“Chỉ bảo ngươi mang nước mà đi lâu như vậy? Ngươi muốn làm phản à?”
Khoan đã, chẳng phải mới chỉ có một khoảnh khắc trôi qua thôi sao? Sao nàng có thể nói là “lâu”?
Ta tức muốn c.h.ế.t nhưng không thể điều khiển được cơ thể mình.
Đành phải trơ mắt nhìn Ôn Nghiễn Thư cởi áo ngoài, quỳ xuống bên cạnh “ta” một cách thành thục.
“Là lỗi của con, xin tiểu nương trách phạt.”
“Ta” tiện tay cầm lấy cây roi liễu bên cạnh, dồn sức quất mạnh.
Tiếng thở gấp của Ôn Nghiễn Thư lập tức trở nên nặng nề, nhưng không hề phát ra tiếng kêu đau nào.
Ánh mắt ta bị cuốn theo những vết roi mới cũ chằng chịt trên lưng hắn, khiến ta không khỏi rùng mình.
“Ta” giơ cao cây roi liễu, định quất tiếp lên lưng Ôn Nghiễn Thư.
Ta cố gắng hết sức để dừng tay lại, nhưng vô ích.
Sau hai tiếng roi nữa vang lên, “ta” vứt cây roi sang một bên, như thể cuối cùng đã thỏa mãn.
“Con bé Ôn Nghiễn Thiều kia đâu rồi? Đi đâu mất rồi?”
Ôn Nghiễn Thư vẫn cúi gằm xuống đất, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Hôm nay trời đẹp, sáng sớm Thiều nhi đã đi giặt y phục cho tiểu nương rồi.”
“Hừ, con bé biết trốn khéo đấy.”
“Ta” khẽ hừ lạnh, rồi đá vào vai Ôn Nghiễn Thư.
“Được rồi, ngươi cút đi. Khi nào Ôn Nghiễn Thiều về, dẫn nó đến gặp ta.”
Suốt cả ngày hôm nay, ta không thể cử động, chỉ có thể bất lực nhìn “ta” tàn nhẫn hành hạ Ôn Nghiễn Thư và Ôn Nghiễn Thiều.
Cô bé khoảng chừng mười tuổi, vóc dáng lại nhỏ hơn hẳn so với những đứa trẻ tám tuổi bình thường.
Da vàng vọt, gầy guộc, đôi mắt to tròn sáng ngời ngày nào giờ không còn chút ánh sáng, hoàn toàn mất đi vẻ dễ thương, trong trẻo trước đây.
Dưới lớp quần áo đã bạc màu vì giặt giũ là vô số những vết thương mới cũ chằng chịt, giống hệt như người huynh trưởng của nàng.
Điều đáng sợ hơn cả là hai huynh muội lại tỏ ra hoàn toàn thờ ơ, như thể đã quá quen với những trận đòn roi từ “ta”.
Chắc hẳn trước đây, họ đã trải qua vô số lần như thế này.
Ta gào thét trong lòng, thậm chí nguyền rủa, nhưng chỉ đổi lại nụ cười nhạo báng vô tư lự của người phụ nữ tự xưng là “ta”.
“Dù ngươi có giận cũng chẳng ích gì. Ngươi xem, bây giờ đang là ban ngày, phải đợi đến tối thì ngươi mới có thể ra ngoài.”
Ta chỉ còn biết kìm nén cơn đau nhói trong tim, tuyệt vọng chờ đợi màn đêm buông xuống.
Cuối cùng, mặt trời lặn, ánh trăng bạc phủ khắp đất trời.
Một giọt nước mắt lăn dài trên mi, như tín hiệu cho thấy ta đã dần lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình.
Sau khi kiểm tra tay chân, ta lập tức mang theo thuốc mỡ chạy thẳng đến phòng của hai huynh muội.
Đó chỉ là một căn phòng tồi tàn, rách nát, chẳng đủ che mưa chắn gió, với tấm rèm mỏng manh ngăn đôi căn phòng.
Bên trái là Ôn Nghiễn Thư nằm, bên phải là Ôn Nghiễn Thiều.
Trái tim ta đau như bị kim châm, không kìm được mà bật khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng động, Ôn Nghiễn Thư ngẩng đầu lên nhìn.
“Người đến rồi.”
Giọng nói dịu dàng hơn hẳn so với sự vô cảm ban ngày, thậm chí còn có chút vui mừng.
Thái độ khác hẳn…
Hắn biết rằng ban ngày không phải là ta.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nói về chuyện đó.
Ta lấy thuốc mỡ từ trong ngực ra.
Cả hai người họ hiểu ý, lặng lẽ cởi áo ra.
Những vết thương do trận đòn ban ngày vẫn chưa được xử lý, m.á.u còn rỉ ra, trông thật đáng sợ.
Những chỗ bị đánh nặng thậm chí còn có mủ.
“Xin lỗi… Xin lỗi…”
Ta chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi, đôi tay run rẩy bôi thuốc cho họ.
Ngón tay gầy guộc của Ôn Nghiễn Thiều chạm lên má ta, nhẹ nhàng lau nước mắt.
“Tiểu nương, không sao đâu.”
Ôn Nghiễn Thư cũng nhẹ nhàng nói:
“Không sao, đây không phải lỗi của người, đừng khóc.”
“Chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi, rồi người sẽ thuộc về chính mình.”
“Ta sẽ khiến ‘bà ta’ c.h.ế.t…”
Giọng nói lạnh lẽo đầy căm hận khiến tim ta thắt lại.
Trong đầu ta vang lên tiếng của “ta”.
“Khiến ta c.h.ế.t? Được thôi! Ha ha ha ha!”
“Nhưng ngươi cũng phải chôn cùng ta!”
“Đến lúc đó, khi ngươi c.h.ế.t rồi, ta xem hai đứa chúng nó sẽ sống thế nào!”
Cùng lúc đó, trước mắt ta hiện lên từng hình ảnh mờ ảo nhưng đáng sợ: một nhà tù tối tăm nhưng đầy cám dỗ, cột gỗ đẫm m.á.u, triều đình ngập trong biển m.á.u, cung điện đầy xương trắng…
Cuối cùng là hình ảnh Ôn Nghiễn Thư và Ôn Nghiễn Thiều c.h.ế.t trong sự phỉ nhổ của thiên hạ.
Ta vội vàng thốt lên:
“Không, không được…”
Ngay sau đó, màn đen bao phủ lấy ta.
“Không được!”
Ta hét lên và choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
“Tiểu nương!”
Hai giọng nói quen thuộc cùng vang lên một lúc.
Ta hoảng hốt quay về phía tiếng nói, nhìn thấy hai khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống.
Thật may, đây là Ôn Nghiễn Thư và Ôn Nghiễn Thiều đã trưởng thành, khỏe mạnh, sống động, chứ không phải những hình ảnh đầy thương tích, yếu ớt và tái nhợt vừa rồi.