Cung Kha là sinh vật giống đực duy nhất ở hiện trường, tò mò hỏi Thẩm Túy bên cạnh: “Thẩm lão sư, Trà Trà nói có thật không? To nhỏ quan trọng như thế hả?”
Thẩm Túy: “…”
Thẩm Túy… Anh chưa từng thử.
Cho nên anh cũng không hiểu, cũng không “hiểu” hơn Cung Kha bao nhiêu.
Tôn Thiên Thiên quét mắt nhìn hai người này, bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Được rồi, hiện tại cô hoàn toàn tin lời Lâm Trà nói.
Nhìn cái dáng vẻ ngơ ngác của Thẩm Túy và Cung Kha thì biết luôn chắc chắn không phải một kẻ có tình trường dày đặc được!
Nhưng mà, Tôn Thiên Thiên lại vô cùng ngạc nhiên.
Vậy rốt cuộc là nhỏ cỡ nào nhỉ?
Dựa theo miêu tả của Lâm Trà… Liệu có nhỏ như chỉ nha khoa không nhỉ?
Địch Tử Ngang nhìn những người khác thì thầm thảo luận rồi cười trộm, sắc mặt tối sầm, gân xanh trên trán nổi lên.
Lâm Trà nói hươu nói vượn cái gì vậy!
Lúc đó rõ ràng những nữ diễn viên kia còn khen anh ta, khen anh ta rất tuyệt!
Sao của anh ta lại nhỏ được!
Một giây sau, chợt nghe thấy tiếng Lâm Trà vả mặt – –
[Chẹp, không ngờ để bảo vệ sự nam tính của Địch Tử Ngang mà quản lý của anh ta đã nói với những nữ diễn viên kia là chỉ cần họ lừa được Địch Tử Ngang thì có nghĩa là họ có kỹ năng diễn xuất tốt và anh ta sẵn sàng cho họ nhiều tài nguyên hơn!]
[Cho nên những nữ diễn viên đó sử dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất cả đời của mình! Để dỗ dành Tiểu Địch tổng, dirtytalk chút cũng đâu có sao, có gì khó đâu]
[Chính nhờ những quả b.o.m bọc đường đó mà Địch Tử Ngang rất tự tin, tự tin đến mức cho rằng cái đó của anh ta là lớn nhất trên thế giới!]
[Nhưng mà cũng không sao cả nha. Đàn ông mà, chỉ cần ở trong mộng đẹp cả đời này mà không bị ai vạch trần thì cũng tốt mà]
Hả?
Không bị vạch tràn?
Bị cô đập nát mộng đẹp luôn rồi!!
Tôn Thiên Thiên hả hê vì Lâm Trà là người đánh vỡ mộng đẹp của người ta
Bây giờ trên mặt Địch Tử Ngang có đủ màu sắc, thậm chí không thể biết màu da thực sự của anh ta như thế nào!…
Địch Tử Ngang buồn bực.
Nhất định là Lâm Trà nói bậy!
Chắc chắn bọn họ cấu kết với Tưởng Mộng Khê để chế nhạo mình! Nếu những cô gái kia giả bộ hết… Tại sao, tại sao anh ta không nhận ra được dù chỉ là một lần?
Địch Tử Ngang túm lấy cổ áo Triệu Cầm Tuyết, tức giận hỏi: “Lúc cô và tôi ở bên nhau, cũng hoàn toàn không có cảm giác gì sao? Ngay cả một chút, một chút cảm giác cũng không có sao?”
Triệu Cầm Tuyết:?
Triệu Cầm Tuyết không nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà, tự hỏi sao đột nhiên Địch Tử Ngang lại nói vậy.
Nhưng dù sao cha anh ta cũng là nhà tài trợ, mà nhà tài trợ chính là trời. Triệu Cầm Tuyết chỉ có thể ngọt ngào nói dối: “Tiểu Địch tổng rất tuyệt mà”
Địch Tử Ngang đỏ mặt, hỏi: “Vậy tôi… vậy tôi lớn không?
Triệu Cầm Tuyết:???
Không phải chứ, Địch Tử Ngang bị đập trúng đầu à, giờ là lúc thảo luận về vấn đề nhạy cảm này sao???
Triệu Cầm Tuyết kiên trì nói: “Anh tuyệt lắm!”
Địch Tử Ngang vô cùng đắc ý. Một giây sau liền nghe Triệu Cầm Tuyết bổ sung: “Của anh rất lớn, thường xuyên làm tôi bị đau…”
Địch Tử Ngang: “…”
Nếu là trước đây thì Địch Tử Ngang sẽ vô cùng thích thú với lời khen này. Nhưng bây giờ lại giống như một lời mỉa mai vậy! Hơn nữa lý do giải thích của cô ta giống hệt những người kia
“Tiện nhân!” Địch Tử Ngang hất Triệu Cầm Tuyết ra.
“Cô lừa tôi!”
Triệu Cầm Tuyết ngã ngồi dưới đất, bối rối. Không phải chứ, mình khen anh ta rồi mà còn nổi giận sao? Thật sự điên à?
Bên cạnh, Lâm Trà “chậc chậc” lắc đầu.
Địch Tử Ngang không tin Triệu Cầm Tuyết?
[Tuy rằng câu sau của Triệu Cầm Tuyết là giả, nhưng câu trước “Anh tuyệt lắm” là thật nha]
Địch Tử Ngang nghe vậy dừng lại, trong lòng ấm áp.
Câu trước là nói thật… Nói như vậy Triệu Cầm Tuyết thật sự rất thích làm chuyện đó với mình sao?
Cho nên vẫn có cô gái thích anh ta! Anh ta cũng không vô dụng như vậy!