, ánh mắt “khát vọng cầu học” giống nhau như đúc.
“Im lặng là vàng!”
Đường Niệm Niệm khinh bỉ nhìn một cái, quay đầu không còn quan tâm hai tên ầm ĩ này, làm cho đầu cô đau.
Emir há to miệng, muốn hỏi sát thủ và im lặng là vàng có liên quan mật thiết gì, nhưng Đường Niệm Niệm vỗ vào ót của cậu ta một cái. Cho dù cậu ta ngu ngốc đến mấy, cũng đã hiểu là ý gì, bèn ngoan ngoãn im lặng.
“Niệm Niệm nói thế là có ý gì?”
Beauvoir nhỏ giọng hỏi, cô ấy vẫn chưa hiểu rõ thành ngữ Hoa Hạ nhiều nên nghe không hiểu cho lắm.
“Im lặng chính là vàng.”
Tâm trạng của Emir không tốt, giải thích qua loa.
Beauvoir cau chặt lông mày, đã im lặng hồi lâu, lúc sắp cập bờ, cô ấy đột nhiên tức giận nói: “Lừa đảo, tôi đã im lặng lâu như vậy, vàng ở đâu?”
Bầu trời có một đám quạ bay lướt qua.
Emir liếc nhìn, giờ phút này cuối cùng cậu ta đã hơi hiểu mẹ của cậu ta rồi.
“Coi như mẹ tôi dạy một con heo thì con heo đó có thể thi đạt điểm tối đa!”
Mỗi lần lúc phụ đạo bài tập cho cậu ta, người mẹ suy sụp đều sẽ gào thét câu này, hiện tại cậu ta muốn tặng câu nói này cho Beauvoir.
Ca nô cập bờ, Thẩm Kiêu đã neo đậu xong, mấy người lần lượt xuống ca nô.
Sau khi Đặng Mạt Lỵ lên bờ, áy náy nói: “Xin lỗi, là tôi làm liên lụy mọi người!”
May mắn không có xảy ra việc gì, nếu không cả một đời lương tâm cô ấy cũng sẽ sống trong bất an.
“Biết là ai muốn đối phó cô không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Nhị phu nhân!”
Đặng Mạt Lỵ cười khẩy, người phụ nữ này khẩu phật tâm xà, còn chưởng quản quyền lực tài chính của nhà họ Đặng, có tiền có quan hệ, tìm mấy người giế t chết cô ấy cũng không khó.
Vài ngày trước nhị phu nhân bị Đặng Trường Quang răn dạy, còn đánh đứa cháu gái bà ta thương yêu nhất một vả, khẳng định người phụ nữ này sẽ ghi hận trong lòng, khó khăn cho bà ta nhẫn nhịn đến bây giờ mới ra tay.
Nếu như không có Đường Niệm Niệm, cô thật sẽ chết, cũng triệt để thua.
Nếu cô không chết, lần sau kẻ chết chính là nhị phu nhân.
Trong lòng Đặng Mạt Lỵ đã có sát ý, cô ấy nhất định sẽ g iết chết nhị phu nhân, nhưng trước lúc đó, cô ấy phải bồi dưỡng lực lượng của mình, thế đơn lực bạc sẽ rất bị động.
“Cô Đường, cô lại cứu tôi một lần nữa, lời khách sáo tôi không nói, ngày sau tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô.”
Đặng Mạt Lỵ khí phách đưa ra lời hứa hẹn.
“Cô hãy bảo vệ mình trước đi, chờ cô đứng vững bước chân lại nói tới chuyện báo đáp.”
Đường Niệm Niệm không khách khí vạch ra tình trạng lúng túng hiện tại của cô ấy, cô không phải nhà từ thiện, sẽ không giúp đỡ hết lần này đến lần khác, nếu như Đặng Mạt Lỵ không thể dựa vào bản thân mà cắm dùi tại nhà họ Đặng đ, cô sẽ đổi sang đầu tư một người khác.
Kiếp trước Đặng Mạt Lỵ thắng, không có nghĩa là kiếp này cô ấy nhất định sẽ thắng, bất kỳ chuyện gì cũng có biến số.
Vẻ mặt Đặng Mạt Lỵ ngượng nghịu, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Đi gặp anh Long đi.”
Sắc mặt Đường Niệm Niệm trở nên lạnh lùng, nên đi tính sổ rồi.
Có điều…
“Ba người về nhà, không cho phép chơi ở ngoài!”
Đường Niệm Niệm gọi xe taxi tới, bảo ba đồ đần lên xe.
Chuyện sắp làm tiếp theo có hơi máu me, không thích hợp cho thiếu nhi.
“Niệm Niệm, anh đi với em!”
Đường Trường Phong không chịu lên xe, anh ấy là anh trai, sao có thể ra trận là bỏ chạy?