Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 623



“Yêu con hồ ly tinh kia, còn không bằng nuôi chó mèo, Bách Tuế còn hiểu chuyện hơn ả ta!”

Bà cụ Đường chịu nghe khuyên nhủ rồi, ngồi xuống quạu quọ.

Bách Tuế bị gọi tên ngóc đầu chó lên, ánh mắt đắc ý, nó là vua chó, khẳng định tốt hơn chú út bị mù của chủ nhân.

Qua ba ngày, cuối cùng Đường Mãn Đồng đã tới cửa, có vẻ tinh thần cũng không tệ lắm, bà cụ Đường vừa nhìn thấy anh ta thì lập tức vả một cái.

“Đồ bị mù, chọn phải cái loại như thế, cậu không cần sỉ diện nhưng bà đây cần sỉ diện. Đã cắt đứt sạch sẽ với người phụ nữ kia chưa?”

“Đừng đánh nữa, đã cắt đứt, hôm qua cô ấy tới tìm con nhưng con không có để cô ấy vào cửa. Ối ui, mẹ nhẹ thôi!”

Đường Mãn Đồng ôm đầu chạy trốn, nhưng vẫn bị vả rất nhiều cái.

“Cô ta còn không biết xấu hổ đi tìm con? Phụt, ngay cả thể diện cũng không cần. Mãn Đồng, mẹ cảnh cáo con, nếu con dám qua mặt mẹ lui tới với con hồ ly kia, mẹ sẽ đánh gãy hai chân con, sau đó đuổi ra khỏi cửa nhà họ Đường thì về sau con đừng gọi mẹ là mẹ, cũng đừng đi viếng mồ mả cho cha con, đừng để cha con tức giận đến mức nhảy ra khỏi mộ, vả cho con một bạt tai!”

Vẻ mặt bà cụ Đường rất nghiêm túc, bà ấy chắc chắn không phải nói đùa.

Đường Mãn Đồng dám lá mặt lá trái, bà ấy sẽ đuổi tên nghịch tử này ra khỏi gia môn, về sau bà ấy chỉ có hai đứa con trai.

“Mẹ, con không gặp cô ấy!”

Đường Mãn Đồng nghe ra thái độ bà cụ quyết tuyệt, trong lòng run sợ, cũng cam đoan một cách rất nghiêm túc.

Ba hôm nay anh ta đã nghĩ rõ ràng rồi, về sau sẽ toàn tâm toàn ý xây dựng sự nghiệp, hôn nhân đại sự sẽ tùy theo duyên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: 44: Nhân Duyên Kết 10

Lúc này bà cụ Đường mới yên tâm, có điều chờ sau khi Đường Mãn Đồng đi rồi, bà ấy lại căn dặn Đường Niệm Niệm: “Con chú ý chú út con nhiều vô, nó ngu dữ lắm, đừng để con hồ ly tinh nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt, sau đó rơi mấy giọt mắt giả tạo rù quến nó c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt!”

“Biết rồi, bà nội yên tâm đi!”

Đường Niệm Niệm cam đoan, cô chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm.

Bà cụ Đường lại ở thêm mấy hôm nữa mới quay về Đường Thôn, Đường Mãn Đồng lái xe đưa bà ấy trở về, mang theo cả túi lớn túi bé, những thứ này đều là vốn liếng mà bà cụ mang về thôn để khoe khoang, không thể thiếu thứ gì được.

Thời gian thi đại học càng ngày càng gần, lần đầu tiên các tỉnh tự ra đề toàn quốc khác hẳn nhau, thời gian thi đại học cũng khác, từ ngày 21 tháng 11 là bắt đầu rồi kéo dài suốt một tháng.

Ngày này cuối cùng cũng đến rồi, Thẩm Kiêu xin nghỉ phép lái xe đưa Đường Niệm Niệm tới trường thi.

“Anh ở bên ngoài đợi em, thi xong thì cùng nhau đi ăn cơm, món thịt kho của quán cơm Quang Huy ngon lắm.” Giọng điệu của Thẩm Kiêu thoải mái như thể đưa vợ đi dạo phố vậy.

“Còn muốn ăn cả cá hố kho nữa, anh đã mang đủ tiền chưa?” Đường Niệm Niệm càng thoải mái hơn, khoảng thời gian này cô cũng đã ôn tập đủ rồi, kiếp trước cô còn từng làm đề thi đại học năm 77 của Thượng Hải, đề bài đối với người hậu thế mà nói thì vô cùng đơn giản, thế nên cô không hề có áp lực gì.

“Mang đủ rồi, mau đi vào đi!” Thẩm Kiêu lấy ví rồi mở ra, bên trong có mười mấy tờ nhân dân tệ, đủ cho bọn họ ăn xa hoa một bữa to.

Tham Khảo Thêm:  Chương 420

Đường Niệm Niệm mỉm cười rồi bình tĩnh đi vào trong trường thi.

Thẩm Kiêu quay về xe nghỉ ngơi, anh đã xin nghỉ phép hai ngày chỉ để đi thi cùng vợ.

So với sự thoải mái bình thản của hai người họ thì các thí sinh khác lại trông căng thẳng hơn nhiều, hơn nữa tuổi tác của thí sinh cũng có sự chênh lệch cực kỳ lớn, có người mười tám tuổi, cũng có ông chú râu ria xồm xoàm, thậm chí còn có cả phụ nữ đang cõng con, trước khi vào trường thi còn phải cho con b.ú sữa.

Đường Niệm Niệm thấy mà cảm khái vô cùng, từ lần thi đại học đầu tiên cho đến khi ra văn kiện khảo thí, tổng cộng chỉ cho thí sinh ba tháng ôn tập, lại thêm tài liệu cũng không đầy đủ nên có rất nhiều người không mua được tư liệu khảo thí, họ chỉ có thể đi chép của người khác.

Còn có không ít thí sinh đều đã kết hôn sinh con, tầm khoảng ba mươi tuổi, vừa đi làm vừa ôn tập, ở dưới quê thanh niên tri thức còn phải đi làm hằng ngày, chỉ có buổi tối mới có thời gian ôn tập, còn cả những phụ nữ đang trong thời kỳ cho con bú, dưới tình trạng sức khỏe vẫn chưa phục hồi mà vừa phải chăm con vừa phải tranh thủ thời gian ôn tập.

Điều kiện gian khổ vô cùng, thí sinh báo danh toàn quốc có năm triệu hai trăm nghìn người, mà chỉ có ba trăm người thi đỗ đại học, những người này là nhân tài thực sự, chỉ số thông minh, nghị lực và sức bền đều thuộc hàng đỉnh cao, giá trị bản thân vô cùng cao.

Kỳ thi trong hai ngày mau chóng kết thúc, tiếp theo đó là điền nguyện vọng, mỗi một cột Đường Niệm Niệm đều điền đại học Phúc Đán, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường đều đang ở Chư Thành tham gia kỳ thi, vì bọn họ ôn tập từ sớm nên điểm số ước tính ra khá được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1401: C1401: Bẻ gãy nghiền nát 1

Đường Niệm Niệm đề xuất cho bọn họ điền vào đại học ở Thượng Hải, hai anh em bàn tính xong thì đều nộp vào đại học Thượng Hải, hơn nữa còn cùng học chuyên ngành ngoại ngữ, bọn họ tới hội chợ thương mại để mở rộng tầm mắt rồi bèn quyết định lên kế hoạch nghề nghiệp sau này là thương mại quốc tế.

Một tháng sau, điểm thi đại học đã được công bố, Đường Niệm Niệm là trạng nguyên của khối khoa học tự nhiên nên được đại học Phúc Đán tuyển vào, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường cũng thi dỗ, còn cả Vu Tịch Mai, cô bé cũng thi đỗ đại học Phúc Đán, y hệt như kiếp trước, cô bé học khoa trung văn.

Đường Thôn bỗng nhiên có bốn sinh viên đại học, toàn bộ công xã đều xôn xao, đến cả cán bộ công xã cũng đến nhà chúc mừng, mấy hôm nay bà cụ Đường đi như bay, chân không chạm đất.

“Mổ con lợn đãi tiệc, mời người cả thôn tới uống rượu!” Bà cụ Đường tự hào vô cùng, còn quyết định không nhận tiền mừng của dân làng, chỉ để cả thôn cùng chúc mừng vui vẻ.

Ba anh em Đường Mãn Kim đều ra sức ủng hộ, từ sau khi bọn họ biết điểm số thì đều không khép được miệng, trên người lúc nào cũng mang theo mấy bao thuốc lá, bất kể đi đâu cũng đều sẽ mời người ta điếu thuốc.

Sau đó nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thật, con gái/cháu gái tôi thi đỗ Phúc Đán rồi, đứng đầu đấy, hai đứa khác cũng không kém, đều đỗ cả!”

Đến cả Đường Mãn Kim bình thường ít nói thì mấy ngày nay cũng đều khoe khoang không ngớt, gặp người khác là liền khoe hai cô con gái của ông ấy đều thi đỗ đại học, còn có đứa cháu cũng thi đỗ luôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.