Hồ Trân Trân không biết Phùng Đổng đang nghĩ gì.
Hai ngày nay cô đều tập trung nghiên cứu các nhiệm vụ giữa mẹ và con.
Cái ngày đi mua chó mèo, Hồ Trân Trân còn cùng Tiểu Thầm trang trí bể cá mà lâu ngày chưa động đến đến.
Cô muốn cho Tiểu Thầm trải nghiệm tạo ra phong cảnh nhân tạo là như thế nào, bể cá rất lớn, lớn đến mức Giang Thầm có thể nằm trong đó, nó giống như một cái bồn tắm nhỏ vậy.
Đầu tiên phải lát lớp cát và sỏi đã qua xử lý, sau đó trồng cây thủy sinh đã được chuẩn bị sẵn.
Thêm ít gỗ mục và những tảng đá lớn để tạo thành cảnh quan, làm hết mọi việc như trên thì chiếc bể cá đã được hình thành.
Không chỉ có Giang Thầm là lần đầu tiên làm chuyện này, mà ngay cả Hồ Trân Trân cũng là lần đầu tiên, cô cũng chỉ nhìn thấy chứ chưa từng bắt tay vào làm bao giờ.
Mãi cho đến khi bắt đầu, hai người mới phát hiện ra rằng nó không hề đơn giản như tưởng tượng.
Giang Thầm thả cây bèo lá tròn màu đỏ vào trong nước, rồi ngơ ngác ngẩng đầu hỏi cô.
“Mẹ ơi, thế này có đúng không ạ?”
“Chắc là đúng rồi…” Hồ Trân Trân mở máy bơm nước trong trạng thái lo lắng, thấy cây bèo đã trồng không nổi lên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Trân Trân cẩn thận thả cá vào bể, những con cá nhỏ đã bắt đầu bơi lội tung tăng trong bể nước.
“Tiểu Thầm, mau bật đèn lên!”
Giang Thần tỏ vẻ mong đợi vươn tay nhấn công tắc đèn. Khi đèn trên đỉnh bể cá sáng lên, toàn bộ chiếc bể ngay lập tức trở nên kì diệu.
Ngay cả cảnh quan lộn xộn mà hai người trang trí cũng mang lại cảm giác cao cấp.
“Đẹp quá!”
Giang Thầm ngồi xổm ở mép bể cá, dùng lòng bàn tay ấn năm dấu tay nhỏ lên mặt kính của bể.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ mẹ con: Mang đến cho Giang Thầm cảm giác thành tựu!]
Trứng vàng nhỏ đã bị Hồ Trân Trân nhắc nhở liên tục hai lần, bây giờ không còn ném pháo hoa màu nữa.
Mà nó đã thay thế bằng một cách chúc mừng bắt mắt hơn.
Đó là vẽ mặt cười trên giao diện hệ thống của Hồ Trân Trân.
Khi Hồ Trân Trân lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã im lặng suốt một phút, sau đó hỏi Tiểu Kim một câu.
[Hệ thống có thể tham gia các lớp học thêm được không? Tao sẽ đăng ký cho mày một lớp học vẽ.]
Câu nói này đã truyền cảm hứng cho tinh thần học hỏi, chiến đấu của Tiểu Kim.
Kể từ ngày đó, Trứng Vàng Nhỏ mỗi ngày đều cầm bảng vẽ và rèn luyện kỹ năng vẽ của mình trong hệ thống.
Về phần tiến độ.
Hmm…
Hồ Trân Trân liếc nhìn người đàn ông đang cười được Tiểu Kim vẽ trên thanh nhiệm vụ.
Trình độ không hề tiến triển được chút nào cả.
Cô sáng suốt không đề cập đến tranh vẽ, [Tại sao nhiệm vụ mẹ con mới chưa công bố?]
Trứng Vàng Nhỏ lắc đầu, vẻ mặt ‘sao bây giờ ngài mới hỏi’.
[Vì ký chủ đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ mẹ con và bắt đầu từ hôm nay, kí chủ sẽ bước vào giai đoạn thứ hai.]
Đôi mắt Hồ Trân Trân sáng lên, khoảnh khắc này đã khiến cô chờ đợi rất lâu rồi.
[Nhiệm vụ giai đoạn hai đâu?]
[Ký chủ cứ bình tĩnh], Tiểu Kim vỗ tay theo nghi thức, giao diện hệ thống trong nháy mắt đổi sang một diện mạo mới.
[Nhiệm vụ mẹ con: giúp Giang Thầm gây ấn tượng với mọi người trong hoạt động lớp.]
Đúng như dự đoán, nhiệm vụ giai đoạn hai trở nên khó khăn hơn nhiều.
Hồ Trân Trân liếc nhìn số tiền thưởng bên dưới, nghiến răng nghiến lợi.
Không phải chỉ là gây ấn tượng với các bạn học sinh thôi sao, Tiểu Thầm nhất định có thể làm được!
Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm.
Chỉ có điều, Hồ Trân Trân lại không hề biết gì về hoạt động lớp, nguyên nhân rất đơn giản vì gần đây trong lớp Giang Thầm không có hoạt động gì hết.
Phần thưởng 100 triệu đang ở ngay trước mặt cô, nhưng Hồ Trân Trân không lấy được nên cô chỉ có thể thay đổi ý định của mình.
Lâu Đài Chó đã hoàn thành.
Việc công khai, quảng bá đáng ra phải làm từ lâu, nhưng sau khi trì hoãn nhiều ngày như vậy, Hồ Trân Trân biết rằng không thể nào trì hoãn thêm được nữa.
May mắn thay, cô đã nghĩ xong cách quảng bá.
Dù sao thì có nhiều cách để tiêu tiền vào việc quảng bá và cũng có nhiều cách để làm điều đó mà không cần tốn tiền.
Đôi khi hiệu quả của việc quảng cáo mà không tốn tiền có thể tốt hơn quảng bá mất tiền.
Hồ Trân Trân vuốt ve Rilla, bộ lông mềm mại của con mèo lướt qua đầu ngón tay cô, nó kêu hai tiếng “meo meo” rất đáng yêu.
Sự dễ thương ấy đã khiến Hồ Trân Trân thích thú đến mức lật chú mèo con xuống và điên cuồng xoa bụng nó.
Động tĩnh ở đây đã thu hút Vượng Tài, chú chó tiến tới vẫy đuôi, nó cố gắng để bà chủ xoa đầu sau đó trèo lên ghế sofa.
Hồ Trân Trân cũng xoa bộ lông ngắn của nó
Tên của con mèo là do Giang Thầm đặt, vào đêm cậu mang hai con vật nhỏ này về, Hồ Trân Trân đã đọc cho Tiểu Thầm nghe truyện cổ tích cô bé Lọ Lem, tên của con mèo cũng xuất phát từ trong truyện cổ tích mà ra.
Lấy hai từ cuối cùng trong tên của Lọ Lem, nên gọi là Rilla.
So với cái tên của con mèo nghe qua có vẻ dễ thương thì tên của con ch.ó có vẻ lấy lệ hơn nhiều.
Giang Thần muốn dành cơ hội đặt tên con ch.ó cho Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân quyết định cái tên của nó trong hai giây.
Vượng Tài – giàu có và thịnh vượng.
Cái tên hàm chứa những mong muốn giản đơn của Hồ Trân Trân, đồng thời cũng chứa đựng một số huyền học được người Trung Quốc truyền lại qua hàng ngàn năm.