“Bệ hạ!” Mấy người hành lễ.
Lão hoàng đế giơ tay lên, một giọng nói như hụt hơi vang lên: “Đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.” Mọi người đứng dậy.
Lão hoàng đế nhìn bọn họ, khó xử thở dài một tiếng, nói: “Lúc này gọi các ngươi tạm thời tới đây là có việc thương lượng, vừa rồi trẫm nhận được tin tức, A Lăng trúng độc rồi!”
Năm chữ cuối cùng, trực tiếp làm cho sắc mặt bọn họ đều thay đổi, nhất là Huệ Vương: “Cái này… Làm sao nó có thể bị trúng độc được?!”
“Đúng vậy, làm sao có thể trúng độc? Thái tử, nhị hoàng tử hiện tại thế nào?”
“Bệ hạ, phát hiện này có kịp thời không?”
Các đại thần vô cùng sốt ruột, trên mặt ai cũng có mức độ lo lắng khác nhau, dù sao A Lăng trong miệng Hoàng đế không phải là ai khác, mà chính là phế thái tử!
Cựu thái tử của một quốc gia!
Đêm giao thừa, vốn nên cả nhà sum vầy vui vẻ, nhưng đúng lúc này phế thái tử trúng độc, còn bị phát hiện, thật sự là làm cho người ta khiếp sợ.
Sắc mặt lão hoàng đế vô cùng khó coi, nhưng bên trong lại ẩn chứa uất khí khó nói nên lời, không trả lời tại sao trúng độc, mà là nói: “A Lăng trúng độc, liều chế.t xông ra cầu cứu trẫm, chỉ là mới đi chưa được mấy bước đã bị thủ vệ nhốt lại, còn nhân cơ hội đả thương ở chân, nếu không phải có một thủ vệ nhìn không vừa mắt, đi cầu nghĩa tử của Phúc công công thì đã không truyền đến tai trẫm…”
Ông khó khăn che đôi mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Trẫm không biết A Lăng lại sống cuộc sống như vậy, chuyện năm đó, trẫm cũng sớm không còn tức giận nữa, lúc này gọi các ngươi tới đây là muốn hỏi các ngươi một chút, trẫm tính toán phong A Lăng làm Xương Vương các ngươi thấy thế nào?”
Thiếu niên rũ mắt khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên quỳ xuống: “Thần cho rằng có thể.”
Đám người Thừa tướng hai mặt nhìn nhau, do dự một lát, cũng quỳ xuống theo: “Hồi bệ hạ, thần cho là có thể.”
Động tác che mắt của lão hoàng đế cứng đờ, chậm rãi buông xuống, nhìn Tiêu Hoài Thanh thật sâu: “Tiêu ái khanh vì sao lại khẳng định như vậy?”
Tiêu Hoài Thanh liếc mắt một cái nói: “Bởi vì bệ hạ muốn, vậy là được!”
Lão hoàng đế trong mắt lạnh lẽo ảm đạm, cười nói: “Trẫm còn tưởng rằng Tiêu ái khanh là nhớ tình cảm lúc trước của nhị ca ngươi và A Lăng.”
“Công là công tư là tư.” Tiêu Hoài Thanh cứng rắn nói.
Lão hoàng đế cười: “Được, đêm nay chính là năm mới, hài tử ta chịu nhiều năm khổ sở như vậy, là trẫm không quan tâm tới, lúc trước chỉ là muốn cho hắn hiểu chuyện một chút, không nghĩ tới đảo mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, càng không nghĩ tới có vài người sau lưng bằng mặt không bằng lòng, khinh nhục con ta, bây giờ bồi thường cho hắn cũng là việc nên làm. Lý Phúc! Hầu hạ bút mực.” Phúc công công cười tủm tỉm nói: “Vâng!”
Rất nhanh, một thánh chỉ đã được đưa ra, từ phế thái tử, thoắt cái trở mình biến thành Xương Vương, chỉ là thân thể phế thái tử trong thời gian bị cấm túc bị hao tổn nghiêm trọng, tạm thời ở lại nơi dưỡng bệnh của hoàng tử.
Nhưng thật ra là đang biến chuyện trúng độc từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì.
Thánh chỉ viết ra, do Phúc công công đưa đến Trung Thư Tỉnh, sau đó tuyên bố rộng rãi, đoán chừng chờ tới lúc mọi người đều biết thì đã là bữa tiệc tối, lúc này, Hoàng đế nói: “Làm phiền các ngươi tới đây một chuyến rồi, tạm thời ở đây nghỉ ngơi, buổi tối trực tiếp tham gia yến tiệc đi.”
“Tạ ơn ân điển bệ hạ!”
Trong tiếng hô, lão hoàng đế phất phất tay, đi đến bên điện, nhìn nhi tử nằm ở đó, lộ ra vài phần áy náy: “A Lăng…”
Nam tử nằm ở trên giường suy yếu mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy ỷ lại, phảng phất có chút nước mắt: “Phụ hoàng!”
*
Qua hơn phân nửa giờ Thân.
Yến Thu Xuân đã được mời đến chủ viện. Khi nàng đến, ba đứa trẻ đã đến, vào một chiều tuyết rơi, những đứa trẻ đang chơi với tuyết, người lớn đang nói chuyện trong nhà.
Yến Thu Xuân vừa đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói sắc mặt Tiêu Hoài Viên không thay đổi: “Chỉ có nàng ấy lợi hại, Trầm gia đều biết đưa Bình Nghiêm tới đây ăn tết, duy chỉ có nàng ấy, phẩm giá lớn, ta phái người đi đón, nàng ấy cũng không trở về, còn không cho hài tử trở về!”
“Được rồi!” Tạ Thanh Vân trầm giọng cắt đứt cơn giận dữ của nàng ấy: “Nay là ngày tốt, không nói những lời này nữa.”
Tiêu Hoài Viên lúc này mới bất mãn bĩu môi, trưởng tẩu mở miệng, nàng ấy mất hứng cũng không tiện phản bác.
Sắc mặt Tiêu phu nhân cũng không tốt lắm, đã lâu không thấy môi bà mím chặt như vậy, trong tay còn cầm một tờ giấy, liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy mặt sau, nhưng mơ hồ nhìn thấy phía trên nhiều nhất là một hàng chữ.
Tâm tình bà không tốt, trên tay dùng sức bóp nát giấy.
Chờ khi con dâu cắt ngang lời oán giận của nữ nhi, bà mới rũ mắt nói: “Mặc cho con bé đi, nhà chúng ta cái này…”
Nói đến một nửa, động tĩnh của Yến Thu Xuân kinh động đến bà.
Tiêu phu nhân ngước mắt lên, nhìn thần sắc nhu hòa theo bản năng của bà, đáy mắt tựa hồ lại có chút bi thương, bà thoải mái gấp tờ giấy trong tay lại, lấy lại tinh thần: “A Xuân tới đây, mau tới đây ngồi.”