Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 423



Tim Cố Vân Khê đập thình thịch, ông ta nói đúng tên người cô cần tìm rồi. “Sao lại ngừng? Mau nói tiếp đi.”

Trần Sơn ý vị thâm trường hỏi: “Tôi nói thì nhận được lợi ích gì?”

“Ông muốn gì?” Cố Vân Khê cố gắng bình tĩnh lại, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.

“Tôi muốn A Phong được sống một cuộc đời mới, làm lại từ đầu.” Tuy rằng A Phong không nhận mình là cha, nhưng đó là đứa con duy nhất của ông, là m.á.u thịt, ông từng bị thương ở phương diện kia nên cả đời này cũng không thể có đứa con nào khác, cho nên đặc biệt coi trọng A Phong.

Cố Vân Khê không hỏi thăm chuyện của A Phong, nhưng có thể tưởng tượng được sau khi cha mẹ nuôi biết chân tướng không có khả năng tiếp tục nuôi con ruột mà không có khúc mắc nào, một khi sự việc bùng nổ, giáo viên bạn học hàng xóm đều sẽ chỉ trỏ và bàn tán về cuộc đời của đứa nhỏ vô tội này.

“Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng hắn sẽ được thay đổi môi trường sống và đổi tên họ, nhưng trong suốt đời này, hắn không thể tham gia quân ngũ, thi công chức hoặc vào các doanh nghiệp Nhà nước.”

“Tôi biết ước mơ của hắn là làm thẩm phán, nhưng ông cảm thấy có một người cha là tội phạm, giấc mơ này có thể thành hiện thực sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trần Sơn trầm mặc hồi lâu: “Tôi chỉ muốn nó sống bình an cả đời là được.” Cứ như vậy một cây độc đinh.

“Tôi đồng ý với ông.”

Trần Sơn tin tưởng cô có thể làm được, năng lực của cô gái nhỏ này có chút khủng bố.

“Tô Mạn Châu bị bán qua San Francisco ở Mỹ, về việc bà ấy có thành công nhập cư trái phép hay không, tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi có thể giúp cô tiếp tục điều tra theo hướng này.”

Để ông điều tra, so với để người bình thường tra chắc chắn thuận tiện hơn.

Cố Vân Khê đồng ý, nhưng không rõ vài vấn đề: “Làm sao ông biết bà ấy?”

Vẻ mặt Trần Sơn có chút quái lạ: “Tôi đã thấy bà ấy bị nhốt trong phòng tối, bà ấy nói tên mình là Tô Mạn Châu, chồng là Mạc Thừa Ân, hy vọng tôi có thể giúp bà ấy truyền tin tức, nhờ Mạc Thừa Ân tới cứu bà ấy ra ngoài.”

Mạc Thừa Ân thật vất vả mới ngừng ho khan, nghe xong vội vàng nói: “Ta chưa từng nghe được tin tức gì về Mạn Châu cả.”

“Khi ấy tôi mới chín tuổi.” Trần Sơn đương nhiên không có khả năng phản bội cha nuôi của mình.

Cố Vân Khê giật mình: “Còn cha nuôi của ông đâu?” “Bị kẻ thù b.ắ.n chết.”

Người đã chết, vậy thì không có cách nào tìm hiểu, cô thở dài một hơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong phòng rơi vào khoảng lặng trầm mặc khó tả, bỗng nhiên giọng nói dứt khoát của Mạc Thừa Ân vang lên, “Cố Vân Khê, ông đồng ý với cháu, nhưng có ba điều kiện.”

“Thứ nhất, cháu phải bảo đảm những lời cháu vừa nói đều sẽ thực hiện được.”

“Tôi đồng ý.” Cố Vân Khê một lời đáp ứng, cô cũng không có ý định trả thù lên thế hệ sau của Mạc gia, hù dọa bọn họ một chút là được. Chỉ cần bọn họ không làm chuyện bất nhân bất nghĩa, cô sẽ bảo vệ bọn họ cả đời không lo cơm áo gạo tiền.

“Thứ hai, từ đời sau cháu phải chọn ra một người của Mạc gia để bồi dưỡng làm gia chủ, một gia tộc nhất định phải có một người dẫn đầu, nếu không sẽ là một mớ cát vụn. Ông biết cháu không có lòng dạ xấu xa gì, vậy bồi dưỡng ra một người.” Đây là kế sách đối phó Mạc Thừa Ân suy tính nhiều lần.

Thay vì để cho cô hủy diệt Mạc gia, không bằng đồng ý với cô.

Điều này làm khó Cố Vân Khê: “Cái mà ông gọi là bồi dưỡng là bồi dưỡng ra một người giỏi như tôi? Không thể nào, người giỏi như tôi đây trăm năm mới có một.”

Trần Sơn: ”……” Đây là người nào vậy?

Mạc Thừa Ân hít sâu một hơi: “Chỉ cần có trình độ đủ để dẫn dắt Mạc gia là được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 321

Cố Vân Khê hơi trầm ngâm, nghĩ đến một người: “Tiểu Bát đi.”

Ấn tượng của cô đối với đứa nhóc kia rất tốt, so với đám anh em ruột bại hoại của cha cô, đứa nhỏ đó coi như là chính trực.

Mặc dù Mạc Thừa Ân có chút thất vọng khi cô chọn một bé gái, nhưng chỉ có người Cố Vân Khê cam tâm tình nguyện chọn ra thì cô mới hết sức bồi dưỡng, không bỏ dở giữa đường.

Thôi, con gái thì con gái đi, ít ra con gái như Cố Vân Khê còn có thể chống đỡ một gia tộc.

“Thứ ba, phải tìm hai nhân chứng đức cao vọng trọng.”

Điều kiện này là vì ông ta lo lắng cho cô, Cố Vân Khê cũng không tức giận, đổi lại là cô, không có người làm chứng cô cũng không yên tâm.

“Chọn Tề lão gia thì thế nào?”

Mạc Thừa Ân quả quyết bác bỏ: “Ông ta chắc chắn sẽ thiên vị cháu, không được, phải là người có lập trường công bằng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.