Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 21: Con sẽ chịu cùng với Uyên Uyên.



Tóm tắt

Bởi vì nếu là Uyên Uyên, đệ cũng sẽ cố ý làm vậy.

==================================

Tiếng hét của Tuyết Mịch vang vọng khắp cung tới chỗ Thời Uyên còn nghe được. Thời Uyên xem xong tin tức từ Yêu giới truyền đến liền phất tay một cái, những con chữ lơ lửng trên không trung lập tức tản mất.

Lúc Tuyết Mịch vừa đẩy cửa bước vào cũng là lúc con chữ cuối cùng biến mất.

Tuyết Mịch đầu tiên là nhào vào lòng hắn, sau đó thuần thục leo lên đùi hắn ngồi xuống, cuối cùng là áp mặt vào cổ Thời Uyên.

Tuy rằng nhóc con chẳng nói một lời nào, nhưng toàn thân đều toát ra cỗ ủy khuất.

Thời Uyên chậm rãi vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung, ánh mắt lướt qua Long Thập Thất đang lấp ló lén nhìn vào từ khe cửa sổ, từ tốn hỏi: ” Làm sao? Hôm nay ra ngoài chơi không vui? “

Tuyết Mịch dựa vào lòng Thời Uyên, ngước lên nhìn hắn, thận trọng hỏi: ” Nếu có cỏ Long Huyết thành tinh, Uyên Uyên cũng sẽ a ùm một ngụm nuốt hết sao ạ? “

Thời Uyên không có hỏi nhóc vì sao lại hỏi vậy, chỉ nghiêm túc trả lời: ” Sẽ không. “

Tuyết Mịch hai mắt sáng lên: ” Tại sao ạ? “

Thời Uyên đáp: ” Vì đã thành tinh, ắt hẳn đã được thiên địa đổi vận. Nếu ăn vào sợ sẽ có ngày sinh tâm ma. “

Tuyết Mịch dùng sức ôm lấy cổ Thời Uyên, hai chân nhỏ vui vẻ đạp đạp: ” Uyên Uyên tốt nhất, con thích Uyên Uyên nhất! “

Lúc này Long Thập Thất bên ngoài cửa sổ mới hiểu ra lý do vì sao Tuyết Mịch nói ghét mình, hắn vội vàng mở cửa sổ bày tỏ quan điểm: ” Tuyết Mịch, Tuyết Mịch, thúc cũng không ăn nữa, thúc đảm bảo thúc không giờ ăn nó luôn, con cũng thích thúc nhất phải không? “

Tuyết Mịch vẫn ôm lấy cổ Thời Uyên, ngó đầu ra nhìn Long Thập Thất: ” Nãy thúc thúc nói thúc muốn ăn mà, hơn nữa còn a ùm một ngụm nuốt hết nữa! “

Long Thập Thất: ” Thúc thúc chỉ chọc con thôi, đều đã thành tinh sao có thể ăn được? Thúc thúc không ăn tinh linh, cái gì thành tinh thúc đều không có ăn, thật sự luôn đó, thúc cam đoan với con luôn! “

Tuyết Mịch khịt mũi quay đầu đi, mặc dù Thập Thất thúc thúc rất tốt với nhóc, nhưng nhóc cũng không có ý định tha thứ cho Thập Thất thúc thúc nhanh như thế, ít nhất, ít nhất phải đợi đến ngày mai mới được.

Thấy có cố dỗ dành thế nào Tuyết Mịch cũng không chịu để ý đến mình, Long Thất Thất thở dài, đành hậm hực quay về Yêu Thần điện, dự định tìm vài món đồ thú vị rồi mai đem đến dỗ nhóc con tiếp.

Chờ Long Thập Thất rời đi, Tuyết Mịch mới ngồi thẳng dậy trong vòng tay của Thời Uyên, sau đó luyên thuyên kể cho Thời Uyên nghe hôm nay nhóc đã đi đâu và nhìn thấy những gì.

Thời Uyên chưa bao giờ điều tra nhóc con mỗi ngày làm gì, không phải hắn không quan tâm mà do hắn biết khi Tuyết Mịch ra ngoài sẽ có người đi theo, nếu xảy ra chuyện sẽ tự có người báo cáo với hắn nên hắn cũng không cần phải dò xét chuyện riêng của Tuyết Mịch.

Chẳng qua vì Tuyết Mịch còn quá nhỏ, còn đang trong quá trình khám phá thế giới bên ngoài cho nên mỗi lần ra ngoài nhìn thấy có gì lạ lẫm thì khi trở về đều sẽ không giấu diếm kể cho hắn nghe.

Hắn rất chăm chú lắng nghe Tuyết Mịch kể, còn thỉnh thoảng trả lời một số câu hỏi của nhóc con, chẳng hạn như Thanh Lộc mà Tuyết Mịch vô tình gặp ở ngoài hôm nay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 486: Ngươi muốn gì cô cũng có thể cho (1)

” Vậy nếu chủ nhân làm sai, linh thú của hắn cũng sẽ bị trừng phạt sao ạ? “

Thời Uyên nói: ” Đương nhiên là không, phải xem hắn có vô tội hay không đã. Thanh Lộc mà con nhắc tới đã thành Tiên vào mười nghìn năm trước. Khi chủ nhân của hắn là Lam Xuyên Thượng Thần bại lộ và bị thương nặng, hắn đã cố dùng thân mình chống đỡ lại các vị Thần khác chỉ để lấy cơ hội cho chủ nhân mình trốn thoát nên sau khi bị bắt lại mới bị gián tội. “

Tuyết Mịch tựa đầu vào lòng Thời Uyên, bàn tay nghịch nghịch lọn tóc trước ngực hắn: ” Vậy Uyên Uyên cảm thấy Thanh Lộc làm sai sao? “

Thời Uyên: ” Tất nhiên là sai. Lam Xuyên đã phạm trọng tội, vì ích kỷ cá nhân mà mở ra Quỷ Vực, giải phóng Thiên Sát khiến hàng triệu sinh mạng bị tàn phá. Thanh Lộc không màng đúng sai, một lòng bảo vệ chủ nhân, sau này bị Tam giới kết tội cũng không oan ức. “

Tuyết Mịch còn chưa hình thành được khái niệm đúng sai rõ ràng, nhóc chưa bao giờ chứng khiến tàn phá là như thế nào, cũng chưa mường tượng ra được, thứ nhóc có thể thấy chỉ có mỗi Thanh Lộc, thứ nhóc có thể nghĩ đến cũng chỉ có Thời Uyên cho nên không nhịn được nói lên suy nghĩ của bản thân: ” Vậy huynh ấy muốn cứu chủ nhân của mình cũng là sai sao ạ? Nếu là Uyên Uyên, con cũng sẽ liều mạng cứu người, mặc kệ Uyên Uyên phạm sai cái gì, con cũng sẽ cứu Uyên Uyên! “

Thời Uyên hơi cúi đầu nhìn nhóc con đang nép mình trong ngực hắn: ” Nếu sai lầm của ta khiến vô số người phải gánh chịu tai họa, vợ con bị chia cắt, nhà tan cửa nát, hàng nghìn sinh mạng vô tội bị chôn vùi trong tay ta. Đến cả Yêu Hoàng luôn yêu thương con, Nghê Hoàng tặng con lễ vật hay Long Thập Thất mà con yêu quý, thậm chí còn có Lạc Linh luôn chiếu cố con, tất cả đều vì ta mà chết, con cũng muốn cứu ta sao? “

Tuyết Mịch ngẩng đầu nhìn Thời Uyên, nhất thời không nói nên lời, nhóc lúc này mới ý thức được nếu như phạm sai lầm như vậy, quả thực sẽ rất kinh khủng, quá đáng sợ.

Thời Uyên mỉm cười, không ép buộc nhóc con trả lời, loại vấn đề này bây giờ Tuyết Mịch quả thực khó có thể đưa ra quyết định. Chờ Tuyết Mịch trưởng thành, có lý luận đúng sai của riêng mình, tự nhiên sẽ biết quyết định thế nào là đúng đắn.

Nhưng không ngờ Tuyết Mịch chôn mặt trong lồng ngực hắn thật lâu, mới có chút rầu rĩ đáp: ” Vậy con sẽ không cứu Uyên Uyên nữa, con sẽ cùng Uyên Uyên chịu đựng hình phạt, những người đã chết kia đều vô tội, con không thể cứu Uyên Uyên được, nhưng con lại không thể rời xa Uyên Uyên vậy nên con sẽ chịu cùng với Uyên Uyên. “

Bàn tay đang vuốt lưng nhóc con hơi khựng lại, hai mắt rũ xuống nên không rõ thần sắc.

Buổi tối, một tia sáng từ khe hở cửa sổ tràn vào, nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt của đứa bé đang ngủ say trên giường, hàng mi đen nhánh bị đổ bóng, khuôn mặt trắng nõn mềm mại vẫn đầy non nớt.

Thời Uyên ngồi ở mép giường nhìn Tuyết Mịch đang ngủ say hồi lâu, cuối cùng đặt nhẹ đầu ngón tay mình vào lòng bàn tay mềm mại đặt trên gối.

Có lẽ là hơi thở quen thuộc khiến nhóc con cảm thấy an tâm hoặc có lẽ là bởi vì ngay cả trong lúc ngủ nhóc con cũng vô cùng yêu thích hơi thở Thời Uyên, đầu ngón tay có chút mát lạnh chạm vào lòng bàn tay nhóc khiến Tuyết Mịch theo bản năn nắm chặt lấy, yên tâm chìm sâu vào giấc ngủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 589: C589: Chủ tịch

Thời Uyên dịu dàng vuốt ve vài sợi tóc xõa bên vai Tuyết Mịch, gương mặt chuyên chú của hắn trong màn đêm dường như có phần nhu hòa hơn. Hắn đối với vạn vật ở đời này chưa bao giờ có chút chấp niệm, không muốn gì, cũng không cưỡng cầu gì.

Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên muốn xem tình bạn mà Tuyết Mịch nhắc đến, điểm kết sẽ nằm ở đâu.

Sáng sớm hôm sau, không đợi Long Thập Thất đến tìm nhóc, Tuyết Mịch đã bảo hai tiên nga cùng nhóc ra ngoài. Bây giờ toàn bộ Tam Trọng Thiên ai lại không biết Tiểu Long Quân chính là cục cưng bảo bối của cả Yêu giới, đương nhiên không có người dám trêu chọc nhóc nên để Tuyết Mịch một mình ra ngoài chơi cũng không còn gì đáng lo ngại.

Tuyết Mịch không có chạy loạn vòng vòng nữa, nhóc con trực tiếp đến Ngự Thú cung, quen cửa quen nẻo tìm đến vườn thú. Quả nhiên vừa bước vào liền thấy Thanh Lộc đang đứng quẹt dọn, nhóc con hào hức vẫy tay với y ngoài kết giới: ” Thanh Lộc! “

Thanh Lộc nghe thấy tiếng kêu liền quay lại thì thấy Tiểu Long Quân. Y vô thức ngó xung quanh, thấy rằng các đệ tử cung đồ đang canh giữ gần đó đã chú ý đến động tĩnh của Tiểu Long Quân khiến y do dự không biết có nên tiến tới hay không.

Y là tội nhân, Tiểu Long Quân thân phận cao quý như vậy sao có thể kết giao với người như y được?

Những đệ tử cung đồ kia chẳng biết là sợ đắc tội hay là muốn lấy lòng Tiểu Long Quân, bọn họ đồng loạt đẩy y về phía Tiểu Long Quân.

Thanh Lộc hết cách, đành thuận theo ngoan ngoãn bước tới.

Thấy Thanh Lộc tiến tới chỗ mình, Tuyết Mịch nhanh nhảu hỏi: ” Hôm qua huynh về có bị phạt gì hông? “

Thanh Lộc không ngờ Tiểu Long Quân vẫn quan tâm đến chuyện này, trong lòng ngập tràn ấm áp, mỉm cười lắc đầu: ” Không có, đa tạ Tiểu Long Quân đã nói đỡ giúp ta. “

Tuyết Mịch lấy từ trong nhẫn Tiểu Bạch Long ra hai bình đan dược đưa cho hai đệ tử đang canh giữ Thanh Lộc, bộ dáng hệt như tiểu đại nhân nói: ” Các ngươi trước tiên lui đi. “

Hai đệ tử nhìn nhau, thầm nghĩ Thanh Lộc cũng không thể ra khỏi Ngự Thú cung này, bởi trên cổ y có mang dây bạc phong ấn, nếu không có Kim Mãng Thượng Tiên gỡ bỏ, Thanh Lộc đừng mơ bước được nửa bước chân ra khỏi Ngự Viên cung.

Hơn nữa chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng làm trái ý Tiểu Long Quân chọc y không vui, vì thế bọn họ liền vui vẻ nhận lấy phần thưởng của Tiểu Long Quân rồi rút lui.

Tuyết Mịch thấy kế sách của mình thành công, lập tức cười híp cả mắt khoe với Thanh Lộc: ” Đây là do Lạc Linh đã dạy đệ làm khi muốn gặp huynh nói chuyện á. Cho bọn họ thứ gì đó sẽ khiến họ an lòng nè, lại còn để huynh không bị bọn họ trách phạt vì làm thiếu việc sau khi đệ rời đi nữa. “

Thanh Lộc không ngờ Tiểu Long Quân đã suy xét xa tới vậy. Tiểu Long Quân này hoàn toàn khác xa với những Tiểu Long Quân khác mà y từng gặp qua khi đi với chủ nhân.

Thấy Thanh Lộc không lên tiếng, Tuyết Mịch quan sát y một lúc rồi nói: ” Huynh cũng muốn đan dược ạ? Đệ vẫn còn nhiều lắm! Tất cả đều của Lạc Linh đưa đệ á, Lạc Linh nói mấy đệ tử trong cung đều cần đan dược để tu luyện nhưng Long tộc tụi đệ không dùng được đan dược cấp thấp như vậy nên chúng chất đống thành núi trong kho của Uyên Uyên luôn, Uyên Uyên nói đệ có thể tùy ý đem tặng người khác! “

Tham Khảo Thêm:  Chương 977: Gặp Nạn Tại Sông Âm Thủy (2)

Thanh Lộc vội vàng lắc đầu: ” Không phải, ta không cần đan dược. Tiểu Long Quân, ta là tội nhân, ngài dây dưa với ta như vậy thật không tốt. “

Tuyết Mịch nhìn bình đan dược mình vừa lấy ra xong lại phải cất vào, sau đó lại lấy ra một quả Đậu Ngọc đưa cho y: ” Huynh thích ăn cái này hông? Cái này ăn ngon lắm á, mềm mềm ngọt ngọt. “

Thanh Lộc bất đắc dĩ khom xuống ngang tầm mắt Tuyết Mịch hỏi: ” Tiểu Long Quân, ngài có biết tội nhân là gì không? “

Tuyết Mịch gật đầu, nhét trái cây vào tay Thanh Lộc, sau đó duỗi thẳng đôi chân ngắn ngủn ngồi xuống bậc thềm: ” Đệ biết, là người mắc lỗi phải bị trừng phạt. “

Thanh Lộc cúi đầu nhìn trái cây trong tay, nhẹ giọng nói: ” Vì thế ngài không nên kết giao với loại người này. “

Tuyết Mịch: ” Nhưng mà huynh đã lãnh hình phạt và đang chuộc tội ròi mà. Chờ khi hình phạt kết thúc là huynh chuộc tội xong, lúc đó huynh sẽ không còn là tội nhân nữa. “

Thanh Lộc ngước lên nhìn Tuyết Mịch thì bắt gặp đôi mắt tròn trong trẻo thuần khiết của đối phương, y nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Tuyết Mịch vẫy tay với Thanh Lộc: ” Đệ có một vấn đề muốn hỏi huynh, huynh có thể trả lời cho đệ biết hông? “

Thanh Lộc nghe vậy liền nhích lại gần Tuyết Mịch một chút, thái độ thập phần cung kính: ” Ngài cứ hỏi. “

Tuyết Mịch lại vẫy tay khiến Thanh Lộc nhích gần hơn xí nữa rồi mới thì thầm vào tai y: ” Huynh là cố tình đúng hông? Uyên Uyên nói là huynh không phân biệt đúng sai một lòng bảo vệ chủ, vì giúp chủ nhân phạm tội chạy đi nên mới bị kết tội, nhưng đệ lại nghĩ là huynh cố tình làm vậy.”

Hơn mười nghìn năm qua, chưa từng có ai trực tiếp nhắc đến vấn đề này trước mặt y, đối đãi với y chỉ có thái độ căm ghét và những hình phạt cho kẻ phạm tội tàn ác không thể tha thứ. Trong mắt thế gian, dù y đã tu luyện đến hóa hình người, sau đó phi thăng thăng thành Thượng Tiên nhưng chung quy bọn họ vẫn coi y là một con linh thú không thuộc trong Tam giới nên mới không màng đúng sai, chỉ biết bảo vệ cho chủ nhân mình.

Thanh Lộc thất thanh hồi lâu, lòng đầy phức tạp hỏi: ” Ngài…tại sao ngài lại nghĩ như vậy? “

Tuyết Mịch ngồi trên bậc thềm, xem mũi chân đang đong đưa của mình, giọng nói trẻ con lúc nào cũng ngây ngô đơn thuần: ” Bởi vì nếu là Uyên Uyên, đệ cũng sẽ cố ý làm vậy. “

Tuyết Mịch nói xong liền nhìn sang y: ” Vậy nên đệ mới nghĩ huynh không làm sai, huynh chỉ muốn cùng ở bên chủ nhân của mình thôi mà, phải hông? “

Nhìn người đầu tiên trong mười nghìn năm qua nói với mình rằng là mình không sai, Thanh Lộc mỉm cười với hai hốc mắt đỏ ửng, đúng hay sai, từ lâu đã không còn quan trọng nữa.

==================================

Có bạn nhắn góp ý với tui là sao không edit lại mấy cái xưng hô cho nó dễ đọc hơn, thì vì đây là truyện Trung Quốc mà, hơn nữa bối cảnh trong truyện còn là cổ trang Trung Quốc nữa nên tui thấy để xưng hô vậy là hợp lý nhất ròi. 

À hôm trước có search truyện mình trên gg tìm thử xem thì nó reup lại quá trời, hình như bộ này cũng có bạn khác edit lại ròi thì phải á.

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.