Mấy người hàng xóm đưa mắt nhìn nhau, đều không nhịn được lén lút cười trộm hai tiếng. Sau đó bọn họ bày ra bộ dáng không quan tâm gì, tiếp theo mới lui vào trong nhà mình, ghé vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
“Ngươi nói với những người không liên quan đó làm gì? Có được gì đâu!”
Ngũ Đại Khuê đau đầu vô cùng, hắn đang chuẩn bị xoay người muốn đưa cả nhà quay trở lại bến tàu.
“Đột nhiên mọi người tới đây, ta quá bất ngờ không thể sắp xếp nơi ở cho các ngươi. Các ngươi vẫn nên đi về trước, qua ngày mai ta sẽ trở về gặp các ngươi.”
“Phụ thân, tòa nhà này có tới ngũ trạch nha.”
Ngũ lão đại tỏ ra cực kỳ khó chịu lật tẩy lời nói dối của phụ thân hắn. Rõ ràng phụ thân có tòa nhà lớn như vậy thế mà không muốn cho bọn họ đi vào, rất quá đáng.
“Đúng vậy nha phụ thân, rõ ràng toà nhà này chính là tòa nhà của chúng ta. Nói gì thì nói cũng phải cho chúng ta đi vào xem một vòng chứ.”
Mấy huynh muội Ngũ gia không chịu đi, nhao nhao đòi vào bằng được. Vú già bên trong nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức mở cửa nhìn ra.
“Lão gia đã về rồi.”
Một tiếng lão gia này khiến cho trái tim Ngũ Đại Khuê muốn nhảy cả ra ngoài. Kiều thị cắn răng, đỏ mắt, sâu bên trong con ngươi của bà ta là vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Phu quân nhà bà ta có toà nhà to như vậy, còn mướn cả người làm, cuộc sống bình thường của hắn sung sướng thoải mái thật!
“Ngũ Đại Khuê! Đúng là ngươi không ta làm thất vọng.”
“Có chuyện gì, các ngươi cứ đi về rồi hãy nói. Ngày mai ta bớt thời giờ trở về nhà một chuyến, được chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Ngũ Đại Khuê rất không kiên nhẫn đẩy bà ta một phen, hắn không hề có ý muốn cho người một nhà này bước vào bên trong. Đương nhiên Kiều thị sẽ không làm theo lời hắn nói. Người nhà bọn họ tới cũng tới rồi, đây lại là toà nhà của phu quân bà ta, vì cớ gì bà ta không được ở lại?
Hiện giờ đã biết trong thành có tòa nhà, còn lâu bà ta mới tay không mà trở về căn phòng rách nát trong thôn kia.
“Không trở về! Về sau cũng không trở về nữa. Chúng ta ở lại nơi này! Ngược lại ta muốn nhìn xem, con tiểu yêu tinh ngươi đang nuôi dưỡng kia có bộ dạng như thế nào!”
Kiều thị đưa mắt ra hiệu cho đệ đệ và mấy nhi tử của bà ta, Kiều Hữu Tài và mấy huynh đệ Ngũ gia lập tức xông lên ôm lấy Ngũ Đại Khuê. Những người còn lại như một đàn ong đi theo Kiều thị vọt vào trong nhà.
“A! Không được đi vào! Có nghe hay không? Đều đi ra cho ta! Kiều Hữu Tài, khốn nạn, ngươi buông ra cho ta!”
Ngũ Đại Khuê nôn nóng vô cùng, Ngọc Nương của hắn nhu nhược như vậy đâu phải đối thủ của Kiều thị đanh đá kia. Không được, hắn phải đi vào cứu nàng ta!
Mấy nam nhân loạn thành một đoàn, vẫn là v.ú già kia chạy ra giúp Ngũ Đại Khuê một phen, vì vậy Ngũ Đại Khuê mới thoát thân ra được.
Hắn vừa thoát thân một cái đã lập tức chạy nhanh vào trong nhà. Từ thật xa, hắn đã nghe thấy một trận thanh âm nữ nhân sắc nhọn, trong tiếng kêu đó đều thể hiện sự sợ hãi không cách nào che giấu, kết quả hắn vừa chạy vào bên trong nhìn lên đã thấy một cảnh hắn không thể tưởng tượng nổi.
Chính thê và tức phụ của hắn đều bị mấy nha hoàn bà tử đè trên mặt đất, còn tiểu kiều kiều trong lòng hắn đang dùng một loại bộ dáng hung ác hắn chưa từng nhìn thấy, dẫm lên bàn tay Kiều thị.
“Đừng có tới địa bàn của ta mà bày ra cái bộ dạng của chính thê! Soi lại cái bản mặt già nua của ngươi đi, Đại Khuê có vui vẻ khi nhìn thấy ngươi không? Kể cả khi ngươi được ở trong toà nhà này, ngươi có mặt mũi đi ra ngoài kia sao?”
Từng câu từng chữ Ngọc Tiểu Nương nhả ra đều đ.â.m vào tim Kiều thị, nhưng Kiều thị cũng không phải kẻ ăn chay, bà tay nhịn cơn đau ở tay, lật tay một cái, túm ngược lại, khiến cho Ngọc Nương nũng nịu kia đặt m.ô.n.g một cái ngồi bệt xuống mặt đất.