Thật ra con gái người ta rất sợ hãi, chủ yếu là ông ấy quá vô dụng, liên lụy con bé, may mắn là hữu nguy vô hiểm.
“Ông chủ Bào không sao chứ?”
Thẩm Kiêu trấn an xong cô vợ nhà mình, lúc này mới quan tâm người khác.
“Không sao, chỉ là hơi xây xát, vấn đề nhỏ, rất cảm ơn các con!”
Bảo Liên Sinh thật sự rất cảm kích, có điều ông ấy rất tò mò, sao Thẩm Kiêu biết bọn họ bị bắt cóc.
“Niệm Niệm bảo ba giờ rưỡi đón cô ấy, lúc con đến, người sân thi đấu cầu lông nói hai người đã đi rồi, nhưng xe của ông chủ Bào vẫn đỗ ở đó, nên con đã biết ngay không ổn, đúng lúc có người chính mắt trông thấy chiếc xe van bắt cóc hai người nên con đã đuổi theo.”
Lời giải thích của Thẩm Kiêu thiên y vô phùng, không có điểm khả nghi.
Đường Niệm Niệm còn tự hào nói: “Chồng con là một tướng quân hiển hách, truy đuổi là sở trường dễ như bỡn của anh ấy!”
Bảo Liên Sinh vỡ lẽ, khó trách từ đầu tới cuối Đường Niệm Niệm không sợ, hóa ra là có tự tin.
Ông ấy càng thấy may mắn vì hôm nay hẹn Đường Niệm Niệm đánh cầu lông, nếu đi một mình ông ấy bị bắt cóc, khẳng định là trốn không thoát.
“Đi khỏi đây trước, tìm điện thoại báo cảnh sát!”
Thẩm Kiêu kéo cáng cứu thương đi ở phía trước, sau khi anh tới đã báo cảnh sát, có lẽ cảnh sát đã chạy tới.
Quả nhiên, bọn họ vừa đi đến chân núi đã thấy mấy chiếc xe cảnh sát.
Bà Bào nhìn thấy chồng mình, kích động chạy tới, hỏi liên tiếp: “Không sao chứ? Bị thương có nặng hay không?”
“Không sao, vết thương ngoài da, lần này may mắn có Niệm Niệm và Tiểu Thẩm!”
Lúc này Bảo Liên Sinh mới cảm nhận được cảm giác sống sót sau tai nạn thực sự, thở dài một hơi.
Bà Bào nói cảm ơn vợ chồng Đường Niệm Niệm không ngừng.
“Đừng khách sáo, tôi cũng là tự cứu.” Đường Niệm Niệm rất khiêm tốn nói.
“Nếu con chỉ lo mình, đã chạy đi từ lâu, là bác liên lụy con.”
Bảo Liên Sinh bổ sung một câu, ông ấy tự hiểu mình, Đường Niệm Niệm có chút võ nghệ, chỉ lo bản thân thì nhất định đã trốn thoát từ lâu, cô gái này thật sự là có tình có nghĩa, nghĩa bạc vân thiên[1].
[1]Ý nói một người cực kỳ trọng tình nghĩa. Xem trọng tầm quan trọng của tình cảm và đạo nghĩa ngang tầm với mây xanh (vân thiên)
Cảnh sát tìm được bốn thi thể ở trên núi.
“Còn có hai thi thể ở trên bờ cát!” Thẩm Kiêu nói.
Cảnh sát nhìn bọn họ thật sâu một cái, những tên bắt cóc này đều là kẻ liều mạng, nhưng đã chết hết rồi.
Vụ án bắt cóc lần này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Sáu thi thể đã đủ, cảnh sát đưa bọn họ đến bệnh viện trước, trước cửa bệnh viện tụ tập rất nhiều chó săn, đèn flash chớp tắt không ngừng, đều là đến lấy thông tin mới nhất của Bảo Liên Sinh.
“Tôi rất khỏe, không chết!”
Bảo Liên Sinh dõng dạc bày tỏ thái độ, ông ấy sống rất tốt, công ty cổ phiếu không có việc gì.
Đám chó săn còn muốn hỏi thêm nhưng Bảo Liên Sinh không phối hợp, người ông ấy đau chết rồi, phải nhanh đi xử lý vết thương.
Ông ấy cảm thấy rất lấy làm lạ, lăn xuống giống nhau nhưng vì sao trên người Đường Niệm Niệm không có tổn thương nào, nhưng ông ấy thì chật vật thế này.
Bảo Liên Sinh có một ưu điểm, chính là thắc mắc là hỏi.
Đường Niệm Niệm thong dong nói: “Con không cần lăn, con chạy xuống.”
Bảo Liên Sinh buồn bực ngậm miệng.
Ông ấy không nên hỏi.
Trên người Đường Niệm Niệm không có tổn thương, cảnh sát tìm đến cô hỏi thăm tình tiết vụ án.
“Bác Bào hẹn tôi chơi cầu lông, bác ấy đánh thua tôi, nói muốn mời tôi đến Trạng Nguyên Lâu ăn cơm, nhưng vừa tới nơi đã bị tên bắt cóc đi xe van kéo lên xe, tôi rất sợ hãi, còn cầu xin tha thứ với tên bắt cóc, nhưng bọn chúng máu lạnh vô tình, còn muốn sàm sỡ tôi, lúc tôi phản kháng đã rút ra cây dao ở trên người tên bắt cóc, đâm chết tên đó, sau đó cắt dây thừng, sau đó cũng g iết chết một tên khác tiến lên xem xét tình huống, sau đó dẫn theo bác Bào tẩu thoát!”
Đường Niệm Niệm nói tình tiết vụ án một cách đơn giản, tất cả đều là lời nói thật, chỉ là có vài chi tiết thì không nói.
Trên mặt cảnh sát thẩm tra viết đầy hai chữ hoài nghi, cô gái xinh đẹp này nói dễ như là đi dạo chơi ngoại ô, quá dễ dàng, trên tay mấy tên bắt cóc kia đều đã rớm máu tươi, sao lại dễ đối phó như vậy?
“Cô Đường, nhìn dáng vẻ của cô không hề giống rất sợ mà!” Cảnh sát cười nói.
“Tôi rất sợ hãi, sợ muốn chết, nhưng tổ huấn của nhà họ Đường tôi là lúc đối mặt kẻ địch, không cần biết sợ hãi cỡ nào thì cũng phải liều chết phản kháng, không phải kẻ địch chết thì chính là ta chết!”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm kiên định hơn cả tuyên thệ, thật ra lời này là ông lão Đường Thanh Sơn nói.
Địch mà ông lão chỉ là bọn tiểu quỷ tử, ông ta khi còn sống thường xuyên giáo dục con cháu thế này.
Khóe miệng đám cảnh sát hơi nhúc nhích, lời cô gái này nói mặc dù dõng dạc ngay thẳng, cũng rất khiến người ta cảm động, nhưng không biết vì cái gì, bọn họ cảm thấy Đường Niệm Niệm đang không nói thật, là đang lừa dối bọn họ.
“Sự dũng cảm của cô Đường rất khiến người ta nể phục, nhưng đối mặt với những tên bắt cóc hung tàn, thể lực cách biệt quá lớn, rất có thể là lực bất tòng tâm, xin hỏi cô Đường tay không phản kháng tên bắt cóc như thế nào?”
Mặc dù cảnh sát nói chuyện hòa nhã, trên mặt cũng nở nụ cười, nhưng câu hỏi tra hỏi đều thiết lập bẫy, hiển nhiên bọn họ hoài nghi động cơ của Đường Niệm Niệm bất chính, càng có khả năng là cùng một bọn với tên bắt cóc.
“Dùng sắc đẹp, dùng đầu óc!”
Đường Niệm Niệm liếc một cái, mất hứng nói: “Các anh là hoài nghi tôi cấu kết với mấy tên bắt cóc? Thật thú vị, khó trách trị an ở Hồng Kông loạn như vậy, nhìn trí thông minh và logic của các anh là biết vì sao cục cảnh sát tồn động nhiều vụ án chưa giải quyết như vậy!”
Sắc mặt cảnh sát trở nên khó coi, cảnh sát lớn tuổi thì còn có thể giữ bình tĩnh, tuổi trẻ thì không nhịn được giáo huấn: “Trước khi chưa kết án, mỗi người đều có hiềm nghi, xin cô Đường phối hợp điều tra của chúng tôi, nếu không tôi sẽ báo cáo cô ảnh hưởng công vụ!”