[Chủ yếu vẫn là bởi vì người yêu cũ của Triệu Cầm Tuyết có kích thước kinh người khiến cho cô ấy cực kỳ phản cảm với việc sinh hoạt nam nữ!]
[Không ngờ lúc sinh hoạt với Địch Tử Ngang lại không có cảm giác đau! Thậm chí cô ấy còn cảm thấy nhẹ nhõm mà học thuộc kịch bản!]
[Hơn nữa bởi vì là bỏ thời gian để học thuộc rất chăm chỉ nên dù lời thoại có khó hiểu thế nào cũng có thể thuộc được vào lúc đó]
Địch Tử Ngang:???
Học thuộc lời thoại?!
Lúc đó còn có thể học thuộc lời thoại?
Chờ một chút, vậy Triệu Cầm Tuyết biến anh ta thành công cụ học thuộc lời thoại?
Đạo diễn Phùng nghẹn cười, lặng lẽ nói với Tôn Thiên Thiên:
“Trước kia tôi từng hợp tác với Triệu Cầm Tuyết, cô gái này học thuộc lời thoại rất nhanh! Lúc ấy tôi còn cảm thấy cô ấy rất cố gắng! Có vẻ như là vậy, cô ấy chỉ dành thời gian để học lời thoại của mình thôi!”
Rốt cuộc là bé đến mức nào mới khiến cho người phụ nữ có thể học thuộc lời thoại trong lúc như thế, lại còn vô cùng hiệu quả nữa chứ?
Đạo diễn Phùng: Có chút tò mò!
Tôn Thiên Thiên: Có chút tổn thương!
Nhưng tôi cũng tò mò! Hì hì!
*
Địch Tử Ngang tức đến suýt hộc máu.
Anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi cả đời này rồi! Chuyện mà khiến anh ta hối hận nhất trong đời chính là tranh vai nam chính trong với Thẩm Túy!
công ty giải trí Hạo Thiên cũng còn nhiều tài nguyên khác, Địch Tử Ngang tự hỏi mình không diễn vai nam chính của phim này thì có làm sao?
Lâm Trà không biết Địch Tử Ngang đang nghĩ gì. Nam chính của Họa Cốt rốt cuộc là ai cô đã không quan tâm, cô chỉ biết Địch Tử Ngang có rất nhiều chuyện có thể hóng!
Còn vô cùng thú vị!
[Ai có thể ngờ tuy Địch Tử Ngang là thiếu gia của Hạo Thiên thế mà keo kiệt còn hơn nhà nghèo rách]
[Ha ha ha, làm gì có thiếu gia nào đồng ý bao nuôi diễn viên mười vạn tiền tiêu vặt nhưng lại chỉ đưa cho người ta chín vạn, một vạn còn lại còn do dự mãi vẫn không muốn cho! ]
[Còn trả góp từng kỳ!]
[Thật sự một lời khó nói hết!]
Một lời khó nói hết!
Nhóm người Tôn Thiên Thiên cũng cảm thán trong lòng.
Tốt xấu gì cũng là thiếu gia công ty công ty giải trí Hạo Thiên, một bữa cơm cũng hơn chín vạn rồi mà còn muốn cắt xén tiền bao nuôi diễn viên nhỏ?
Thế mà không biết xấu hổ tự xưng là sugar daddy?
Cái này giống trả tiền mua bán trong động mại dâm hơn đúng không?
[Anh bạn, anh không có năng lực nhưng vẫn phải thể hiện sức mạnh của mình à! ]
[Anh khoe khoang đời sống t.ì.n.h d.ụ.c của mình! Khoe khoang việc bao nuôi những diễn viên nhỏ! Khoe khoang cả những vai diễn không phải của mình! Anh tự tin quá đấy!]
Không tự nhận thức…
Không tự nhận thức…
Không tự nhận thức…
Tiếng lòng Lâm Trà như ma chú quanh quẩn bên tai Địch Tử Ngang.
Địch Tử Ngang hoàn toàn không nhịn được!
Sao Lâm Trà lại phiền như vậy! Nếu không có cô gái lắm chuyện này sao hôm nay anh ta lại xui xẻo như vậy!
Đáng ra anh ta sẽ thuận lợi lấy lại vị trí nam chính của mình!
Những chuyện mất mặt kia chỉ cần Lâm Trà không nói thì không ai biết!
Đều tại Lâm Trà!
Trong mắt Địch Tử Ngang hiện lên một tia ác độc, vô thức ép sát người Lâm Trà.
Thật ra Địch Tử Ngang cũng không rõ mình đang làm cái gì, nhưng hiện tại anh ta đang khó chịu với Lâm Trà.
Anh ta không muốn nghe thấy âm thanh nào nữa
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Ngay khi Địch Tử Ngang tiếp cận Lâm Trà thì Thẩm Túy đã xuất hiện chắn trước mặt Lâm Trà. Địch Tử Ngang còn chưa tát một cái, Thẩm Túy đã nhanh chóng nhẹ nhàng chụp được hai tay Địch Tử Ngang vặn ngược lại!
“Đau đau đau đau đau đau”
Địch Tử Ngang không thể đứng thẳng, kêu lên: “Aaaa! Thả tôi ra! Liên quan gì đến anh!”
Xưa nay Thẩm Túy luôn thờ ơ, nhưng giờ phút này ánh mắt lại sắc bén: “Có tôi ở đây, anh đừng hòng làm liều.”
“Mẹ khiếp! Anh điên à! Tôi dạy dỗ Lâm… A a a đau nhức đau! Anh buông tay ra!”
Thẩm Túy dùng sức vặn một cái, Địch Tử Ngang đau đến nhăn nhúm mặt mày. Sự tức giận cũng bị đau đớn vùi lấp.