[Nhưng mà việc nà có liên quan gì đến ngoại tình đâu. Lúc đó, Tưởng Mộng Khê gọi như vậy chẳng phải do Địch Tử Ngang có kỹ thuật quá kém khiến cô ấy không có tí khoái cảm nào. Thế nên cô ấy chỉ có thể gọi tên người yêu cũ để quá trình diễn ra vui vẻ hơn!]
[Nếu Địch Tử Ngang mạnh mẽ hơn một chút! Tưởng Mộng Khê cũng không cần phải làm trò vụng trộm ấy!]
Mọi người:???
Địch Tử Ngang:???
Ha ha ha ha ha ha
Cái quái gì vậy? Bởi vì Địch Tử Ngang không làm nên chuyện nên lén gọi tên người yêu cũ để tăng khoái cảm… Tưởng Mộng Khê nghĩ kiểu gì nhỉ!!!
Nhóm người Tôn Thiên Thiên nín cười. Nhất thời cũng không biết nên đồng cảm với Tưởng Mộng Khê, hay là đồng cảm với Địch Tử Ngang!
“Rốt cuộc là anh tệ đến mức nào mà để người ta phải gọi tên người yêu cũ thế?”
Tôn Thiên Thiên cười muốn tắt thở, chế nhạo Giang Minh Khải:
“Chẳng lẽ lại yếu hơn cả cậu à?”
Sắc mặt Giang Minh Khải tối sầm, lén lút véo khuỷu tay của Tôn Thiên Thiên.
“Tôi yếu hay không… Cô không biết à? Muốn biết thì lần sau thử lại xem?”
Gương mặt Tôn Thiên Thiên thoáng chốc ửng đỏ, oán trách nói một câu: “Được rồi được rồi. Tôi biết cậu giỏi rồi, đừng làm loạn.”
Hai người nói chuyện rất nhỏ.
Nghe như muỗi kêu, Lâm Trà không nghe thấy. Nhưng Địch Tử Ngang lại nghe thấy, tức giận đến đỏ mặt.
Hai người này cố ý chọc giận anh ta sao?
Chắc chắn là đang cố ý chọc giận anh ta!! Giờ này còn tán gẫu chuyện trên giường của mình, điên à?!
Địch Tử Ngang không thể tức giận với Tôn Thiên Thiên, chỉ có thể trút giận lên Tưởng Mộng Khê. Anh ta thấp giọng căm giận nói:
“Tưởng Mộng Khê, lần đó tôi với cô… Không phải cô cũng bị chảy m.á.u sao? Sao cô lại có người yêu cũ được chứ? Cô đã quan hệ với người yêu cũ chưa?”
Tưởng Mộng Khê khựng lại, trông có vẻ mơ hồ.
Cô ta còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ để trả lời thì tiếng lòng của Lâm Trà đã lên tiếng trước- –
[Chảy m.á.u ư?]
[Nhưng có phải lần đầu tiên của Tưởng Mộng Khê đâu, sao mà chảy m.á.u được? Chẳng lẽ là chơi hăng quá nên chảy máu?]
[Không đến mức tàn nhẫn với mình như vậy chứ]
[Trong chuyện này nhất định có mờ ám! Tôi phải kiểm tra đã-]
Lâm Trà nhanh chóng tra cứu hệ thống, mà Tưởng Mộng Khê lại có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Xong rồi, chuyện của Địch Tử Ngang… Nhất định là giấu không được.
Không đợi cô ta kịp buồn vài giây, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng giễu cợt không kiềm chế được của Lâm Trà.
[Ha ha ha]
[Ha ha ha ha ha ha ha]
[Cứu! Sao Địch Tử Ngang có thể buồn cười thế nhở! Thật sự mở rộng tầm mắt! Tôi còn tưởng rằng chuyện này chỉ có thể xuất hiện ở trong tiểu thuyết! Ha ha ha ha!]
Mọi người vểnh tai lên.
Cười to thế, rốt cuộc là có chuyện gì! Lâm Trà, đừng cười mình thế được không? Nói gì đi chứ!
Trong lòng Tưởng Mộng Khê âm thầm thắp một nén nhang cầu bình an cho Địch Tử Ngang. Cô ấy đã cố hết sức.
Nhưng mà không sao cả, dù sao người mất mặt cũng không phải là cô ta…
Cuối cùng Lâm Trà cũng cười đã cái nư, ợ hai tiếng rồi hổn hển từ từ nói…
[Chắc chắn là Địch Tử Ngang chưa bao giờ nghĩ tới điều đó nhỉ? Lúc đầu anh ta phàn nàn với quản lý rằng sao tất cả những cô gái kia đều không còn trinh, chơi thế nào cũng không thấy có máu!]
[ Quản lý cũng cảm thấy khó hiểu. Anh ta nhớ trong số những cô gái đó còn có cả trẻ vị thành niên. Mà vị thành niên thì lúc quan hệ cũng phải có m.á.u trinh chứ? ]
[Điều tra một phen mới phát hiện Địch Tử Ngang quá nhỏ! Không đ.â.m thủng được! Cho nên những cô gái kia mới không có m.á.u trinh]
[Quản lý cũng không dám nói thẳng với anh ta rằng cái đó của anh ta quá nhỏ nên không thể phá được màng trinh của người ta.
Nói như thế là bị anh ta ghim chết! Vì vậy, từ đó trở đi mỗi lần có cô gái muốn dùng quy tắc ngầm thì sẽ được quản lý phát cho một bịch máu]
[Địch Tử Ngang bé quá cũng không sao. Bọn họ có cách đối phó, nhất định sẽ khiến Tiểu Địch cảm nhận được sự trải nghiệm khác biệt!]