Giang Diệu Diệu ngồi xổm trước mặt anh, chống hai tay lên đầu gối: “Anh sợ rằng không nhịn được cắn em sao? Không sao. Sau khi bị cắn, em sẽ lập tức mở cửa, sau đó lại cắn Nhục Nhục một cái, đến lúc đó lén chuồng ra khỏi ngọn núi này. Không thể thành Thần Điêu Đại Hiệp thì cũng coi như thành Thần Cẩu Đại Hiệp. Bên ngoài núi là một thảo nguyên lớn, hẳn đủ cho chúng ta lắc lư rất lâu.”
Lục Khải Minh cười nhạo: “Em luôn nghĩ đến những chuyện tốt đẹp như vậy sao, đồ ngốc.”
Cô nói một cách hợp lý: “Cuộc đời thật cay đắng, nhưng nếu em không muốn tốt đẹp thì làm sao mà sống được? Ngoan, để em tắm cho anh, không thì hôi thối như vậy em sẽ không cho anh lên giường. ”
Anh đành phải buông tay ra để cho cô xử lý.
Giang Diệu Diệu cởi áo sơ mi của anh, biết rằng làn da của anh mỏng manh, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn vô tình kéo ra một vài mảnh da nhỏ.
Quần áo ném vào sọt bên cạnh, rất lâu sau cô cũng không động đậy.
Lục Khải Minh cảm giác được ánh mắt của cô nhìn về phía sau lưng anh, liền hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao? Cho anh xem gương.”
“Có phải anh nghiêm túc quá rồi không, thân thể còn tốt, vẫn đẹp trai như trước.”
Anh tự giễu cười trong miệng và không nói gì.
Sau khi Giang Diệu Diệu c ởi quần áo, bật vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước trước, cảm thấy gần xong mới bắt đầu tắm rửa thân thể.
Tình hình của Lục Khải Minh thực sự rất tồi tệ.
Da nổi dày đặc các nốt mụn với kích thước khác nhau, nhiều nốt từ giữa đã bắt đầu thối rữa, lộ ra các cơ màu đỏ sẫm và chảy mủ đặc quánh mờ nhạt.
Giang Diệu Diệu đã từng nhìn thấy những bệnh nhân vẩy nến, lúc ấy cô ốm đến mức gần như nôn mửa.
Nhưng giờ phút này, sợ anh nhìn thấy lại càng thêm bối rối, trong lòng chỉ muốn khóc.
Lục Khải Minh trước đây có thân hình ưa nhìn, đủ chuẩn để làm người mẫu, cô nóng lòng muốn nằm dài trên người anh cả ngày.
Con virus c.h.ế.t tiệt này.
Cô lặng lẽ lau nước mắt rồi tiếp tục tắm rửa.
Khi lau tới thắt lưng anh, Lục Khải Minh đã tránh né: “Ở đây không cần thiết, anh sẽ tự làm.”
Cô lắc đầu, muốn tự mình lau, đột nhiên hỏi: “Trong sách nói rằng ở đây không có xương mà là mô mềm. Nếu trong tương lai nó trở nên nghiêm trọng hơn, vậy liệu nó sẽ trực tiếp rớt xuống ư?”
“… Cảm ơn, em cũng thực biết nói chuyện.”
“Đừng tự tin thế, chờ đến khi em thành zombie giống anh, em…ngực em cũng có thể sẽ rơi ra. So với anh còn thảm hại hơn.”
Lục Khải Minh chê cười: “Với kích cỡ này của em, chỉ sợ không có cơ hội.”
“…..Cũng có thể là thế.”
Hai người nói đùa và bầu không khí dịu đi rất nhiều.
Sau khi rửa sạch, Giang Diệu Diệu thậm chí còn bắt đầu ngâm nga hát. Lục Khải Minh nghĩ đến bộ dạng của cô khi cô đang trồng rau, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Sau khi rửa sạch mọi thứ có thể rửa sạch, Giang Diệu Diệu tắt nước, mang theo khăn tắm.
Cô không dám chà xát mạnh, chỉ nhấn nhẹ nhàng như đang vỗ kem nền, để thấm nước trên bề mặt da, rồi xịt nước hoa lung tung cho vơi đi mùi khó ngửi.
Cô chọn một bộ đồ ngủ mềm mại cho anh, giúp anh nằm xuống giường trong phòng ngủ.
Gọi Nhục Nhục tới chơi cùng anh, còn mình lúc này mới đi tắm rửa.
Cô thường mất ít nhất 20 phút để tắm, nếu gội đầu và sấy tóc thì lâu hơn, rất nhiều lần cô bị ngất xỉu trong phòng tắm vì hơi nước.
Nhưng hiện tại không giống như trước, cô sợ mình tắm lâu, lúc trở về Lục Khải Minh sẽ biến thành zombie.
Như vậy cơ hội cuối cùng để hai người nói chuyện với nhau một câu cũng không có.
Vì vậy, chỉ vài phút cô đã tắm xong, lau khô tóc và vội vã vào phòng.
Lục Khải Minh dựa vào đầu giường, đầu cúi xuống, giống như đang ngủ.
Giang Diệu Diệu lặng lẽ đi tới, ngồi xổm bên giường nhìn anh.
Trên má phải còn có một vết đen to bằng nắm tay em bé và một phần nhỏ lan xuống sống mũi cao trông giống như một vết bớt rất lớn.
Cô đổi hướng quan sát, từ góc độ này khuôn mặt bên phải của anh ẩn trong bóng tối, và khuôn mặt bên trái của anh vẫn đẹp trai như lần đầu họ gặp mặt.
Lúc đó anh ấy đang nghĩ gì?
Không bao lâu sau khi anh trốn khỏi phòng thí nghiệm, vượt hàng ngàn dặm, vượt biển xác c.h.ế.t để trở về nhà, không biết bản thân đã gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
Anh nói anh đi tìm bạn, chẳng lẽ là tìm Cố Trường Châu báo thù?
Dù sao cũng không quan trọng, dù tìm ai anh đều vì cô mà ở lại.
Giang Diệu Diệu ngẩng mặt, vừa đưa tay lên, cố gắng chạm vào chiếc mũi đã được định hình hoàn hảo của mình.
Nếu hiện tại không sờ, sợ rằng trong tương lai sẽ không có cơ hội nữa.
Lục Khải Minh đột ngột mở mắt, phải cố gắng lắm mới có thể kiềm chế để không cắn cô: “Mai mốt đừng ở bên cạnh anh mà không nói lời nào..”
Lúc tỉnh táo thì tốt hơn, anh thật sự không khống chế được trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Giang Diệu Diệu gật đầu, nhấc chăn leo lên giường.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Em làm gì vậy?”
Cô không thể hiểu được: “Đi ngủ.”
“Ngủ ở đây ư?”