Zombie nhỏ bị nhốt ở trong phòng mấy tháng trời không ăn không uống, ngày nào cũng bị bọn họ lấy m.á.u như vắt sữa bò, bây giờ cơ thể nó rất yếu, đã suy kiệt rồi.
Giang Diệu Diệu cảm thấy băn khoăn, cầm hộp sữa bò muốn đút cho nó uống.
Nó húp vài ngụm rồi phun ra.
Cô không kịp tránh, bị hỗn hợp sữa cùng với nước miếng hôi thối của nó b.ắ.n đầy mặt, cũng may mà cô đã mặc quần áo bảo hộ che chắn kỹ càng.
Lục Khải Minh ném cho cô một hộp khăn giấy, lạnh lùng lấy ga rải giường quấn con zombie lại.
“Nó Đã không còn là người nữa rồi. Nếu cô thật sự muốn báo đáp nó, có thể chặt một ít thịt đùi của mình mà cho nó ăn. Nhất định nó sẽ rất cảm kích.”
Giang Diệu Diệu rùng mình lau khô sữa, bôi thêm chút m.á.u rồi đi theo anh ra khỏi phòng.
“Gâu, gâu, gâu!”
Giang Nhục Nhục có linh cảm rằng lần này mình lại bị bỏ lại, nó quay vòng vòng quanh chân họ cản đường.
Giang Diệu Diệu khuyên nó quay lại, cô dùng xúc xích giăm bông để dụ nó nhưng vô ích.
Lục Khải Minh nhìn xung quanh một lúc, chỉ vào cái mũi đen ẩm ướt của nó nói: “Mày muốn cùng đi ra ngoài cũng được, nhưng chúng ta phải nói trước. Nếu bị zombie phát hiện, chúng ta nhất định sẽ tự mình trốn về nhà, mặc kệ mày đó.”
Không biết nó nghe có hiểu hay không, thè lưỡi l.i.ế.m li3m đầu ngón tay anh làm nũng.
Lục Khải Minh nổi hết cả da gà, rút tay ra lau vào quần áo bảo hộ.
“Lấy một bộ quần áo bảo hộ mặc vào.”
Nó cũng là một sinh vật sống, lũ zombie cũng sẽ không bỏ qua nếu chúng tìm thấy nó.
Giang Diệu Diệu mang ra một bộ đồ mới, chật vật mãi mới mặc vào được cho nó.
“To như vậy làm sao mặc được? Nhìn nó y hệt như một cái chăn bông.”
Lục Khải Minh cầm lấy kéo và một cuộn băng keo, dùng hành động để trả lời cô.
Anh cắt bộ quần áo bảo hộ ngắn đến thắt lưng sửa đổi nó một chút để Giang Nhục Nhục có thể mặc vừa, dùng vải thừa làm thêm hai đôi ủng nhỏ, hai người cùng hợp sức mặc vào cho Giang Nhục Nhục.
Các kẽ hở được bịt kín bằng băng dính để ngăn hơi thở lọt ra ngoài, Giang Nhục Nhục nhanh chóng bị quấn lại để chỉ lộ ra hai con mắt và một cái mũi, khiến nó trông càng ngốc ngốc đáng yêu.
Lục Khải Minh lấy ra thiết bị cuối cùng, một chiếc mặt nạ, sửa đổi độ dài của dây đeo, đeo vào miệng nó cuối cùng là cột lại.
Giang Nhục Nhục rõ ràng không thoải mái khi bị bắt phải ăn mặc như thế này, nó cào cào móng vuốt ý bảo Giang Diệu giúp nó cởi ra. Lục Khải Minh trầm giọng mắng nó.
“Không mặc thì đừng hòng được đi ra ngoài.”
Giang Nhục Nhục tuy nghe không hiểu lời anh nói nhưng nó có thể cảm nhận được anh đang tức giận, sợ tới mức kêu ẳng ẳng hai tiếng, nép vào lồ ng n.g.ự.c Giang Diệu Diệu.
Cô bế nó lên sở sờ cái bụng nhỏ tròn vo của nó, hơi kinh ngạc nhìn Lục Khải Minh
“Không ngờ anh lại khéo tay như vậy.”
“Bây giờ cô mới biết sao? Tôi không chỉ khéo tay, mà ở đây còn rất thông minh.”
Anh đắc ý chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình.
Anh đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà, đi thôi.
Đã nửa tháng không ra khỏi cửa, Giang Diệu Diệu có chút lo lắng.
Cô vẫn còn nhớ như in trong đầu hình ảnh Lục Khải Minh bị cắn, hình ảnh đó sống động và rõ nét đến nỗi khi đi ngang qua con zombie, cơ thể cô đột nhiên căng thẳng, nhịp tim của cô tăng nhanh, luôn có cảm giác đối phương sẽ lao vào cắn mình.
Lục Khải Minh thấy thế lặng lẽ chen vào giữa hai người, dùng thân thể của mình ngăn cách bọn họ.
Giang Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, sau lưng cô mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Giang Nhục Nhục cuộn tròn trong lòng cô, đôi mắt tròn xoe của nó nhìn ngó xung quanh, miệng cũng không kêu ra tiếng, nhìn rất ngoan ngoãn.
Đi ngang qua ba bốn zombie, cuối cùng họ đã đến bờ hồ an toàn.
Hồ nhân tạo có diện tích hơn 5.000m2, xung quanh là những bãi cỏ xanh mướt.
Mặt trời soi bóng trên mặt nước, khi gió thổi phản chiếu những gợn sóng sáng lấp lánh như những viên pha lê, từng đóa sen xinh đẹp đung đưa trên mặt hồ khiến lòng người dịu lại, quên đi hoàn cảnh khó khăn lúc này.
Lục Khải Minh lấy hai chiếc ghế dài nhỏ đặt bên hồ rồi bỏ mồi ra, đổ thêm nước vào trộn đều lên.
Trước đây Giang Diệu Diệu chưa bao giờ câu cá, thế nên cô ngồi xổm bên cạnh anh chăm chú nhìn.
Lục Khải Minh thêm vào đó một ít mồi dụ cá, mồi này đối với cá và một số động vật rất có sức hấp dẫn.
Giang Nhục Nhục thèm thuồng ngồi xổm bên cạnh anh, như thể chỉ chực chờ khi bọn họ không chú ý liền một mình chén sạch cái xô mồi.
“Này ra đằng kia chơi đi, đừng làm loạn, chúng ta phải câu cá thì đến tối mới có cá ăn.”
Giang Diệu Diệu tiện tay bẻ cọng cỏ đuôi chó vứt cho nó chơi, khó khăn lắm mới đuổi được nó đi chỗ khác.