Mị lực của vạn nhân mê tuy lớn, nhưng sẽ luôn gặp được một ít thiên địch không ưa nhìn mặt. Ngô Bội bị học sinh lén gọi là Bát ca, không phải danh hiệu đáng kính gì, mà là do ông lắm mồm thôi.
Chủ nhiệm giáo dục rất thích tìm Đoàn Lăng gây khó dễ. Mà không hiểu tại sao, bố mẹ từ trước giờ luôn cưng chiều bọn họ thế nhưng chỉ cần nhận được một cuộc gọi từ Bát ca là ngay lập tức trở thành hung thần ác sát. Theo một góc độ khác mà nói thì Bát ca là kẻ thù chung của toàn trường, trừ Tạ Ninh.
“Chủ nhiệm nói đúng.”
Hà Mạn Quyển luôn luôn bướng bỉnh khó được một hôm mà không cãi lại, nhưng cũng chẳng ngoan ngoãn mà cài cúc áo.
Phải cài hết cúc áo sơmi mới không bị tính là rác rưởi, vậy sợ rằng ngoại trừ hội học sinh theo phái đứng đắn, Dương Trừng còn lại toàn là rác rưởi.
Chỉ cần không cãi lại, Bát ca sẽ chỉ động mồm động mép, bình thường học sinh bị bắt lại cũng ngoan ngoãn nhằm đối phó cho qua, Đoàn Lăng mí mắt còn không thèm nâng lên một chút, trực tiếp không phản ứng.
“Hai ngày trước bên Nam Cao tới gây sự, có phải hay không cũng vì mấy đứa, không khí nhà trường đều bị….!”
Ngô Bội còn chưa nói xong, đột nhiên Đoàn Lăng rút tay từ trong túi ra, động tác này đáng sợ tới mức khiến ông chú đã mấy chục tuổi co rụt cổ lại, lời nói kế tiếp bị kẹt luôn.
Tìm phiền toái nhiều, Ngô Bội cũng không phải chưa ăn qua quả đắng. Đoàn Lăng mà nổi điên thì cái gì mà bối phận người lớn tuổi, ngay cả cổ vật trong phòng hiệu trưởng cũng bị hắn đập hết. Kiểu người này ai mà không cảnh giác cho được. Nhưng mà Đoàn Lăng chỉ là từ trong túi lấy ra một cái cà vạt đồng phục.
“…”
“Phụt.” Hà Mạn Quyển thấy hết quá trình, lập tức quay đầu đi nhịn cười, chủ nhiệm Ngô tự biết mình mất mặt mũi, cái mặt già đỏ lên, liếc xéo hắn một cái.
“Hà Mạn Quyển, chỉ có 10 phút nghỉ giữa giờ, một đứa năm thứ hai như em còn có thể lên tầng năm hóng gió, do sách không đủ xem hay việc học quá nhẹ nhàng, có cần tôi nói tình huống của em cho bố em biết không?”
Cái này thì Hà Mạn Quyển cười không nổi được nữa.
Đi WC bắt buộc phải đi qua phòng học lớp Một, khi Tạ Ninh đến gần, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó giận mà không nói của Đoàn Lăng, trong lòng còn tò mò không biết chuyện gì xảy ra. Đoàn Lăng cả thời gian nghỉ giữa giờ chưa nói câu nào đột nhiên mở miệng.
“Lại đây.”
Cách lúc chuẩn bị vào học còn có một phút đồng hồ nữa, dòng người trên hành lang đã vãn đi hơn phân nửa, đa số học sinh đều đã về chỗ hoặc ở bên cửa sổ hóng hớt nhìn xung quanh, vậy nên hành lang cũng không quá ầm ĩ.
Thanh âm của Đoàn Lăng không lớn, nhưng đủ để những người đang chú ý vào hắn nghe thấy được.
Ngô Bội bị chặn lời khiển trách, đám người Cố Tử Chân đang từ lớp 3/3 đi ra tới cầu thang, Hà Mạn Quyển không rõ vì sao chợt quay đầu, hành lang không ồn ào nay lại càng yên tĩnh.
Bước chân của Tạ Ninh dừng lại, không chắc chắn hắn có phải đang nói chuyện với cậu hay không.
“Đừng lề mề, không phải tôi nói rồi sao.”
Giọng điệu Đoàn Lăng dần dần bực bội, trong mắt đen như có gợn sóng phập phồng, bình tĩnh nhìn Tạ Ninh đang ngây ngốc.
Cà vạt màu đỏ thẫm rủ xuống từ bàn tay, Đoàn Lăng hơi nghiêng đầu, cần cổ trắng nõn và duyên dáng lấp ló nơi viền cổ áo được nới lỏng một cúc, khiến mấy người đứng gần yết hầu giật giật.
“Tạ Ninh, thắt cà vạt cho tôi.”