Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 40



Không ai trả lời Trương Tam.

Trương Tam vẫn tự lẩm bẩm trong nhóm.

Đương nhiên cậu ta sẽ không thật sự cho rằng Tuệ học muội là con trai, cậu ta đoán sỡ dĩ Thẩm Tư Lam nói Tuệ học muội giống ‘Bặc’ là vì Tuệ học muội chơi game rất giỏi, là khen Tuệ học muội xuất sắc, ý là ai nói con gái thì không bằng con trai.

Trương three: 【Ôi】

Trương three: 【Lam ca, không ngờ cậu dơ như vậy】

Trương three: 【Vẻ ngoài như đóa hoa trên cao, bình thường ngay cả phim đồi trụy cũng không xem, không ngờ vừa chơi dơ bỗng lên cấp Tông Sư】

Bên kia Thẩm Tư Lam đang ở phòng thí nghiệm, cũng không ai biết bây giờ tâm trạng hắn thế nào.

Hai phút sau.

Shen: 【Cái tôi chỉ là cái đuôi】

卜.

Đuôi cún nhỏ.

Tiểu Hầu và Lão Chúc cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ nói, Lam ca không thể dung tục như vậy.

Trương three: 【Lẽ nào không phải**sao?】

Shen: 【…】

Cũng may trong nhóm này không có con gái, nếu có con gái thì đám sinh viên nam con nhà văn hóa như bọn họ còn sống thế nào chứ.

Hàng siêu ngầu: 【Trương Tư Duệ con mẹ nó trong đầu cậu chứa phế liệu đồi trụy gì thế, **con mẹ cậu, mẹ bà có phải cậu không có ** ngày ngày ***, có bệnh không?】

Hàng siêu ngầu:【Em gái anh bị ô uế rồi】

Hàng siêu ngầu:【Mẹ bà, cậu lấy chết đền tội đi】

Đánh ra mỗi chuỗi ** này, thì cái nhóm này cũng ô uế rồi.

Cảnh báo mạng cũng không biết khi nào chặn nhóm.

Trương Tam bị mắng đến lờ mờ, cậu ta vẫn rất không phục, không dám đối đầu với Hàng Gia Chú, nên chỉ đành than phiền với Tiểu Hầu và Lão Chúc: “Mẹ, ai mà nghĩ được là đuôi chứ? Là một người đàn ông phản ứng đầu tiên phải là cái gì đó đấy được chưa? Tôi dung tục quá ư? Rõ ràng là tư duy của Lam ca quá nhạy cảm rồi đó thấy không?” 

Đương nhiên Tiểu Hầu và Lão Chúc sẽ không thừa nhận mình cùng đẳng cấp với Trương Tam.

“Cái rắm nè, phản ứng đầu tiên của tôi cũng nghĩ đến cái đuôi đấy được chưa?”

“Trương Tam à, cậu thật sự phải nhìn lại mình rồi.”

“Đúng đó.”

“…”

Tâm trạng Trương Tam bùng nổ.

Trương three:【Nói tôi biết, tôi không phải người duy nhất nghĩ đến ** đi Cơ ngực ông đây 36D】

Trong nhóm duy nhất một người không tỏ rõ thái độ, Trương Tam không tin ngay cả tên đàn ông dung tục như 36D mà không nghĩ vớ vẩn.

Bây giờ cậu ta nhất định phải tìm chút cảm giác thừa nhận.

Từ ngữ tàn bạo đầy màn hình, nhiệt độ trên gương mặt rất nóng.

Thì ra ngày thường bọn họ trò chuyện như vậy sao?

Trương Tam lại tag tên 36D mấy lần trong nhóm.

Cơ ngực ông đây 36D:【Tôi không nghĩ đến cái đó…】

Trương Tam ôm đầu, sụp đổ: “Lẽ nào tôi thật sự thô tục như vậy sao? Ngay cả 36D cũng không thô tục như tôi?!”

‘36D’ trong sáng cũng không biết câu trả lời của mình đã định hình lại thế giới quan của một cậu sinh viên, không có cậu sinh viên nào hiểu được nhiều như vậy khi còn trẻ hay là trai tân, nhưng muốn biết tương lai đầy hứa hẹn, tiền đồ rộng mở, trên con đường của tài xế già(1) sẽ càng đi càng xa.

(1): Kinh nghiệm phong phú

Sau khi yên tĩnh qua đi.

Trương three【Còn kéo Tuệ học muội nữa không?】

Shen:【Không kéo】

Hàng siêu ngầu:【Không kéo】

Hàng siêu ngầu:【Đừng làm vấy bẩn suy nghĩ của em gái anh】

Tuệ Hạnh nhìn điện thoại thở dài.

Đã bị vấy bẩn rồi.

Đặt điện thoại xuống, Tuệ Hạnh hỏi ba cô bạn cùng phòng: “Các cậu cái chữ ‘Bặc’ này có dơ không?”

“Bặc?” Mạnh Thư Đồng trả lời đầu tiên, “Bặc trong củ cải hả? Tại sao chữ này lại dơ?”

Vương Khả Từ và Vạn Ức cũng tỏ vẻ không biết.

Tuệ Hạnh gật đầu, quả nhiên không phải cô quá đơn thuần, là suy nghĩ của học trưởng Trương Tam quá dơ rồi.

“Nếu nói đến chữ dơ, vậy nhất định là cái loại ồ, ư, cắn, ghẹo, hòa chứ nhỉ? Mạnh Thư Đồng liệt kê.

Nghe xong phát âm vẫn thật sự không biết nhỏ nói là chữ nào.

Mạnh Thư Đồng lại viết lên giấy cho bọn họ.

Kiến thức kỳ lạ được tăng thêm.

Trong ký túc xá nữ, chỉ cần có một người giàu kinh nghiệm, vậy rất nhanh, người còn lại đều sẽ chạy tốc độ cao trong thời gian rất ngắn.

Vạn Ức cảm thán: “Giáo sư Mạnh không hổ là giáo sư Mạnh.”

Mạnh Thư Đồng khiêm tốn xua tay: “Quá khen quá khen, tớ tin rằng trò giỏi hơn thầy mà thắng Vu Lan, sớm muộn có một ngày các cậu sẽ xuất sư.”

*

Chỉ tiếc là giáo Sư Mạnh vẫn chưa đưa ba học trưởng xuất sư, bản thân nhỏ đã ngã trên con đường Anh Văn cấp bốn trước tiên.

Sinh nhật năm nay của Tuệ Hạnh không may trùng mới ngày thi cấp bốn.

Mười hai giờ hôm nay, mọi người trong ký túc xá đều ngủ muộn, vừa đến không giờ, Tuệ Hạnh nghe thấy ba tiếng ‘chúc mừng sinh nhật’ đồng loạt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Lính gác bất cẩn ăn phải đồ Cay

“Cảm ơn nhé.”

Đây là sinh nhật đầu tiên trải qua với bạn cùng phòng đại học, mới lạ lại kỳ vọng.

Vương Khả Từ cố ý đan cho Tuệ Hạnh một chiếc khăn choàng thủ công, mũi kim rất đơn giản, đối với người mới học lần đầu mà nói, có thể đan đẹp như vậy đã rất tuyệt rồi.

“Lần đầu đan của tớ, đã hiến dâng cho cậu rồi.” Vương Khả Từ nói.

Khăn choàng màu vàng sữa, Tuệ Hạnh quấn trên cổ vô cùng ấm.

Tuệ Hạnh rất hợp mặc kiểu màu sáng, da cô trắng, Vương Khả Từ còn nhớ khi trời chưa lạnh, Tuệ Hạnh mặc chiếc váy dài màu hoa cúc hoạ mi, người cũng giống như tên, vô cùng trong sáng ngọt đẹp.

Vốn dĩ Mạnh Thư Đồng và Vạn Ức muốn một người đan nón một người đan bao tay, chỉ tiếc là độ khó của hai món này quá cao, hơn nữa hai người họ lại không kiên nhẫn như Vương Khả Từ, cuối cùng vẫn là từ bỏ suy nghĩ này.

Vạn Ức tặng cho Tuệ Hạnh một hộp socola, vị sữa bò, cô biết Tuệ Hạnh không thích ăn socola, thích kiểu mùi vị ngọt ngào này.

Mạnh Thư Đồng tặng Tuệ Hạnh một thỏi son.

Tuệ Hạnh không trang điểm, đến mùa đông môi cô dễ khô, cũng chỉ thoa son dưỡng, cầm thỏi son có vỏ ngoài xinh đẹp tinh xảo, cô cảm thấy hơi phí của trời.

“Màu này chắc chắn rất hợp với cậu.” Mạnh Thư Đồng vỗ ngực, “Tớ bảo đảm.”

Tuệ Hạnh cầm quà của bạn cùng phòng, trên gương mặt là nụ cười vui mừng không ngớt.

Điện thoại để trên bàn rung lên không dừng lại.

Hẹn ngày mai thi cấp bốn xong, Tuệ Hạnh mời bạn cùng phòng ra quán ăn sinh nhật, Mạnh Thư Đồng tìm nhà hàng có đánh giá không tệ trên bình luận công khai, Tuệ Hạnh bỏ quà vào trong ngăn kéo, cuối cùng cũng có thời gian xem tin nhắn điện thoại.

Bạn thân đều lần lượt chúc mừng lúc không giờ.

Các thanh niên trẻ tuổi thích kiểu cảm giác nghi thức này.

Bố mẹ không ở trong nước, nhưng cũng đoán được thời gian của múi giờ hiện tại, nhưng vẫn trễ mấy phút.

Chó:【Em gái ơi, sinh nhật vui vẻ】

Chó:【[Lì xì]】

Tuệ Hạnh có chút cảm động, không ngờ anh sẽ gửi lì xì cho mình, mở ra 0.01 tệ.

Chó:【Cảm động không?】

Tuệ Hạnh không quan tâm, thoát ra trả lời tin nhắn của người khác.

Mấy phút sau, Hàng Gia Chú gửi một hàng tiếng cười phách lối.

Chó:【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】

Chó:【Chuyển khoản cho em 888 tệ】

Tuệ Hạnh thậm nghĩ em không thèm tiền dơ bẩn của anh.

Sau đó kiên định được ba giây, nhận.

Tuệ Hạnh:【Anh đang ở đâu?】

Chó:【Công ty】

Tuệ Hạnh:【Một mình anh hả?】

Chó:【Ừm】

Tuệ Hạnh:【Bạn cùng phòng của anh đâu?】

Chó:【Lão Hầu ở cùng bạn gái rồi】

Tuệ Hạnh:【Ồ, vậy học trưởng thì sao?】

Chó:【Chắc ký túc xá】

Cuộc trò chuyện kết thúc, Tuệ Hạnh thoát khỏi giao diện trò chuyện, lướt xuống từ khung trò chuyện.

Sau khi tìm được avatar quen thuộc, chấm đỏ trong tin nhắn chưa đọc cũng chưa xuất hiện.

Có phải là không biết không.

Cô nghĩ.

Cho dù có biết hay không, cũng không tránh được sự mất mác mờ nhạt trong tim.

Đến trưa hôm sau, vừa ra khỏi phòng thi cấp bốn, Mạnh Thư Đồng vốn tràn đầy phấn khởi, nói với vẻ mặt buồn bã: “Năm sau chiến tiếp vậy.”

Bốn người vừa đi vừa thảo luận đề dịch.

Dịch danh từ mãi mãi là đề tài bàn tán sau khi thi được chào đón nhất trong kỳ thi Anh Văn.

Đề dịch năm nay, vận may của bốn người không tốt lắm, đều rút trúng bộ đề khó nhất.

Những động vật sống ở Nam Cực phải khó khăn thế nào khi đối mặt với môi trường hiệu ứng nhà kính toàn cầu, chủ đề bảo vệ môi trường, khiến người khác suy nghĩ sâu xa.

“Tiếng Anh của ‘cánh cụt hoàng đế’ nói sao vậy?”

Tuệ Hạnh biết cánh cụt, cho nên dịch là ‘the biggest penguin’, dịch thẳng theo tiếng lóng là ‘cánh cụt lớn nhất’, cô cảm thấy không đáng tin lắm.

Nào ngờ người khác còn kỳ quái hơn.

Vương Khả Từ: “Tớ quên cánh cụt viết sao rồi, tớ viết the emperor swan.”

Thiên nga hoàng đế.

Tuệ Hạnh: “Không phải swan là thiên nga sao?”

Vương Khả Từ: “Dù sao cũng là ‘Nga’(2) mà.”

(2) Chim cánh cụt với thiên nga trong tiếng trung có cùng cách đọc hán việt(Nga)

Vạn Ức: “Cậu còn biết viết tiếng Anh của hoàng đế, tớ không biết viết, tớ viết là the king swan.”

Mạnh Thư Đồng nhìn ba cô bạn cùng phòng vô cùng khâm phục: “Wow, các cậu giỏi ghê, cũng biết viết tiếng Anh của thiên nga, nếu tớ biết tớ cũng viết swan rồi.”

Tuệ Hạnh: “Cậu viết cái gì?”

Mạnh Thư Đồng: “The king QQ(2).”

(2) App bên Trung có biểu tượng hình chim cánh cụt

“…”

“…”

“Giáo sư Mạnh à, năm sau cậu tiếp tục cố gắng nhé.” Vương Khả Từ vỗ vai nhỏ đồng cảm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57

Mạnh Thư Đồng đỡ trán: “…Được thôi.”

Bốn người đi tàu điện, giờ này tàu điện rất nhiều người, người lên xe ở trạm đại học Thanh Hoa đều là sinh viên, hôm nay là thứ bảy, đoán chừng mọi người đều muốn nhân lúc sáng thi cấp bốn xong thì ra ngoài thư giãn, tiện thể chào đón lễ Giáng Sinh và đêm bình an kế tiếp.

Đột nhiên Mạnh Thư Đồng hỏi bọn họ: “Hey các cậu nói xem nếu tớ gửi bài dịch này cho thầy Bùi, thầy ấy sẽ bị tớ chọc cười không?”

Vạn Ức không hiểu: “Vậy cậu đây chẳng phải làm tổn hại đến hình tượng của mình sao?”

“Nhưng tớ muốn làm cho thầy Bùi cười lên.” Mạnh Thư Đồng nói.

Bởi vì đã tự chọn lịch sử luật học phương Tây của thầy Bùi, cho nên nhỏ đã thành công add wechat của thầy Bùi.

Tâm trạng chia sẻ bộc phát rõ ràng.

Nhìn thấy đoạn video ngắn buồn cười trên weibo, lướt đến video thú vị, hay chụp được cảnh đẹp trên đường, phản ứng đầu tiên của Mạnh Thư Đồng chính là gửi cho thầy Bùi xem.

Vui vẻ cũng không chỉ vì chia sẻ, mà là vì chia sẻ cho anh.

Mạnh Thư Đồng thật sự gửi bài dịch ngu xuẩn đó của mình cho thầy Bùi.

Để tránh ngượng ngùng, cô còn tự gửi một hàng biểu cảm mặt khóc.

Mấy phút sau, thầy Bùi trả lời lại một đoạn thoại.

Mạnh Thư Đồng luống cuống tay chân lấy tai nghe từ trong túi xách ra, trong tàu điện ồn ào như vậy, nhỏ phải đeo tai nghe lên mới có thể chắc chắn mình nghe được từng hơi thở của thầy Bùi.

Đeo tai nghe lên, giọng nói dịu dàng như nước của thầy Bùi văng vẳng trong tai.

Anh không cười, trái lại còn thở dài, có thể là ấn phím quá sớm, tiếng thở dài này được ghi lại cùng lúc.

“Năm sau lại cố gắng nhé.”

Mạnh Thư Đồng: 【Dạ / phấn đấu】

Tuy hơi mất mặt, nhưng Mạnh Thư Đồng da mặt dày vẫn rất vui vẻ.

*

Buổi trưa Tuệ Hạnh mời đi ăn, ba cô bạn cùng phòng gom tiền mua một cái bánh kem cho cô.

Bánh kem chỉ có thể làm tráng miệng sau khi ăn xong, bốn cô gái chia ra ăn hết một miếng thì không ăn nữa, bạn cùng phòng bảo Tuệ Hạnh gói về ký túc xá ăn từ từ.

“Tuệ Tuệ, cậu có cần gửi một miếng cho học trưởng không?”

Mạnh Thư Đồng đề nghị, Vương Khả Từ và Vạn Ức lập tức gật đầu phụ họa.

Tuệ Hạnh hơi do dự, nói: “Hình như anh ấy không biết hôm nay là sinh nhật tớ.”

“Cho nên cậu tặng bánh kem cho anh ấy, thì anh ấy biết hôm nay sinh nhật cậu rồi, sau đó anh ấy sẽ thất vọng vậy mà lại không biết sinh nhật cậu, cậu giả vờ đáng thương, nói không chừng anh ấy còn sẽ tổ chức sinh nhật bù cho cậu nữa đấy.”

Mạnh Thư Đồng truyền đạt kế hoạch, ngay cả chiêu cuối cũng nghĩ xong giúp cô.

Tuệ Hạnh: “Cách này được không?”

“Không được cũng không sao, cậu cứ nói nhiều bánh kem ăn không hết, tiện thể chia cho anh ấy một miếng, cho dù không được cậu cũng không mất mặt.”

Có đường lui, không sợ mất mặt.

Tuệ Hạnh thầm nghĩ chắc cũng được.

Từ sau lễ Quốc Khánh, ròng rã hơn hai tháng cũng không gặp mặt đàng hoàng, có khi đụng ở tòa dạy học, đoán chừng học trưởng cũng không nhìn thấy cô.

Mặc dù đồng ý rồi, nhưng Tuệ Hạnh vẫn không dám một mình đến ký túc xá nam tặng bánh kem.

Lúc này rất có thể phát huy tác dụng của bạn cùng phòng rồi.

Ba người đẩy Tuệ Hạnh đến dưới lầu ký túc xá nam.

Tuệ Hạnh tạm thời sợ hãi, “Bỏ đi, hay là không tặng nữa.”

Mạnh Thư Đồng chậc lưỡi một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại của Tuệ Hạnh từ trong túi áo khoác của cô ra, nhỏ biết mật khẩu điện thoại của Tuệ Hạnh, sau khi mở khóa rất nhanh đã tìm được tên của Thẩm Tư Lam trong danh bạ.

“Này!” Tuệ Hạnh kêu lên.

Mạnh Thư Đồng: “Bánh dày, nhiều tiền ngăn cậu ấy lại!”

Vương Khả Từ và Vạn Ức nhanh nhẹn ngăn Tuệ Hạnh không cho cô giật điện thoại lại, Tuệ Hạnh chỉ đành đứng tại chỗ giẫm chân lo lắng.

Mạnh Thư Đồng lẳng lặng chờ Thẩm Tư Lam nghe máy.

Tiếng tút tút tút ngày càng dài, tim Tuệ Hạnh đập cũng ngày càng nhanh.

“Alo.”

Cho đến khi điện thoại được kết nối, Tuệ Hạnh đã gần như bị sốc.

Mạnh Thư Đồng thỏa mãn, vội vàng ném điện thoại trả cho Tuệ Hạnh, lấy âm môi thúc giục cô nói chuyện.

Cả buổi Tuệ Hạnh không lên tiếng, Thẩm Tư Lam hỏi: “Học muội?”

“…Học trưởng.”

“Ừm, có chuyện gì?”

“Anh có ở ký túc xá không?”

“Có.”

Tuệ Hạnh cắn răng, dứt khoát nói một hơi: “Bánh sinh nhật của em ăn không hết, học trưởng anh ăn không, em đem qua cho anh một ít.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 299: Thật đáng thương mà

Bên kia im lặng mấy giây, hỏi: “Hôm nay sinh nhật em à?”

Quả nhiên không biết.

Tuệ Hạnh: “Ồ.”

“Bây giờ anh xuống.”

Sau khi cúp máy, đám Mạnh Thư Đồng còn phấn khích hơn cả Tuệ Hạnh.

“Học trưởng sắp xuống rồi!”

“Hu hu hu tớ kích động quá!”

“Đi đi đi, trốn sang một bên, đừng làm phiền Tuệ Tuệ.”

Ba người hiểu ý bỏ lại Tuệ Hạnh, thuận thế trốn sang một bên.

Đầu óc Tuệ Hạnh choáng váng, cho đến khi nhìn thấy cửa ký túc xá nam được đẩy ra, Thẩm Tư Lam mặc áo khoác đen bước ra từ bên trong.

Cô hé miệng, cười hơi cứng ngắc: “Học trưởng.”

“Sinh nhật vui vẻ” Thẩm Tư Lam hỏi, “Mười sáu tuổi hả?”

Tuệ Hạnh gật đầu: “Dạ.”

“Làm với bạn cùng phòng sao?”

Tuệ Hạnh vừa định nói phải, nghĩ đến lời của Mạnh Thư Đồng, lại lắc đầu: “Không có, các cậu ấy đều có việc.”

Nói dối sẽ khiến cho tim người ta đập nhanh hơn, đây là thật.

“Em có dự định gì không?”

“Không ạ.”

Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều đang thi cấp sáu, toàn trường đều yên tĩnh, thời tiết lạnh mọi người cũng không muốn ra ngoài, hiếm khi sân trường lại vắng vẻ như thế.

Hắn hỏi: “Muốn đi đâu chơi không?”

Tuệ Hạnh gãi đầu: “Sao cũng được ạ.”

“Vậy em đợi anh, anh lên lấy chìa khóa xe.”

Tuệ Hạnh chưa kịp phản ứng, gọi hắn lại: “Lấy chìa khóa xe làm gì ạ?”

Thẩm Tư Lam quay đầu, dường như cảm thấy khó hiểu với sự ngỡ ngàng của cô, “Ăn sinh nhật với người có sinh nhật.”

Tuệ Hạnh: “Với em sao?”

“Không muốn à?”

Tuệ hạnh lắc đầu như trống trống lắc: “Không có không có.”

Hắn xoay người lên lầu, đám Mạnh Thư Đồng chui ra hỏi thế nào, Tuệ Hạnh trả lời thành thật.

“Wow!!!!”

Mạnh Thư Đồng ngưỡng mộ nhảy lên tại chỗ, một tay kéo cánh tay của bọn cùng phòng lôi bọn họ đi, “Đi đi đi, người ta phải trải qua thế giới hai người, chúng ta về phòng thôi, nơi này đã không chứa được chúng ta nữa rồi.”

Tuệ Hạnh che mặt, nhỏ giọng nói: “Giáo sư Mạnh, cậu nhỏ tiếng chút được không?”

“Nhỏ tiếng nhỏ tiếng” Mạnh Thư Đồng hiểu ý, “Vậy bọn tớ đi đây, bánh kem đó cậu có cần bọn tớ mang về giúp cậu không?”

Nhỏ chỉ vào bánh kem Tuệ Hạnh cầm trong tay.

Cũng may bánh kem có thể ăn lạnh.

Vừa nãy học trưởng không nói cần, cũng không nói không cần, vậy rốt cuộc hắn có cần hay không.

Tuệ Hạnh suy nghĩ, lắc đầu: “Tớ cầm vậy.”

Bạn cùng phòng xô xô đẩy đẩy rời khỏi, trước khi đi còn ra hiệu fighting với cô.

Xe của Thẩm Tư Lam dừng trên bãi đất trống gần ký túc xá, hắn không thường lái, lúc nào cũng đi ké xe của Hàng Gia Chú, tỷ lệ xuất hiện chiếc xe này rất thấp trong mắt Tuệ Hạnh.

“Tại sao chúng ta không đi tàu điện?” Tuệ Hạnh hỏi.

Thẩm Tư Lam: “Tàu điện nhiều người quá, lên xe đi.”

Vừa nãy Tuệ Hạnh đi tàu điện về, cho nên cô nói: “Thật ra cũng ổn, không đông, có chỗ ngồi.”

“…” Thẩm Tư Lam phớt lờ lời nói của cô, thúc giục, “Lên xe.”

Chỉ có hai người ngồi xe, nếu lúc này Tuệ Hạnh ngồi phía sau thì rõ ràng có hơi lạ, cô chủ động ngồi lên ghế phụ.

Xe khởi động, trong tay Tuệ Hạnh còn ôm bánh kem.

“Học trưởng, bánh kem này anh vẫn ăn chứ?” Cô hỏi.

Thẩm Tư Lam gật đầu, “Ăn.”

“Vậy” Tuệ Hạnh vội đưa cho hắn, “Anh ăn.”

Hai tay Thẩm Tư Lam để trên vô lăng, đầu cũng không nghiêng qua, chỉ nói: “Anh đang lái xe.”

“Vậy em để bên cạnh trước, đợi đến nơi anh hẳn ăn nhé.”

Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Nhưng anh muốn ăn bây giờ.”

Tuệ Hạnh cũng nhíu mày: “Nhưng anh đang lái xe mà.”

Cảnh tượng phản bác đối phương xảy ra rồi.

Thẩm Tư Lam: “Vậy em nghĩ cách giúp anh.”

Tuệ Hạnh suy nghĩ, hỏi: “Vậy hay là một tay anh lái xe, một tay anh cầm bánh kem?”

“Em thì bằng lái chưa?’ Thẩm Tư Lam hỏi một câu không liên quan.

Tuệ Hạnh lắc đầu.

Cô còn chưa đến tuổi thi bằng lái, mặc dù cô rất muốn học lái xe, như vậy sau này Hàng Gia Chú ra ngoài xã giao uống rượu, cô có thể lái xe đón anh về nhà.

Thẩm Tư Lam hờ hững nói: “Lái xe phải lái bằng hai tay, tay rời khỏi vô lăng sẽ bị trừ điểm.”

Tuệ Hạnh sững sờ.

Còn có quy định này à? Vậy bình thường người lái xe một tay, để tỏ ra đẹp trai mà thậm chí còn không ngại làm trái phép sao?

“Vậy làm sao?”

Tuệ Hạnh: “Không phải em có tay sao?”

Tuệ Hạnh: “Em lấy tay của em cho anh mượn lái xe hả?”

Thẩm Tư Lam nhăn mày, đầu lưỡi chặn ở hàm, hồi lâu sau mới lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút tức giận hận rèn sắt không thành thép: “Em không đút anh ăn được à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.