Nếu là trong thời gian dài, Cố Vân Khê còn có thể chậm rãi chọn lựa tới lui, nhưng cô chỉ có thể chọn trong bốn tiếng, hiện tại đã trôi hết một nửa thời gian.
Trong đầu cô hiện lên một bóng người: “Gia chủ Đổng gia thì sao?”
Mi tâm Mạc Thừa Ân nhảy dựng: “Đương nhiên không thể nào tốt hơn, ông ta là người đức cao vọng trọng. Nhưng cháu chắc chắn là có thể mời ông ta đến đây?”
“Tôi sẽ thử xem.” Cố Vân Khê tìm được phương thức liên lạc của ông Đổng trong danh bạ, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
“Xin chào, Đổng tiên sinh, là tôi……”
Mạc lão phu nhân nhìn trận chiến này, trong lòng càng ngày càng hoảng, có cảm giác mọi chuyện sắp vượt tầm kiểm soát của bà ta: “Thừa Ân, ông đáp ứng cô ta điều kiện gì?”
Mạc Thừa Ân lạnh lùng nhìn về phía bà ta, đều do người phụ nữ này.
“Để nó làm chủ quỹ tín thác của gia tộc Mạc thị, tất cả tài sản trên danh nghĩa Mạc thị đều giao cho nó xử lý.”
Mạc lão phu nhân nghe như sấm đánh bên tai, trước mắt thành màu đen, không không không!
Bà không từ thủ đoạn, dùng hết tất cả sức lực, hao tâm tổn trí mới giành lại hết thảy, bây giờ lão già này muốn chắp tay tặng cho kẻ thù của bà?
Bà ta ngứa ngáy cổ họng, một ngụm m.á.u tươi phun ra……
Trần Sơn kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Khê, có chút hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Cô họ Cố phải không? Làm sao có tư cách trở thành chủ nhân quỹ tín thác Mạc gia?
Trừ phi, cô…… Bản thân cô chính là người Mạc gia.
Lại liên tưởng đến việc Mạc lão phu nhân thống hận cháu gái của tình địch đến tận xương tủy, muốn hoàn toàn hủy hoại cuộc đời Cố Vân Khê, lại nhớ đến người phụ nữ tên Tô Mạn Châu đã gặp lúc nhỏ kia, anh giống như biết được bí mật không thể lộ ra ánh sáng của nhà hào môn.
“Cô Cố, tôi đi trước đây.”
Vừa có thể làm cho ông ta lật xe, lại có thể làm cho Mạc lão phu nhân nổi điên, từng bước ép ông lớn Mạc Thừa Ân cúi đầu, cô gái trẻ tuổi này sao có thể là hạng người hời hợt?
Trực giác nói cho ông biết, nên né cô gái có tướng mạo hiền lành này xa một chút, cô cực kỳ nguy hiểm.
Đây là một loại trực giác được bồi dưỡng ra từ việc quanh năm du tẩu ở khu vực biên giới nguy hiểm, nó đã từng giúp ông tránh thoát họa sát thân nhiều lần.
Còn Mạc lão phu nhân đã hoàn toàn điên khùng: “Tôi không đồng ý, đây là tài sản chung của hai vợ chồng chúng ta, tôi không cho phép.” Trong mắt Mạc Thừa Ân chất đầy phiền chán, từ khi thấy rõ bộ mặt thật của bà ta ông đã không muốn nhìn thấy bà ta nữa, vậy mà còn ra vẻ đau khổ dây dưa, nói tới nói lui chính là vì lợi ích cá nhân.
“Bây giờ nói những chuyện này đã muộn, từ ngày thành lập quỹ tín thác gia tộc, tôi đã ký thỏa thuận quyên góp tài sản, không thể hủy bỏ.”
Nói cách khác, tài sản chung của vợ chồng bọn họ đều quyên góp vào quỹ tín thác của gia tộc, không được tính là tài sản riêng.
Tuy rằng, quỹ tín thác này là của Mạc gia, nhưng tính chất không giống nhau.
Hiện tại người nắm giữ thực quyền quỹ tín thác là ông, chờ sau khi ông qua đời, căn cứ theo di chúc, là ủy thác cho ngân hàng, Cố Vân Khê phụ trách quản lý.
Những người khác chỉ chờ lãnh tiền phí sinh hoạt mỗi tháng.
Nghe xong như có một chậu nước đá từ trên đầu đổ xuống, sắc mặt Mạc lão phu nhân tái mét: “Ông… ngay từ đầu ông đã tính kế tôi?”
Lúc ấy bà cũng từng muốn tranh chức quản lý, nhưng ông nói vợ chồng đều là một thể, tuổi của bà cũng không nhỏ, cũng đừng quan tâm những việc mệt nhọc này nữa, để ba đứa con trai phụ trách tiếp nhận.
Bà đã nghĩ con trai đều là do bà sinh, để đứa nào lên quản lý cũng không có gì khác nhau.
Người được lợi đều là con cháu của bà.
Nhưng đến hiện tại mới phát hiện, bà bị lão gia hỏa bày mưu tính kế thẳng đến lúc này.
Trước khi ông ta ngừng thở, ông ta có thể tùy ý thay đổi mọi quyết định lúc trước.
Lúc trước Mạc Thừa Ân là một lòng vì đời sau trù tính tương lai, chủ yếu là ba đứa con trai tranh đấu quá gay gắt, cứ như nước với lửa, ông sợ người thua ngay cả cơm cũng không có ăn, suy nghĩ đơn giản rồi quyết định lập quỹ tín thác gia tộc, bảo đảm mỗi người đều có thể cơm áo không lo, nhận được giáo dục tốt đẹp.
“Lúc đó bà đã đồng ý.”
Mạc lão phu nhân tức điên lên: “Đó là bởi vì thành lập quỹ tín thác để bảo đảm cuộc sống của con cháu, không phải để ông tự quyết định rồi hai tay dâng lên cho người ngoài, việc này tôi không đồng ý.”
Hơn nữa, người ngoài này là cháu gái của tình địch, cả đời bà ta hận nhất người đó.
Bà vất vả cả đời, rốt cuộc chỉ là may áo cưới cho người khác? Dựa vào cái gì?
“Nếu ông dám làm xằng bậy, tôi sẽ kiện ông ra tòa.”
Hai vợ chồng hoàn toàn trở mặt vì lợi ích, nhìn mặt đã thấy chán ghét.
Mạc Thừa Ân không coi lời nói của bà ta ra gì, kiện thế nào? Lấy lý do gì để khởi kiện?
“Tiểu Khê, ông sẽ gọi luật sư tới đây, chúng ta định ra hiệp nghị.”