Vài phút sau, Lục Khải Minh đã học được cách vận hành thì dính chặt lấy điện thoại, chơi đến mức không ngẩng đầu lên.
Chủ nhân của chiếc điện thoại ngồi bên cạnh đã cố lấy lại nhiều lần nhưng đều thất bại.
“Hừ, tôi đi chơi trên máy tính. Trò chơi trên máy tính còn vui hơn!”
Giang Diệu Diệu nguyền rủa rồi bỏ đi, ôm máy tính hơn hai tiếng đồng hồ, lúc cô quay lại đi ngủ, Lục Khải Minh vẫn còn đang chơi.
“Tôi đi ngủ đây, lát nữa anh phải tắt đèn đấy.”
“Ừm.”
Anh chăm chú nhìn vào màn hình, ngón tay nhanh đến mức chỉ còn lại những bóng dáng.
Giang Diệu Diệu đảo mắt, đắp chăn ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, đèn vẫn sáng, nhưng người bên cạnh đã biến mất.
Cô bối rối bước xuống lầu, liền nhìn thấy Lục Khải Minh đang ngồi dựa vào tường, bên cạnh là ổ cắm, trên tay là cáp sạc kết nối với điện thoại di động, anh vẫn đang chơi.
Giang Diệu Diệu: “…. Anh hai này, không phải anh ngồi chơi cả đêm đấy chứ?”
Anh ngẩng đầu liếc cô một cái, chưa kịp nói thì lập tức nhìn xuống màn hình.
Đôi mắt thâm quầng, như người mắc bệnh thận.
Giang Diệu Diệu vỗ vỗ vai anh.
“Đừng chơi nữa, hôm nay chúng ta đi tìm tủ lạnh, nếu không giá đỗ thu hoạch rồi sẽ hỏng, cửa sổ chống trộm cũng không tìm được.”
Anh ậm ừ hai lần, ngón tay không ngừng lại, dường như xem lời cô như gió thoảng qua tai.
Cô tức giận đến mức trực tiếp giơ tay rút sạc.
Rốt cục Lục Khải Minh cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm: “Cô…”
“Cô cái gì mà cô, muốn đánh lẻ à?”
Anh kéo cổ cô xuống, hôn “chụt” lên trán cô một cái, rồi xoa xoa tóc cô.
“Ngoan, đừng ồn nữa, ngồi một bên chơi đi.”
Giang Diệu Diệu ngẩn người, anh thuận thế lấy lại cục sạc, trở lại lầu đóng cửa tiếp tục chơi.
Được thôi, nếu như muốn làm cá muối thì cứ làm cá muối đi.
Giang Diệu Diệu không ra ngoài nữa, sau khi tắm rửa qua loa cho xong, thì ôm máy tính bắt đầu xem phim, mang theo vài gói bánh quy vừa là bữa sáng vừa là đồ ăn nhẹ.
Vài giờ sau, Lục Khải Minh đi ra ngoài để đi vệ sinh, lúc đi qua cô thì dừng bước lại.
“Cô đang xem gì thế?”
“Khủng hoảng sinh hoá.”
“Xem cùng được không?”
Cô nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao hết.
Lục Khải Minh ngồi xuống bên cạnh cô, nhặt một nửa cái bánh quy còn thừa lại nhét vào miệng mình một cách rất tự nhiên. Cả hai vừa lẩm bẩm vừa xem.
“Con zombie này quá xấu xí.”
“Golden Half Butt còn đáng yêu một chút.”
“A a a! Nữ chính quá ngầu luôn! Tôi muốn gả cho cô ấy!”
Trong một bộ phim dài hơn hai tiếng, họ đã xem một lèo từ tập một đến tập sáu, cuối cùng mắt cũng không thể mở ra nổi nửa rồi.
Dạ dày của Giang Diệu Diệu không ngừng kêu lên ùng ục, quay mặt lại nói: “Lục Khải Minh, anh đi….”
Cô muốn anh nấu cơm ăn nhưng vừa quay đầu lại đã thấy đối phương tựa vào vai cô và ngủ say rồi, bởi vì vừa khỏi bệnh, hai má nhìn gầy hơn trước rất nhiều, ngũ quan sắc sảo các trở nên góc cạnh và nổi bật.
Cô tắt máy tính đi, nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, để anh dựa vào tường, tự mình chuẩn bị nấu ăn.
Đột nhiên anh duỗi cánh tay dài ra, vòng tay qua eo cô, kéo cô lại, rồi lại tựa đầu vào cô.
Giang Diệu Diệu đã thử một vài lần, nhưng không thoát được. Chỉ đành để anh vòng tay qua ôm, bản thân cũng nhắm mắt ngủ.
Vừa ngủ một giấc mà trời đã sáng rồi.
Không có ai ở xung quanh, mùi cơm chiên với giăm bông và xúc xích phảng phất ở tầng dưới.
Cô đứng dậy đi xuống cầu thang, vừa đến cầu thang, cô đã thấy Lục Khải Minh chạy tới với hai cái đĩa, nhìn thấy cô liền nói: “Quay lại đi, vào trong phòng ăn.”
“Nhưng mà….”
Anh đặt chiếc đĩa vào tay cô mà không cần giải thích gì, giữ vai cô rồi đẩy cô quay vào phòng.
Bật máy tính lên, Lục Khải Minh hào hứng hỏi:
“Cô còn có bộ phim nào nữa? Mang hết ra xem đi.”
Người bên kia rất tích cực nên cô không muốn làm tụt hứng, vì vậy cô mở thư mục và tìm kiếm một bộ hoàn chỉnh của “Reaper Is Coming”, nép mình trong phòng với anh, sau đó cô bắt đầu một cuộc chạy marathon phim dài với phần cơm rang trên tay.
Lục Khải Minh đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, khi chiên cơm, anh đã làm 6 phần ăn cùng một lúc.
Nếu đang xem phim mà thấy đói bụng, chỉ cần cử người hâm nóng cơm lên là có thể ăn ngay trên lầu mà không cần rời khỏi máy tính.
Sức chịu đựng của Giang Diệu Diệu không thể so sánh với anh, bị cơm rang và phim ảnh làm cho suy nhược thần kinh, xem đến buổi chiều thì không chịu được nữa, phải rời đi xa một chút, nhắm mắt bịt tai để cho cơ thể mình nghỉ ngơi một lát cho lại sức.
Lục Khải Minh vẫn tràn đầy năng lượng.
“Đừng rửa xe….. đừng rửa xe….. haizzz ya, tôi đã nói đừng có rửa xe rồi mà!”
Cô làm mới lại kiến thức của mình về anh và hỏi một cách khó hiểu: “Anh chưa từng xem qua những bộ phim như này sao?”
Những bộ phim kinh điển và nổi tiếng đến thế, nhìn anh không giống như được sinh ra từ trong khe núi, làm sao có thể hưng phấn như vậy chứ?
Lục Khải Minh cong môi: “Tôi như vậy gọi là chuyên tâm.”
“Gì cơ?”
“Bộ phim hay có xem cả một trăm lần cũng vẫn thích, tuyệt đối không có mới nới cũ.”
Giang Diệu Diệu không tin, “Vậy tôi hỏi anh, tiếp theo ai sẽ chết?”
“…Nữ phụ?”