Cuối cùng, ta vẫn chọn phủ mới.
Không có gì đặc biệt, chỉ là nó đủ lớn để giảm bớt những lần chạm mặt không cần thiết.
Nhưng sự thật chứng minh rằng ta đã nghĩ quá nhiều.
Vừa bước xuống xe ngựa, ta lập tức nhìn thấy Ôn Nghiễn Thiều, người mà ta cứ tưởng đã bỏ lại ở trạm dịch.
Nàng cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại thoáng vẻ sắc bén kỳ lạ, dán chặt vào đôi tay ta đang đặt trên vai Ôn Nghiễn Thư.
Ta chẳng để ý, chỉ theo sau Ôn Nghiễn Thư xuống xe, nhăn mặt phàn nàn:
“Xe ngựa này không tốt, quá cao.”
Ôn Nghiễn Thư bật cười:
“Sao lại yếu đuối thế chứ?”
“Không sao, có ta đỡ mà.”
Câu nói của hắn khiến ta rùng mình, da gà nổi khắp tay chân. Vừa chạm đất, ta lập tức buông tay hắn ra.
Ôn Nghiễn Thư cũng không tỏ ra bực bội, chỉ khẽ cười, rồi lặng lẽ bước theo sau.
Cố gắng gạt đi cảm giác kỳ lạ trong lòng, ta ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp ánh mắt sáng trong của Ôn Nghiễn Thiều.
Nàng không nói gì, chỉ đứng đó trong im lặng.
Nhưng ta có thể đọc được sự uất ức hiện rõ trên gương mặt nàng.
Trong lòng bỗng dâng lên chút áy náy.
Chắc hẳn cảm giác bị bỏ rơi giữa đường không dễ chịu chút nào.
Ta liền nắm tay nàng, định nói vài lời an ủi.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, ta chợt nhớ ra điều gì đó…
Cả người lạnh toát, ta vội vàng rút tay lại.
Nhưng dường như nàng đã đoán trước, nhanh chóng lật tay lại và nắm chặt tay ta.
Ngẩng đầu lên, ta bắt gặp nụ cười ngây thơ vô hại trên gương mặt nàng.
“Tiểu nương có bàn tay thật nhỏ.”
Đúng lúc đó, Ôn Nghiễn Thư sải bước dài, chen vào giữa ta và Ôn Nghiễn Thiều, giọng nói hòa nhã nhưng ẩn chứa sự cứng rắn:
“Tiểu nương, chúng ta đi xem phủ mới này có hợp ý người không.”
Thật sự không hợp chút nào, quá là không hợp!
Tại sao lại xếp phòng ngủ của ta nằm giữa phòng của hai huynh muội này? Có uẩn khúc gì sao?
Có thể đổi phòng không?
Đáp án tất nhiên là—
Không.
Nếu không, ta đã chẳng phải nằm trên chiếc giường này, tức đến mức không ngủ nổi.
Nhớ lại cảnh hai huynh muội họ với gương mặt giống nhau như đúc, cùng nhau cất giọng đồng thanh nói “Không thể” với nụ cười dịu dàng, ta lại tức đến đau cả bụng.
Làm kế mẫu độc ác đến mức như ta, từ “thất bại” để miêu tả cũng còn chưa đủ.
Biết thế này, ta nên giống như vị kế mẫu trong nguyên tác, đánh những đứa con hư từ sớm.
Ta sẽ trồng hai cây trước cổng, một cây liễu, và một cây nữa cũng là liễu.
Cây liễu cao để treo Ôn Nghiễn Thư, cây liễu thấp để treo Ôn Nghiễn Thiều.
Như thế thì có thể ngay tại chỗ dùng nhánh liễu thô nhất mà quất chúng cho đến khi chúng gọi “nương” mới thôi.
Nghĩ đến đây, ta bật cười dữ dội.
Tiếng cười ấy lơ lửng, nhẹ nhàng trôi dạt vào trong giấc mơ.
…
Khi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Đó là phòng ngủ trong tiểu viện trước đây.
Trong lòng đầy nghi hoặc, ta ngồi dậy, mặc áo ngoài định ra ngoài tìm ai đó hỏi cho rõ ràng.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, tiếp theo là tiếng gõ cửa.
“Tiểu nương đã dậy chưa?”
Là giọng của Ôn Nghiễn Thư, nhưng… tại sao giọng nói này lại nghe trẻ con hơn rất nhiều?
Ta đáp lại, rồi bước tới mở cửa.
Trước mắt ta là một thiếu niên cao chỉ đến vai ta, khiến ta không khỏi sửng sốt.
Nhìn kỹ lại đường nét trên khuôn mặt hắn.
Đây chẳng phải là Ôn Nghiễn Thư khi mới mười ba, mười bốn tuổi sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao chỉ sau một giấc ngủ mà thời gian lại quay ngược?
Có lẽ nào, suy nghĩ của ta tối qua đã được trời cao nghe thấy, ban cho ta cơ hội làm lại từ đầu?
Chưa kịp nghĩ thông thì ngay lập tức, tay ta bỗng tự động giơ lên mà ta không thể kiểm soát được.
“Chát.”
Âm thanh của cái tát vang lên, khuôn mặt trắng ngần của Ôn Nghiễn Thư lập tức sưng đỏ một mảng.
“Vô dụng, ngươi làm gì mà lề mề thế? Biết ta dậy rồi sao không mau mang nước đến cho ta rửa mặt?”
Lời vừa dứt, ngay cả ta cũng ngẩn người.
Sao… ta lại không điều khiển được cơ thể mình?
Ta muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Ôn Nghiễn Thư chỉ cúi đầu đáp “Vâng”, dáng vẻ quen thuộc như thể đã quá quen với điều này.
Ta đờ đẫn nhìn theo bóng lưng hắn khuất xa mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc đó, trong đầu ta chợt vang lên một giọng nói:
“Hừ, ngươi lại thấy thương tiếc sao? Vô ích thôi, ta đã nói rồi, ban ngày cơ thể này thuộc về ta.”
Giọng nói này… giống hệt ta.
Ta vội hỏi:
“Ngươi là ai? Sao lại ở trong cơ thể của ta?”
Giọng nói kia cười khẩy, đầy khinh bỉ:
“Ta là ai? Ta là Thẩm Nhược Miên, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ta đương nhiên phải ở trong thân thể này.”
“Sao nào, ngươi lại quên rồi à?”
Quên?
Quên điều gì?
Đang định hỏi tiếp, thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ôn Nghiễn Thư đã mang nước và bữa sáng đến.
“Ta” bực bội xoa móng tay sơn đỏ, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.