“Khác nào cản trở em?”
Đường Niệm Niệm không lưu tình chút nào, không cho anh hai ngốc chút mặt mũi nào.
Trước đó lúc bọn bắt cóc bắt cóc Đặng Mạt Lỵ, Đặng Mạt Lỵ bảo anh hai ngốc chạy nhưng đồ đần này lại tự cho là đúng mà xông lên, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhiệt huyết có thừa, nhưng trí thông minh và năng lực đều thiếu nợ mấy tên vay nặng lãi.
Mặt Đường Trường Phong đỏ bừng lên, cúi đầu xuống buồn buồn nói: “Anh… anh về nhà.”
Anh ấy quá vô dụng, mỗi lần đều gây thêm phiền toái cho Niệm Niệm, anh ấy muốn trở về chuyên tâm rèn luyện công phu, sau này chuyện phiền phức anh ấy sẽ tự mình giải quyết, không để Niệm Niệm vất vả nữa.
Đường Niệm Niệm cũng nhận thấy ban nãy mình nói chuyện hơi gắt, bèn hơi mềm giọng, nói: “Trở về đứng cọc gỗ đi!”
“Hầy, anh sẽ trở về đứng đủ hai giờ, Niệm Niệm, em rể, hai em cẩn thận một chút nhé!”
Mắt Đường Trường Phong lập tức sáng lên. Dáng vẻ uể oải vừa rồi của anh ấy tựa như một con chó lớn cúi đầu rũ tai, hiện tại lại bắt đầu vui tươi như hoa.
Emir và Beauvoir rất muốn ở lại, nhưng trong ánh nhìn lạnh lùng của Đường Niệm Niệm, hai người ngoan ngoãn lên xe.
“Đi!”
Đường Niệm Niệm cũng lên xe, Thẩm Kiêu lái xe gắn máy, bọn bắt cóc chỉ đường, chạy qua công ty của anh Long.
Anh Long là người đứng thứ hai của bang phái nào đó, hiện tại thế lực Hồng Kông hỗn tạp, bang phái lớn nhỏ thường xuyên vì tranh đoạt địa bàn mà sống mái với nhau, rất nhiều việc làm ăn đều bị cầm giữ trong tay bang phái, ngay cả chợ bán thức ăn bán rau cũng phải giao phí bảo kê, nếu không sạp hàng sẽ bị đập.
Bang phái của anh Long này vừa khéo có quan hệ rất mật thiết với Đặng Trường Quang, thậm chí người đứng đầu còn từng uống máu gà bái Quan Vũ với Đặng Trường Quang, có rất nhiều việc không thể lộ ra ngoài, Đặng Trường Quang sẽ để người đứng đầu hỗ trợ giải quyết.
Có điều bang phái có thể phát triển thuận lợi, cũng là nhờ tiền tài của Đặng Trường Quang ủng hộ, bọn họ chính là quan hệ cùng có lợi.
Gần đây sức khỏe của người đứng đầu không được tốt, trong bang có rất nhiều chuyện đều là do người đứng thứ hai là anh Long phụ trách, đã nuôi lớn dã tâm của gã.
Đường Niệm Niệm cười khẩy, vận may của anh Long không tốt, dám ra tay với người của cô, hôm nay cô nhất định phải giết gà dọa khỉ, dằn mặt các bang phái Hồng Kông một chút.
Cô đã từng nghe tình hình trước mắt của nhà họ Đường, việc làm ăn rất thuận lợi, nhưng bởi vì căn cơ của nhà họ Đường tại Hồng Kông không chắc, Đường Cảnh Lâm khinh thường hợp tác cùng bang phái, cho nên tình hình không được tốt lắm. Vài ngày trước đó công ty của nhà họ Đường còn bị bang phái tới cửa khiêu khích, muốn thu phí bảo kê kếch xù, không chịu giao thì sẽ khiến công ty không mở cửa tiếp được. Những bang phái này cũng chọn quả hồng mềm để nhào nặn, nhà họ Đường tại Hồng Kông thuộc tầng lớp trung thượng lưu, cũng không có bối cảnh quá cứng, chỉ cần không phải dính tới mạng người thì sẽ không có ai giúp nhà họ Đường ra mặt. Cho nên bang phái chỉ cần phí bảo kê, mức độ cũng nằm trong phạm vị chịu đựng của nhà họ Đường, không đến mức khiến nhà họ Đường bị tổn thương căn cơ, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chán ghét cùng cực.
Đường Cảnh Lâm đi tìm thanh tra Hứa nhờ hỗ trợ, hàng năm ông ấy đều tặng quà cáp cho thanh tra Hứa, chính là hi vọng có thể vào lúc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng, nhưng con cáo già này lại khuyên Đường Cảnh Lâm ngoan ngoãn giao phí bảo kê, còn chẳng biết xấu hổ nói, nếu không phải nể mặt ông ấy thì sẽ thu phí bảo kê cao hơn. Đã đến nước này, Đường Cảnh Lâm mới hiểu được, thanh tra Hứa và bang phái là cá mè một lứa, hoàn toàn không đáng tin cậy. Bất đắc dĩ, Đường Cảnh Lâm đành phải tự nhận không may, ngoan ngoãn giao phí bảo kê, đây là chuyện xảy ra trước khi Đường Niệm Niệm đến.
Đường Niệm Niệm đã tra thử, thu phí bảo kê không phải anh Long, là một bang phái khác, cô vốn dự định trước khi về đất liền sẽ giải quyết việc phí bảo kê này, hôm nay đúng lúc là một cơ hội.
Tên bắt cóc dẫn bọn họ đến một hộp đêm, ban ngày cửa lớn đóng chặt.
“Anh Long nhất định đang ở đây, gần đây anh ấy thích cô Lộ Lộ, mỗi ngày đều đến!”
Tên bắt cóc nơm nớp lo sợ, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, sau đó quỳ xuống đất dập đầu, khóc lóc cầu khẩn: “Tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám tiếp tục nữa, van xin chị tha cho tôi, trong nhà của tôi còn có người bà tám mươi tuổi phải nuôi, tôi chết thì bà ấy chỉ sẽ chết đói.”
“Không có con trẻ vừa đầy tháng?”
Đường Niệm Niệm không hài lòng, không phải là bên trên có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ vừa tròn đầy tháng sao, chỉ nói nửa câu là xem thường cô sao?
Tên bắt cóc ngây ngẩn cả người, cười khổ lắc đầu: “Loại côn đồ như tôi không có cô gái nào chịu gả.”
Đường Niệm Niệm nhíu mày, xem ra là thật sự có một bà nội.
Cô không để ý tới tên bắt cóc nữa, đá một cái vào cửa chính, cửa vang “bịch” một tiếng, cửa mở một nửa.
Thẩm Kiêu lại cộng thêm một cước, cửa vang ầm ngã xuống đất.
“Tên khốn kiếp nào tới cửa gây sự, chán sống rồi sao?”
Một người đàn ông cao to xăm mình hùng hùng hổ hổ chạy ra, trong tay còn đang cầm côn sắt, nhưng bị Thẩm Kiêu vả một cái quăng xuống đất.
“Gọi tên họ Long ra!”
Đường Niệm Niệm dùng giọng lạnh lùng nói.
“Anh Long họ Lý.” Bọn bắt cóc nhỏ giọng sửa chữa.
Đường Niệm Niệm lạnh lùng nhìn gã một cái, tên bắt cóc rụt cổ, lui qua bên cạnh.
“Gọi tên họ Lý ra!”
Đường Niệm Niệm đổi lời, Thẩm Kiêu phối hợp tóm người đàn ông cao to lên, bảo gã đi gọi người.
Người đàn ông cao to xăm mình tè ra quần chạy vọt vào gọi người, không bao lâu sau, mười mấy người đàn ông cao to tay cầm theo vũ khí đi ra, cả đám đều hung thần ác sát, chỉ là lúc đến thì dữ như hổ, nhưng chưa đến ba giây đã ngã xuống.
Thẩm Kiêu đánh gục mười mấy người một cách dễ dàng, cũng bẻ tay chân, thế này có bò cũng không bò dậy nổi.
Tiếng súng vang lên, là bắn về phía Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm lách mình né tránh, đạn bắn vào bức tường phía sau cô, khoét một cái lỗ rất sâu.
Sắc mặt Thẩm Kiêu trở nên lạnh lùng, trong tay đã cầm một khẩu súng, anh bắn một phát súng lên lầu hai, lập tức vang lên tiếng kêu thảm.