Lục Khải Minh liếc mắt nhìn, sau khi nhìn Giang Nhục Nhục, trong lòng vẫn là không yên lòng.
“Nếu em sợ hãi thì hãy rời đi, anh sẽ không trách em.”
Giang Diệu Diệu đang mặc quần cho anh, hít thở sâu khi nghe thấy lời này, đứng dậy ngồi bên cạnh anh: “Em thực sự không sợ anh, em cũng có những bí mật. Em không bao giờ nghĩ đến việc nói với người khác, nhưng nếu anh đã thẳng thắn với em, em sẽ nói anh biết.”
Anh nghi ngờ hỏi: “Bí mật gì?”
“Em là….”
Hai từ xuyên sách vẫn đảo quanh trong họng, đột nhiên cô không đành lòng nói ra.
Nếu biết mình chỉ là một nhân vật trong sách, bất luận là ai, cũng đều sẽ hoài nghi nhân sinh.
Bọn họ đang sống sờ sờ như vậy, đặc biệt là Lục Khải Minh, Giang Diệu Diệu cũng hiếm khi gặp được người sinh động như anh.
Đây là một thế giới khác.
Ngay cả khi nó chỉ tồn tại trong sách, nó cũng là một thế giới thực.
Giang Diệu Diệu nghĩ ra một lý do tốt hơn, vì lo lắng về việc có giám sát trong phòng, nên cô ghé sát tai anh nói với âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Em được trọng sinh.”
“Cái gì?”
“Trước đây em đã từng sống đến khi mạt thế kết thúc. Nhưng đột nhiên được tái sinh lại vào thời điểm trước khi zombie xuất hiện, vì vậy em đã chuẩn bị trước và tích trữ nhiều vật dụng như vậy.”
Cô dừng lại và nghiêm túc nói: “Anh không cần phải lo lắng về việc em sợ anh hay để ý những gì anh trải qua, bởi vì em cũng là một người trở về từ cõi chết. ”
Lục Khải Minh nhìn cô ấy một lúc và lắc đầu: “Đừng nói dối anh.”
“… Em không có nói dối anh, là sự thật.”
“Không thể.” Anh không tin: “Làm sao em có thể giống như anh, là người từng trải những cơn bão lớn được. ”
Giờ thì cô đã mạnh hơn một chút, và có đủ can đảm để chiến đấu chống lại lũ zombie.
Nhưng anh nhớ rõ cô ấy khi họ gặp nhau lần đầu.
Tình trạng tự tử bằng cách vặn ga có hơi rắc rối, rõ ràng là một cô bé đã có cuộc sống tốt từ lâu, kiểu như chưa bao giờ bị vậy.
Giang Diệu Diệukhông nói nên lời, đứng dậy rời đi: “Anh muốn làm gì thì làm, tin hay không thì tùy.”
“Chờ đã.”
Cô quay đầu lại: “Anh có tin em không?”
Lục Khải Minh: “Ít nhất em cũng phải giúp anh mặc quần vào đã chứ.”
Trong phòng này có mười người với camera giám sát được lắp đặt, nếu không Cố Trường Châu sẽ không yên tâm để bọn họ ở đây.
Dù không quan tâm đ ến việc bị nhòm ngó nhưng vẫn khó có thể chấp nhận được người mà anh ghét nhất đang nhìn vào nơi bí mật nhất của anh vào lúc này.
Giang Diệu Diệu trở lại sô pha, giúp anh mặc quần vào, liếc mắt nhìn thời gian: “Đêm rồi, anh đói không?” Khả năng tiêu hóa của Lục Khải Minh cũng bị ảnh hưởng, đồ ăn trên máy bay buổi chiều còn vướng ở cổ họng, lại không hề cảm thấy đói.
Nhưng nhìn Giang Diệu Diệu, anh không muốn cô lo lắng nên gật đầu.
Cô đưa cho anh một cái bánh quy: “Anh ăn no bụng trước, em sẽ xuống bếp xem ăn cái gì.”
Nói xong cô đi về phía phòng bếp.
Lục Khải Minh nắm bánh quy, không hề ăn uống, thoáng nhìn Giang Nhục Nhục một bên, muốn cho nó ăn.
Trên người anh có mùi rất nguy hiểm, Giang Nhục Nhục không dám tới gần, nhưng lại luyến tiếc khối bánh quy kia.
Cân nhắc hồi lâu, nó kẹp chặt cái đuôi đi tới.
Lục Khải Minh gian nan duỗi tay đưa cho nó, nó ngậm một cái liền chạy ra xa, trốn vào một góc để ăn.
Giang Diệu Diệu đã sớm đi ra, trên tay ôm hai cái túi lớn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thật tuyệt, có rất nhiều khẩu phần ăn trong nhà bếp, chúng ta có thể ăn nó trong một thời gian dài.”
Lục Khải Minh cũng nâng cao tinh thần, cười phụ hoạ: “Ồ, thật tuyệt vời”
“Các loại thực phẩm chủ yếu là cơm chiên thịt gà, cơm chiên thịt bò, mì xào và cháo thịt nạc. Anh muốn ăn gì? ”
Anh sờ lên cổ họng mình đang phồng lên như tảng đá lớn, gian nan nói: “Uống cháo đi.”
Giang Diệu Diệu trở lại phòng bếp bận rộn, chẳng mấy chốc bưng bát cháo nóng hổi, dùng thìa nhỏ đút cho anh.
Phần cháo không quá nhiều nhưng Lục Khải Minh uống nửa chừng cũng không nuốt nổi, xua tay để cô tự ăn.
Cô mở một gói cơm rang gà, có mùi rất thơm, nhưng ăn vào lại vô vị.
Cô không biết là do lúc đầu không ngon hay do tâm trạng không tốt.
Có nước nóng trong phòng tắm, được tắm nước nóng ở một nơi như vậy rõ ràng là một điều xa xỉ không thể bỏ qua.
Vì vậy, sau khi ăn xong, Giang Diệu Diệu đã giúp Lục Khải Minh vào phòng tắm, yêu cầu anh ngồi trên bồn cầu để cô giúp anh c ởi quần áo.
Lục Khải Minh sửng sốt, ôm n.g.ự.c hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Giúp anh tắm.”
“Anh không tắm rửa.”
“Đại ca, anh hôi như vậy còn không chịu tắm, muốn độc c.h.ế.t em sao?”
Lục Khải Minh không thể đồng ý.
Tắm không giống như thay quần áo.
Mặc quần áo vào ngay sau khi cởi ra, Không nhìn thấy chúng quá lâu, nhưng khi tắm cần phải mở đèn, kỳ cọ kĩ càng và sạch sẽ.
Còn thân hình hiện tại của anh, không cần nhìn cũng biết nó xấu xí như thế nào.
Anh muốn cho cô thấy cơ bụng sáu múi, một bộ n.g.ự.c nở nang chứ không phải làn da sần sùi như phù sa thế này.