Người đàn ông này mặc vest, trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Không ngờ hắn lại có thể nuốt được những món ăn ven đường cơ chứ.
Trần Khải đứng dậy, ném hộp cơm vào thùng rác.
Hắn chụp hai bức ảnh rồi bình tĩnh ngồi lên xe, vui vẻ ngồi ở trong xe làm sơ đồ quy hoạch tòa nhà này.
Hồ Trân Trân trở về nhà, ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lúc thì nhìn thấy Trần Khai chạy tới với vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Bà chủ, tôi đã đoán được ý định của ngài rồi!”
“Hả?”
Hồ Trần Trần nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, nhớ tới mình nhờ Trần Khai đi xem tòa nhà phủ tấm màn kia, liền hỏi: “Ý của anh là tòa nhà phủ tấm màn kia?”
“Đúng vậy.” Trần Khai mở hai bức ảnh vừa chụp ra cho Hồ Trân Trân xem: “Tôi đoán được ý định của ngài rồi. Tòa nhà được phủ bởi tấm màn này không phải là trọng điểm. Ngài chọn toà nhà này chắc chắn vì phố ăn vặt ở đó!
Ở đó còn có phố ăn vặt à?
Hồ Trân Trân mơ hồ hiểu được ý của hắn.
Trần Khai không để ý tới vẻ mặt của cô mà tập trung giải thích.
“Chúng ta có thể biến tòa nhà này thành một trung tâm ẩm thực, kết hợp ăn uống và vui chơi, lấy mỹ thực làm chủ đạo chính và quảng trường âm nhạc là phần phụ.”
Ý kiến này nghe có vẻ được đấy.
Hồ Trân Trân vỗ tay, đồng ý với ý tưởng này.
Tòa nhà này khá lớn, một khi đã lên kế hoạch xây dựng lại nơi này, nó có thể trở thành sản nghiệp hái ra tiền tiếp theo của cô.
*
“Sao lại thi công rồi?”
Dì Lý vừa đến nơi dì ấy thường mở quán. Lập tức cau mày khi nhìn thấy những cái dây màu vàng và đội công nhân xây dựng.
Có rất nhiều quầy hàng nhỏ dựng sạp ở ngoài dây màu vàng, dì ấy đang cân nhắc xem có nên tiếp tục dựng sạp ở đây hay không.
Chủ sạp bán xiên thấy dì Lý, liền hỏi: “Bà đến rồi sao. Đã nhận được thông báo chưa?”
“Thông báo gì cơ, có chuyện gì vậy? Sao lại giăng dây rồi? Đây chẳng phải là tòa nhà bỏ hoang hay sao? Chẳng lẽ họ không cho chúng ta buôn bán ở đây nữa à?”
Vẻ mặt dì Lý đầy tức giận, giọng điệu khi nói cũng rất khó chịu.
Nghe được lời này của dì ấy, chủ quán rượu cũng bắt đầu phàn nàn.
“Đúng vậy, không biết kẻ có tiền này từ đâu nhảy ra, mua toà nhà nào không mua lại mua tòa nhà này.”
Vừa nghe tin tòa nhà này đã bị người khác mua, dì Lý lập tức trở nên mất kiên nhẫn.
“Thật sự đã mua rồi sao? Chúng ta còn có thể mở quầy hàng buôn bán ở đây nữa không?”
Ông chủ sạp kẹo hồ lô bên cạnh cũng qua đây hóng hớt. Nghe thấy dì ấy hỏi, ông ta cũng nhảy vào trả lời.
“Mở cửa hàng thì được, nhưng phải thống nhất với nhau, dù sao cũng phải đợi nơi này xây dựng lại xong, sau đó mọi người có thể mở quầy hàng bên trong tòa nhà.”
“Cái gì?”
Dì Lý đau lòng nói: “Nếu vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền cơ chứ? Chúng ta chỉ là những người mở quầy buôn bán nhỏ, nếu hàng tháng phải trả tiền thuê sạp hàng thì còn kiếm được bao nhiêu cơ chứ?”
“Thì là vậy đó.” Ông chủ sạp hàng kẹo hồ lô thở dài.
“Tạm thời đừng nói chuyện này nữa, không biết tòa nhà này phải mất bao lâu mới hoàn thành, chúng ta còn phải tìm một địa điểm thích hợp để bày quầy hàng mới. Nếu không chúng những tháng tiếp theo sẽ không có việc gì để làm mất.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều cúi đầu thở dài cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nhất thời họ không biết nên làm như thế nào.
“Nơi thích hợp mở quầy hàng thì đã có người giành trước rồi. Đột nhiên lại muốn xây dựng lại nơi này, họ muốn chúng ta buôn bán ở đâu đây chứ?”
Dì Lý tức giận nói ra hết những suy nghĩ trong lòng mình lúc này, những người khác nghe vậy cũng đồng ý với dì.
“Đúng vậy, chúng ta đã buôn bán ở đây lâu như vậy, sớm đã thành một khu chợ đêm nổi tiếng rồi, hiện tại lại bị đuổi đi. Điều này thật sự quá bất công.”
Có người tức giận nói: “Nếu không chúng ta đi tìm người quản lý để gây rối đi!”
Nhưng ý kiến này chẳng được mấy người hưởng ứng.
Bây giờ đã có người mua tòa nhà này rồi. Họ muốn xây dựng lại nơi này. Chỉ vì những người buôn bán ở đây muốn tiếp tục mở quầy hàng ở đây mà đi gây rắc rối cho người ta. Nghĩ thế nào cũng thấy điều này chẳng hợp tình hợp lý chút nào cả.
Tuy dì Lý có chút tức giận nhưng dì ấy cũng không muốn gây náo loạn lớn như vậy. Dì ấy nhìn những công nhân ở phía trong còn chưa bắt đầu làm việc, ánh mắt bà ta sáng lên.
“Có thể kiếm tiền được ngày nào thì hay ngày đó. Ngày mai không biết chúng ta sẽ đi đâu, nhưng nhân lúc công trình còn chưa thi công chúng ta có thể lách luật buôn bán thêm hai ngày.”
Những người khác nghe xong thì cảm thấy khá hợp lý.
Xe đẩy cũng đã đẩy đến. Ít nhất hôm nay chúng ta không thể về nhà với bàn tay trắng được. Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm, ít nhất là có thể kiếm được tiền.
Điều khiến dì Lý ngạc nhiên là hôm nay công việc buôn bán vẫn diễn ra rất suôn sẻ.
Ngoài khách hàng ở chợ đêm ra, thì những công nhân ở trong công trường chưa khởi công xây dựng đã trở thành khách hàng của các quán ven đường nơi đây.
Công nhân ăn rất nhiều cơm nhưng không ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Chỉ có mì xào của dì ấy và hamburger là ngoại lệ rất được họ hoan nghênh.