Nhìn qua khe hở phía trước, Tạ Ninh cũng chú ý tới Đoàn Lăng đang đi ngang qua lớp 3/3, Hà Mạn Quyển đi ngay bên cạnh đang giương nanh múa vuốt nói cái gì đó, ngoài cậu ta ra còn có một nam sinh cao lớn không có biểu cảm gì.
Cả nửa ngày, đám người tới tìm cậu gây khó dễ cũng không quên sắp xếp người trông chừng.
Nhưng không khí cũng chỉ ngưng đọng vài giây, Đoàn Lăng như có như không mà liếc nhìn phòng học, lại giống như chẳng có việc gì mà đi qua, chỉ có Hà Mạn Quyển bỗng chốc im miệng trợn tròn mắt.
Giữa lúc mơ hồ, Tạ Ninh tựa như nghe được tiếng thở phào trút được gánh nặng của mọi người trong lớp.
“Chúng tôi đương nhiên là được mọi người đề cử.” – Cố Tử Chân quay đầu lại, thong thả đáp lại lời tra hỏi.
Trên khuôn mặt của hắn treo nụ cười tươi như được tắm mình trong gió xuân ôn hòa, che giấu đáy mắt lạnh lẽo, càng thêm mấy phần khinh thường.
Không chỉ riêng Cố Tử Chân, hơn nửa số người ở đây đều như thế. Thật ra mới vừa rồi, mặt quả táo như có điều muốn nói lại thôi, há miệng thở dốc.
“Tạm thời trường đối tác trong dự kiến là Nam Cao, đây là cơ hội giao lưu với trường quốc tế, thật sự không nên bỏ qua. Cùng là ứng cử cử viên, Tạ Ninh, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Cố Tử Chân nói rất có thâm ý, đồng thời đưa tay về phía cậu.
Tạ Ninh không bắt tay lại, bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, đứng lên nói: “Tôi biết rồi, có thể phiền cho đi qua không?” Cố Tử Chân còn chưa trả lời, một người khác đứng bên cạnh đã nóng nảy: “Cậu đi đâu? Lớp 3/1 hả?”
Tạ Ninh hời hợt lướt qua: “Tôi đi WC.”
“…”
Đi lớp 3/1 làm cái gì? Tìm vai chính ấy hả? Cậu chỉ là một tên pháo hôi tồn tại hai dòng văn, ngay giây tiếp theo đều có thể bị cho chia tay, mấy người này lãng phí thời gian lên người cậu thật chẳng có ý nghĩa gì.
Lửa giận hỗn loạn dần nguôi ngoai, khi nghĩ đến bao gồm cả Cố Tử Chân, vận mệnh của tất cả các vai phụ đều đã bị cuốn sách sắp xếp, Tạ Ninh thậm chí còn thấy hơi đồng tình với bọn họ.
Nhưng mà cũng không thấy vai chính được tự do bao nhiêu. Một tháng sau, vì mối quan hệ hỗn loạn với mấy nhân vật nam khác, Đoàn Lăng không nhịn được nữa chủ động ghi danh trao đổi học sinh sang trường khác để được thanh tĩnh, không ngờ tới ngược lại lại dẫn về một đống đào hoa khác.
Khi Tạ Ninh từ phòng học đi ra, mấy người Đoàn Lăng đang dựa vào cửa sổ hành lang, nhìn qua giống như là đang trò chuyện, kỳ thật chỉ có miệng Hà Mạn Quyển hết mở lại đóng.
Chủ nhiệm giáo dục Ngô Bội đang đi tuần tra tầng năm, vốn dĩ đã lướt qua đám người Đoàn Lăng rồi, nhưng khó mà nhịn được bệnh nghề nghiệp, tay chắp sau lưng bước lùi lại.
“Biết bên ngoài nói phong cách trường chúng ta như thế nào không? Là cái bãi rác giống Nam Cao đấy! Quy định của nhà trường về cách ăn mặc thì không nghe, em nhìn xem các em cài được bao nhiêu nút, thời tiết nóng thế à?”
Ở cao trung Dương Trừng, không chỉ bối cảnh học sinh khổng lồ mà ngay cả các giáo viên cũng không bình thường, trong đó thần bí nhất, khó lường không ngờ chính là chủ nhiệm giáo dục hói đầu Ngô Bội.