Kết quả chờ mãi chờ mãi vẫn không nhìn thấy người, lúc này mới nghĩ tới chuyện đi hỏi thăm, ai ngờ vừa hỏi mới biết được tiệm vải Lộ thị ở trong thành đâu phải chỉ có một cái, cả tòa thành An Lăng này có tới năm sáu cái tiệm vải Lộ thị cơ.
Hết cách, bọn họ lại phải một đường hỏi thăm đi tìm tới vài tiệm vải khác nhau, nhưng may mắn, cuối cùng cũng tìm được người.
Lúc này, Ngũ Đại Khuê mặc quần áo ngăn nắp, chỉnh tề đang đón khách ở ngay cửa tiệm vải. Trước nay mấy người Ngũ gia chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của hắn.
“Nương, bộ đồ phụ thân đang mặc trên người là lụa ư?”
Khuôn mặt Kiều thị trầm xuống, bà ta không trả lời, nhưng kỳ thật giờ phút này trong lòng bà ta đã bị giận dữ làm rối tung đến nghiêng trời lệch đất, chỉ hận không thể lập tức lao tới tiệm vải đại náo một hồi.
“Ngoan ngoãn đứng chờ ở đây, không được để cho hắn thấy. Bằng không hắn sẽ trực tiếp đưa chúng ta tới bến tàu.”
Bốn huynh muội Ngũ gia: “……”
Vẫn nhịn được ư? Nương nhà bọn họ thật có bản lĩnh.
Cứ như vậy, mười mấy người nhà họ né trong đường tắt, nhưng lại không dám ngăn cản đường đi của người ta vì vậy người một nhà đành phải dựa vào góc tường, ngồi xổm thành một hàng dài, thoạt nhìn y như một đám dân chạy nạn.
“Nãi nãi, ta đói quá……”
Đậu Đậu là đứa ngày thường được sủng ái nhất, bây giờ nó cũng là đứa đầu tiên kêu lên, ngay sau đó, hai hài tử khác cũng bắt chước nó rên ầm ĩ. Vừa lúc ấy, có một đại nương đi ngang qua, người ta có lòng tốt đưa cho mấy hài tử một miếng bánh gạo kê.
“Thật đáng thương……”
Nháy mắt ba chữ này như kim châm thẳng vào tim Kiều thị, làm bà ta đau đớn vô cùng, bà ta lập tức giật lấy bánh gạo kê ném xuống đất, rồi hung tợn nói: “Ai đáng thương? Ngươi mới đáng thương! Lão nương có tiền mua đồ ăn, không cần ngươi thương hại!”
“Bệnh tâm thần……”
Đại nương nhặt bánh gạo kê lên sau đó cau mày rời đi.
“Khóc cái gì mà khóc! Ta còn chưa c.h.ế.t đâu! Tức phụ lão đại đi ra ngoài mua chút đồ ăn trở về đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Kiều thị đếm ra ba đồng bối, hiển nhiên bà ta chỉ tính toán mua đồ ăn cho ba tôn tử thôi.
Sắc mặt đại tức phụ Lý thị trở nên khó coi, nàng ta thầm mắng bà bà keo kiệt. Chẳng qua nàng ta cũng có tiền riêng, chờ tới lúc đi mua, cứ ngồi ăn xong rồi mới trở về.
Ba đồng bối, mua được ba miếng bánh ngô, hai hài tử đã đói không chịu nổi đều ngoan ngoãn ăn, nhưng Đậu Đậu không chịu ăn, nó lại làm ầm ĩ lên đòi ăn trứng gà, kết quả bị Kiều thị phát cho một cái vào mông, lập tức lại trở nên ngoan ngoãn.
Tới bây giờ, người nhà họ Ngũ đều phát hiện ra tâm tình Kiều thị không đúng, vì vậy một đám đều yên tĩnh như gà, ngoan ngoãn chờ tới lúc được ăn cơm.
Ngũ Đại Khuê không hề nghĩ ở hai cái hẻm gần đó sẽ có bất ngờ kinh khủng như vậy đang chờ đợi hắn.
Vì vậy, vừa đến giờ cơm, sau khi chào hỏi tiểu nhị, hắn lập tức rời khỏi tiệm vải trở về tòa nhà.
Hiện giờ nữ nhân trong nhà hắn đang mang thai ăn không ngon, ngủ không yên, hắn nên quan tâm tới nàng ta một chút.
Mắt thấy sắp tới cửa nhà, Ngũ Đại Khuê đang muốn đi vào, đột nhiên hắn lại nghe được một thứ thanh âm truyền đến từ phía sau khiến hắn sởn tóc gáy.
“Phu quân……”
Ngũ Đại Khuê nổi da gà đầy mình, quả thực lúc này hắn không dám quay đầu nhìn lại.
“Phụ thân!”
“Gia gia!”
Ba hài tử bị phụ mẫu đẩy lên, sau đó một đám đều lao về phía Ngũ Đại Khuê. Thanh âm tiểu hài nhi vang lên giòn giã khiến cho những nhà hàng xóm quanh đó đều xông ra ngoài xem náo nhiệt.
“Ồ! Chưởng quầy Ngũ, hôm nay nhà ngươi có thân thích tới nha?”
Ngũ Đại Khuê xấu hổ đang muốn gật đầu, thế nhưng Kiều thị lại đi lên phía trước, vừa dừng lại trước mặt hắn đã âm trầm gằn từng câu từng chữ nói: “Không phải thân thích, là tức phụ và hài tử. Đúng không, phu quân?”