Cố Vân Khê khẽ gật đầu: “Được, tôi cũng đã dẫn đoàn luật sư tới, đang chờ phía ngoài.”
Động tác Mạc Thừa Ân cứng đờ, biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp: “Cháu đã sớm đoán trước ông sẽ thỏa hiệp?”
Đầu óc biết tính toán như thế này thật sự rất tuyệt, trong đám con cháu đời sau của ông không một ai đủ tầm làm đối thủ của cô.
“Phòng trước khỏi họa mà, từ trước đến nay tôi làm việc luôn cẩn thận.” Tâm tình Cố Vân Khê rất tốt.
Mạc Thừa Ân cũng bảo vệ sĩ mau gọi điện thoại kêu luật sư tới. Mạc lão phu nhân nghe thì tức đến run rẩy, ác ý từ trong lòng nổi lên, bỗng nhiên nhào về phía giường bệnh, cầm lấy gối đầu ép lên mũi miệng Mạc Thừa Ân, trong đầu bà ta lúc này chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần lão già này chết, tất cả liền kết thúc.
Quỹ tín thác của gia tộc này vẫn thuộc về con gái bà ta.
Về phần có giám thị hay không, về sau sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người ngây dại, Trần Sơn khiếp sợ nhìn một màn này, bà già này thật ác độc, đi đến đường cùng nảy sinh sát ý muốn g.i.ế.c chồng trước mặt mọi người.
Nhưng vào lúc này, cái ót của bà ta nổi lên một trận đau nhức, hai tay đang cố đè gối lên mặt Mạc Thừa Ân mất sức buông xuống, thân thể mềm nhũn ngã trên sàn nhà.
Vệ sĩ của Mạc Thừa Ân đẩy bà ta ra, vội vàng nhào về phía giường bệnh kiểm tra, sắc mặt Mạc Thừa Ân tái nhợt, thở không ra hơi.
“Mau gọi bác sĩ, mau lên.”
Tuy rằng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng vẫn làm tổn thương đến thân thể vốn đang cực kỳ yếu ớt của Mạc Thừa Ân, ông ta phải dùng tới bình dưỡng khí, nửa ngày không thở nổi.
Ông nhìn người vợ chung sống hơn mấy mươi năm một cái, ánh mắt càng lạnh hơn: “Cố Vân Khê, gọi luật sư của cháu qua đây đi, chúng ta cần nhanh chóng làm hiệp nghị.”
Ông biết mình không còn bao nhiêu thời gian để sống, cho dù có rất nhiều tiền cũng không cứu được.
Trước khi chết, đầu óc của ông đặc biệt thanh tỉnh, vì thế hệ sau lựa chọn một con đường thích hợp nhất.
Nhìn đôi vợ chồng già ân ái keo sơn này trở mặt thành thù, khóe miệng Cố Vân Khê co rút: “Được.”
Mạc lão phu nhân chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh đã tỉnh lại, vừa nghe lời này lại muốn g.i.ế.c người.
Nhưng lần này Mạc Thừa Ân có chuẩn bị, ông lạnh giọng ra lệnh: “Trói tay chân bà ta lại, để bà ta tận mắt nhìn xem, quỹ tín thác của gia tộc rơi vào tay cháu gái ruột Tô Mạn Châu như thế nào.”
“Và tất cả những điều này là do sự ngu ngốc của bà ta gây ra.” Giết người g.i.ế.c tâm cũng chỉ nhẹ nhàng bằng câu nói như thế.
Mạc lão phu nhân chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, hận ý điên cuồng: “Mạc Thừa Ân, ông có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con cháu hay không? Nếu bọn nó biết ông làm như vậy sẽ hận ông thấu xương, ông muốn sau khi c.h.ế.t không có con cháu phúng viếng hàng năm sao?”
Mạc Thừa Ân cũng là người tàn nhẫn: “Tôi sẽ nói cho bọn nó biết, Cố Vân Khê vốn không có hứng thú với quỹ tín thác của Mạc gia, nhưng bà thuê người ý đồ làm hại nó, nó mới thay đổi chủ ý, làm vậy là vì trả thù bà.”
“Là bà, bà mới là người phá hủy hết thảy, bọn nó muốn hận chỉ có thể hận bà.”
Mặt Mạc lão phu nhân xám như tro tàn, điên cuồng thét chói tai: “Ông nói bậy.”
“Ông ấy không hề nói bậy.” Giọng nói lành lạnh của Cố Vân Khê vang lên “Con người tôi không cảm thấy hứng thú với tiền, cũng không muốn xen vào chuyện Mạc gia, nhưng bà vẫn không chịu buông tha cho tôi, thế thì được thôi, tôi dứt khoát hủy diệt thứ bà lấy làm kiêu ngạo nhất.”
“Không có tài phú quyền thế, bà thì được tính là cái gì ở Hải Thành?”
Mạc lão phu nhân muốn chạy tới đánh Cố Vân Khê, nhưng bà ta còn chưa tới gần đã bị vệ sĩ ngăn cản.
“Mày thật ác độc, con cháu của tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
“Bà im đi.” Mạc Thừa Ân biến sắc.
Cố Vân Khê nhíu mày, nở nụ cười âm u: “Bà muốn ép tôi ra tay với bọn họ sao? Con người tôi không giỏi chịu kích thích đâu.”
Cả người Mạc lão phu nhân run lên vì tức giận: “Mày dám?”
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên. “Đổng tiên sinh đã đến rồi.”
Đổng tiên sinh mặc âu phục đi giày da, tinh thần phấn chấn, vừa mới đi vào đã nhìn thấy Cố Vân Khê.
Mạc Thừa Ân giãy dụa ngồi dậy: “Đổng tiên sinh, đã muộn như vậy còn phiền ngài đến tận đây, tôi thật sự rất xấu hổ.”
Mạc gia chỉ xem như nhà giàu hạng hai, còn Đổng gia trải qua năm đời con cháu vẫn là nhà giàu nhất Hải Thành, chênh lệch rất lớn.
Hai người gặp nhau trong các tình huống xã giao, không có quan hệ sâu sắc.
Đổng tiên sinh mỉm cười, đưa bó hoa trong tay qua: “Nói linh tinh cái gì, tôi còn đang định đến bệnh viện thăm hỏi ông.”
Ông ấy là người tinh tế, không muốn Mạc Thừa Ân và Cố Vân Khê khó xử nên cố ý mang hoa tươi đến để thăm bệnh.