Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 64
Nước lửa giao hòa (8)
Sau đó một thời gian, Kinh Hồng và Chu Sưởng vẫn trải qua cuộc sống ngày một đằng đêm một nẻo.
Một lần, cả hai cùng tham gia thảo luận bàn tròn tại một diễn đàn.
Người đi cùng Kinh Hồng có Triệu Hãn Thanh và vài người khác, bên Chu Sưởng cũng vậy.
Trước khi bắt đầu, Kinh Hồng đợi ở phòng nghỉ cho khách, thấy còn có chút thời gian nên gọi một cuộc điện thoại ngắn cho quản lý cấp cao nào đó của Phiếm Hải.
Triệu Hãn Thanh vô tình liếc qua, thấy danh sách cuộc gọi trong điện thoại di động của Kinh Hồng, sốc quá buột miệng thốt lên: “Sếp Kinh, ngày hôm qua cậu với Chu Sưởng gọi qua gọi lại đến sáu cuộc???”
“…” Kinh Hồng liếc anh ta một cái rồi nói: “Chỉ đang bàn việc hợp tác đầu tư thôi. Hai bên có quan điểm khác nhau.”
“À…” Triệu Hãn Thanh bị thuyết phục: “Thì ra là vậy, thảo nào!”
Kinh Hồng không nói gì nữa, nội dung cuộc gọi thực chất toàn là mấy câu vô nghĩa chẳng có giá trị gì.
Trên hội nghị bàn tròn, rất hiếm hoi khi Kinh Hồng và Chu Sưởng có quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau.
Hai người đối chọi gay gắt, đến cuối cùng những người khác không xen vào được nữa, chỉ biết ngồi nghe hai người ăn miếng trả miếng, hay nói cách khác là chỉ nghe hai người họ cãi nhau.
Cuối cùng tất nhiên là bất phân thắng bại, chỉ có thể chờ đợi lịch sử đưa ra câu trả lời.
Sau khi ra ngoài, Kinh Hồng lên xe trước. Chu Sưởng cũng lên xe ngay sau đó, nói với tài xế Thanh Huy: “Theo xe sếp Kinh phía trước.”
Hai người không ở cùng một khách sạn, mà Chu Sưởng lại biết chẳng bao lâu nữa Kinh Hồng phải bay thẳng đến Nhật Bản.
“!!!” Trợ lý bên cạnh vội vàng can ngăn ông chủ: “Sếp Chu, thôi bỏ đi, anh đuổi theo cãi tiếp cũng có ý nghĩa gì đâu?”
“…” Sếp Chu liếc nhìn cậu ta, nói: “Ai nói tôi muốn tiếp tục tranh cãi?”
Trợ lý: “Vậy anh…?” Nếu không tiếp tục tranh luận thì còn làm gì?
“Nói nhảm nhiều quá.” Chu Sưởng mất kiên nhẫn: “Bảo các cậu đi theo thì cứ đi theo.”
Tài xế: “…” Không dám nói gì.
Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn của Kinh Hồng. Kinh Hồng đi vào trước, Chu Sưởng tỏa ra khí thế kinh người, để lại một câu “các cậu về đi” rồi không nói thêm lời nữa, mở cửa xe bước xuống, sải bước đi vào khách sạn, đóng sầm cửa xe lại.
Trợ lý thấy sếp Chu nhà mình vội vàng đến vậy, cảm thấy mình vẫn phải làm tròn nghĩa vụ của một trợ lý, bèn hạ cửa sổ xuống gọi với theo: “Sếp Chu, bình tĩnh!!! Đánh người là phạm pháp đấy!!!”
Chu Sưởng mặc kệ, đuổi theo người vào khách sạn.
Trợ lý: “…” Sợ quá đi.
Kinh Hồng bước vào thang máy, quẹt thẻ phòng, nhấn tầng, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa gần đóng chặt lại, một bàn tay bất ngờ giự lấy cửa thang máy, nhẹ nhàng đẩy, cửa lại mở ra.
Chu Sưởng nhìn thẳng vào mắt Kinh Hồng, bước vào, đứng ở phía bên kia thang máy.
Kinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào số tầng.
Khi đến nơi, Chu Sưởng đi theo Kinh Hồng. Kinh Hồng thuê phòng tổng thống, hai người lần lượt bước vào trong, vừa đóng cửa lại, họ đã dựa vào cửa hôn nhau nồng nhiệt.
Mấy ngày không gặp, nhớ đến quay quắt.
Vừa rồi cuối cùng đã gặp lại nhau, nhưng đó là một cuộc chiến trực diện, đối chọi gay gắt. Cả hai đều không chịu nhường một tấc đất nào, tranh giành từng bước, người kia có thể là đối thủ chân chính duy nhất trên thế giới.
Một cảm xúc nào đó đạt đến đỉnh điểm, họ vừa tiếp tục hôn vừa cọ xát vào nhau. Vì phải bắt chuyến bay, họ không làm gì khác, thế nhưng chỉ là ôm nhau, cọ xát vào nhau, vẫn có thể cảm nhận sự khao khát vô cùng mãnh liệt của người kia.
Một lần khác, ba tháng sau lần trước, một lần nữa, vẫn rất hiếm khi hai người bất đồng quan điểm trong một cuộc thảo luận bàn tròn trên một diễn đàn.
Mọi người nhìn họ, một người không nhịn được nói: “Sao Hỏa đụng trái đất kìa…” Những người còn lại vội gật đầu.
Lần này, Kinh Hồng bay về Bắc Kinh bằng máy bay riêng của Chu Sưởng. Chu Sưởng không mang theo tiếp viên nào, trên máy bay chỉ có cơ trưởng. Hai người làm bộ làm tịch ngắm cảnh một lúc rồi ăn chút gì đó, Chu Sưởng liền hỏi Kinh Hồng: “Sếp Kinh, trời vẫn còn sớm, hay là, bật màn hình LED xem phim? Tôi có hết các phim nổi tiếng đấy.”
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, một lúc sau mới gật đầu: “Được.”
Thế là hai người vào phòng riêng, khóa cửa, bật TV xem một bộ phim chiến tranh kinh điển.
Sau đó, giữa tiếng súng đạn ầm ầm của bộ phim, hai người lăn lên giường, không cởi áo sơ mi, còn quần chỉ cởi một nửa. Kinh Hồng cố hết sức để đè nén thanh âm, cuối cùng Chu Sưởng trùm tấm chăn dày lên cả hai, vừa hôn vừa…
Không gian nhỏ hẹp, nóng bức ngột ngạt, khép kín, dưới chăn vang lên những tiếng r3n rỉ trầm thấp khó kiềm chế.
Làm xong một hiệp, hai người lại hết sức nghiêm túc dọn giường, sắp xếp mọi thứ.
Cuối cùng Kinh Hồng cầm trên tay hai cục giấy vệ sinh màu trắng, hỏi: “Cái này… làm sao đây? Đồ của cả hai.”
Chu Sưởng nhận lấy, cười cười, cầm giấy vệ sinh trong tay, mở một tờ ra, cẩn thận gấp lại như cũ, xếp thành một hình vuông nhỏ, rồi lại chuyển sang một miếng khác. Sau đó, Chu Sưởng cởi cúc áo vest của Kinh Hồng, mở vạt áo của anh, nhét hai tờ giấy dính chặt lấy nhau kia vào túi Kinh Hồng, nhẹ giọng nói: “Chỉ có thể mang về nhà thôi.”
Kinh Hồng: “…”
“Được rồi, em đi ra ngoài trước, để tôi kiểm tra xem nơi này còn sót lại gì không.”
“…Ừm.”
…
Thoáng một cái đã đến cuối năm.
Một ngày nào đó trước lễ Giáng sinh, Kinh Hồng làm việc đến 11 giờ mới về nhà Chu Sưởng, đi ngang qua phòng nhỏ ở tầng một, anh tình cờ liếc nhìn bàn ăn rồi sững sờ.
Trên bàn có hai hộp bánh cupcake, bánh kem nhỏ, đều mang chủ đề Giáng sinh.
Một hộp có năm kiểu, trông rất đơn giản nhưng đồng thời cũng rất đẹp.
Đầu tiên là một cây thông Noel với kem bơ màu xanh lá cây hình xoắn ốc rắc kem đường trắng tinh ở trên, thứ hai là một chiếc bánh màu xanh lam được trang trí bằng những bông tuyết. Chiếc thứ ba là một mũ Giáng sinh, kem đỏ có hình xoắn ốc, những cụm kem trắng xếp xung quanh để giả làm quả cầu lông. Cái thứ tư là con tuần lộc của ông già Noel. Trên lớp kem màu socola, một chiếc bánh quy tròn đặt bên dưới, chính giữa bánh là một viên M&M làm miệng tuần lộc, bên trên là hai miếng bánh quy Mini Pretzels làm tai tuần lộc, hai hạt đường trắng được đặt cạnh nhau, trên mỗi hạt có điểm một ít socola làm hai con mắt của tuần lộc. Cuối cùng là vòng hoa Giáng sinh, những cụm kem màu xanh lá cây được chia thành hai vòng tròn chen chúc ra ngoài rìa, ở giữa chứa đầy sô cô la chip khiến nơi đây trông giống như “đất đai”, những bông hoa bằng kem được điểm xuyết bằng nhiều viên M&M đủ màu sắc, phía trên vòng hoa có một ngôi sao, là ngôi sao Giáng sinh.
Những ký ức xa xưa xuyên qua thời gian quay trở lại.
Bộ năm cái bánh kem nhỏ này giống hệt như trong trí nhớ của anh.
Kinh Hồng lẳng lặng đứng nhìn.
Hoá ra hôm nay là ngày kỷ niệm. Kỷ niệm hai người lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên so tài.
Chẳng biết từ lúc nào, Chu Sưởng lặng lẽ đi lên tầng một, đứng sau lưng Kinh Hồng, hỏi: “Giống không? Cuộc thi thương mại lần ấy?”
Kinh Hồng gật đầu: “Giống hệt trong ký ức.”
“Hương vị thì ngon hơn nhiều.” Chu Sưởng kéo ghế ra. “Ngồi đi.”
Hôm nay Kinh Hồng đi làm bình thường, không mặc Âu phục hay đeo cà vạt, thế nên anh chỉ rửa tay rồi ngồi nghiêm chỉnh vào bàn.
Sau khi mở hộp ra nhìn chiếc bánh, Kinh Hồng khẽ cười, nói: “Còn làm khó anh phải nhớ hình dạng của nó.”
“Ấn tượng sâu sắc.” Chu Sưởng ngồi đối diện với Kinh Hồng, chống cằm nói: “Lần đầu tiên thua, mà còn thua một cách kỳ cục.”
Kinh Hồng cười cười: “Sau đó sếp Chu học được cách kiểm tra tiền chưa?”
“Chưa.” Chu Sưởng đáp: “Đành chịu thua về mặt này.”
Kinh Hồng chống tay lên đầu gối, hạ mắt xuống, nhìn kỹ những chiếc bánh ở khoảng cách gần rồi nói: “Không nỡ ăn chúng.”
Nhưng nói thì nói vậy thôi, Kinh Hồng vẫn mở hộp, cầm nĩa lên, nhẹ nhàng xúc một miếng.
Kem sữa thực sự ngon hơn hồi xưa nhiều.
Mềm mịn, tinh tế, đúng là đỉnh cao.
Chu Sưởng vốn không thích đồ ngọt, nên chỉ im lặng ngắm nhìn. Thỉnh thoảng Kinh Hồng lại lấy một miếng kem hoặc một miếng bánh đưa đến bên môi Chu Sưởng, hắn cũng ngậm vào miệng.
Hộp bánh kem từ hơn mười năm trước, vượt qua thời gian, nay đã được hai người chia nhau.
Mười mấy năm qua, hai người đã đi qua muôn trùng non nước, cũng đã nhuốm đầy khói bụi chiến tranh. Tuy nhiên, họ biết rất rõ rằng từng hạt đất, từng hạt cát trên giày của mình không vô ích.
Giờ đây, cuối cùng họ lại đứng trước mặt nhau với tư thế của một người trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Kinh Hồng và Chu Sưởng đều không vội, vừa ăn vừa trò chuyện, lặng lẽ thưởng thức khoảng thời gian này.
Chu Sưởng nói: “Trên thực tế, thợ làm bánh đã thử từng chiếc bánh cupcake nhiều lần. Tôi có thể miêu tả, nhưng sau khi thợ làm bánh làm ra rồi, sẽ có sự khác biệt ở những chi tiết nhỏ, ví dụ như ngôi sao này, có khi lại to hơn một chút, hoặc nhỏ hơn một chút. Cái này làm lại nhiều lần nhất. Thợ làm bánh còn phải thắc mắc, tại sao tôi nhất định phải làm cho bằng được năm chiếc bánh cupcake tầm thường này.”
Kinh Hồng khẽ cong môi.
“Kinh Hồng…” Chu Sưởng ngước mắt lên: “Lẽ nào em cũng có ấn tượng sâu sắc với cuộc thi đó? Nhưng rõ ràng em đã thắng. Người bị sếp Kinh đánh bại nhiều không đếm xuể.”
“Có. Rất sâu sắc.” Kinh Hồng nói: “Thắng nhờ may mắn. Hơn nữa lúc đó đã đụng hàng nhiều chiến lược. Cuối cùng em vẫn suy nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
Kinh Hồng đáp: “Đáng tiếc, còn chưa đủ. Hy vọng về sau có thể tái đấu, hưng phấn quá.”
Chu Sưởng nói: “Cuối cùng mười năm sau tiếp quản công ty cùng lúc, xem như đã hoàn thành tâm nguyện của em.”
“Phải.” Kinh Hồng ngước mắt, đưa một miếng kem bơ đến bên miệng Chu Sưởng, nhìn hắn, nói: “Nhưng không ngờ… hai người đều muốn giết nhau, lại không thể làm được, kết quả cứ quay đi quay lại, thế nào mà thành có tình cảm với nhau. Chỉ mất một năm ngắn ngủi thôi nhỉ.”
Chu Sưởng để vuột ra một tiếng cười nhẹ.
Trong một buổi tối như thế, Kinh Hồng và Chu Sưởng cùng nhắc lại nhiều chuyện đã qua ở Mỹ, rồi họ lại phát hiện ra rằng ký ức của cả hai có nhiều điểm trùng lặp.
“Lúc đó là Oracle, hay là ai nhỉ…” Kinh Hồng nói: “Danh tính thực sự của một đầu bếp phục vụ trong căng tin là trùm m@ túy. Người ta nói rằng hắn ta thậm chí còn nhiệt tình hơn người khác, ai đến lấy cơm cũng hỏi What do you want, my friend? Làm rất tốt ấy chứ. Kết quả, cảnh sát đã phát hiện một lượng lớn her0in trong xe tải đông lạnh của công ty.”
“Nhớ mang máng.” Chu Sưởng nói thêm: “Truyền khắp cả Thung lũng Silicon nhỉ.”
“Ừm.”
Hai người họ ăn tổng cộng ba cái cupcake.
Cây thông Noel, mũ Giáng sinh, vòng hoa Giáng sinh.
Hương vị tinh tế, dư vị kéo dài.
Ăn xong, Chu Sưởng lấy ra một bộ quần áo rất kỳ lạ.
Mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn.
Kinh Hồng vốn tưởng là quà kỷ niệm, nhưng sau khi được Chu Sưởng tròng vào, phải nói rằng có một số kiểu thời trang mà Kinh Hồng thực sự không hiểu nổi.
Chiếc áo này được dệt kim, chui đầu, màu trắng tinh.
Điều kỳ lạ là ngực trái có một vật bằng kim loại giống như nắp chắn rác của ống thoát nước, ở giữa có một lỗ tròn to, vừa khít với đầu ng ực bên trái, làm nó nhô ra ngoài, xung quanh cái lỗ tròn này có vô số lỗ kim loại hình giọt nước hẹp và dài, để lộ ra màu da bên trong. Các lỗ trên toàn bộ tấm kim loại hình tròn tạo thành hình bông hoa.
Kinh Hồng: “…” Cái thứ quái quỷ gì thế này?
Chu Sưởng nhìn một chút, khen ngợi: “Thật thời thượng.”
“…” Kinh Hồng câm nín: “Anh tự đi mà mặc.”
Khi Chu Sưởng tròng cái áo này vào, anh không kịp nhìn rõ.
“Đừng thế mà…” Chu Sưởng vòng tay ôm lấy eo Kinh Hồng, ngón tay bắt đầu khẩy vào cái lỗ ở giữa, rồi lại vặn xoắn.
Kinh Hồng không khỏi muốn cúi người xuống.
Nhưng Chu Sưởng ngăn cản anh, kề môi lại.
Có điều, khi nằm trên giường rồi, Kinh Hồng vẫn không thể chấp nhận được cái áo kỳ cục này, dứt khoát cởi áo ra, ném sang một bên.
Sau một hồi làm càn, Kinh Hồng lại đi tắm. Sau đó, có lẽ do tiêu hao thể lực quá mức, Kinh Hồng lại cảm thấy hơi đói, bèn xuống bếp ở tầng một, mở chiếc tủ lạnh lớn nhìn thử, thì thấy hình như chẳng có gì để ăn cả, cuối cùng phải mang hộp bánh cupcake Giáng sinh vừa rồi ra.
Chỉ còn lại hai cái bánh.
Một bông tuyết và một con tuần lộc.
Anh chọn con tuần lộc, ăn bánh quy trước, đến Mini Pretzels, sau đó bắt đầu ăn phần bên dưới.
Kinh Hồng lười đi lấy đ ĩa và nĩa, thế là cứ cầm tay mà ăn.
Anh ăn bánh thì cứ luôn làm rơi vụn, Tưởng Mai mắng mãi. Nghĩ đến đây, cuối cùng Kinh Hồng ngồi nghiêng trên chiếc ghế cuối cùng trong bàn, hai đầu gối kẹp lấy chiếc thùng nhựa nhỏ mà Chu Sưởng thường dùng để vứt vỏ trái cây, cắn một miếng lớn.
Chu Sưởng tắm xong không thấy Kinh Hồng đâu, thế là xuống lầu một tìm.
Vừa bước vào phòng ăn, hắn đã thấy Kinh Hồng quay lưng về phía mình, mặc áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình, khom lưng, cúi thấp cổ, không biết đang làm gì, chỉ lộ ra phần gáy trắng nõn mảnh khảnh.
“…?” Chu Sưởng nhẹ nhàng lại gần.
Sau đó, hắn nhìn thấy Kinh Hồng ôm thùng ăn bánh kem nhỏ.
Chu Sưởng lập tức bật cười: “Làm gì thế này?”
Kinh Hồng không nhìn lên, đáp: “Làm quá nên đói.”
Chu Sưởng lại hỏi: “Sao phải ăn thế này? Ngày mai có người dọn nhà.”
“Quen rồi…” Kinh Hồng nói: “Sếp Tưởng bắt em phải thế này, không được làm rơi vụn bánh. Em bị mắng thành quen rồi, nếu vụn bánh rơi xuống sàn, em sẽ khó chịu cả người, lại phải nhặt lên.”
Chu Sưởng mỉm cười nhìn anh.
Ăn xong, Kinh Hồng đặt chiếc thùng nhỏ lại chỗ cũ rồi lấy khăn giấy lau miệng. Chu Sưởng hỏi: “Cái này mùi vị thế nào? Không để dành cho tôi miếng nào.” Kinh Hồng sửng sốt một lát mới nói: “Cũng được.”
Vừa nói xong hai chữ này, vòng eo của anh lại bị ôm lấy, Chu Sưởng hôn lên cuồng nhiệt.
Hương thơm đọng lại lan tỏa. Trên đầu lưỡi, trong miệng, đâu đâu cũng có.
Thật ra Kinh Hồng cũng không hiểu vì sao Chu Sưởng lại hưng phấn, lại k1ch thích khi nhìn thấy mặt này của mình, nhưng anh vẫn bị hôn khắp người. Từ giữa lông mày, đến sống mũi, đến môi, đến cằm.
Chu Sưởng còn gọi: “Bé cưng…”
Cuối cùng, Kinh Hồng thậm chí còn bị đẩy đến mép bàn, nằm trên bàn.
Chiếc đèn chùm trong phòng ăn rất đẹp đẽ tinh xảo, nhưng trong mắt Kinh Hồng, ánh đèn lại nhòe cả đi.
Khi mọi chuyện đã xong, Kinh Hồng đứng thẳng dậy, ngón tay buộc dây áo choàng tắm, nhìn Chu Sưởng rồi chợt nói: “Bé cưng, ba mẹ cũng chưa bao giờ gọi em như vậy, sến quá mức rồi.”
“Được rồi, tôi biết.” Chu Sưởng nhìn đồng hồ nói: “Em ngủ trước đi, tôi còn có cuộc họp.”
Kinh Hồng gật đầu.
Tuy nhiên, ngay trước khi Kinh Hồng quay đi, Chu Sưởng vừa bật sáng chiếc điện thoại đang ở bên tay mình, vừa ngước mắt lên nói: “Kinh Hồng.”
Kinh Hồng không nói gì: “?”
Chu Sưởng khẽ cười, nói: “Ngủ ngon, bé cưng.”
Từ khi quen biết Chu Sưởng, Kinh Hồng đã mấy lần muốn trợn mắt rồi, nhưng lần này rốt cuộc không nhịn được. Anh nhìn chiếc đèn chùm, thở dài một hơi, lắc đầu rồi quay người rời đi.
Chu Sưởng nghe điện thoại gần nửa giờ.
Trở lại phòng ngủ, thấy Kinh Hồng vẫn chưa ngủ, hắn ngây người ra.
Kinh Hồng đeo một cặp kính loại chống mỏi mắt, tựa người vào đầu giường xem máy tính.
Chu Sưởng hỏi: “Đang làm việc?”
“Không thì sao? Lẽ nào còn làm bé cưng?” Kinh Hồng mặt vô cảm: “Xem Heo Peppa à?”
Chu Sưởng: “…”
Chu Sưởng cởi áo sơ mi và quần tây phải mặc khi họp video. Kinh Hồng cũng hơi nghiêng đầu, tháo kính ra, cởi nút bộ đồ ngủ sẫm màu trên người rồi ném sang một bên.
Chu Sưởng cũng dựa vào giường, nhìn Kinh Hồng, hỏi: “Đang đợi tôi?”
“Ừm.” Kinh Hồng không phủ nhận, anh nói: “Vừa rồi quên nói một chuyện.”
Ánh mắt Chu Sưởng dịu dàng, hắn hỏi: “Sao thế?”
Kinh Hồng nói: “Muốn nói với anh rằng, trong suốt mười năm kể từ cuộc thi đó, đôi khi, không thường xuyên, khi gặp một đối thủ quá đơn giản, em lại nhớ đến anh. Em chưa bao giờ quên anh, biết đâu, là vẫn luôn chờ anh.”
Lúc đó anh đã biết Chu Sưởng là con trai duy nhất của Chu Bất Quần.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng thật sâu. Hai người dựa vào đầu giường, trao nhau một nụ hôn thật dài, thật dịu dàng.
…
Ngày hôm sau Kinh Hồng hơi mệt, lần đầu tiên sau nửa năm, nhưng anh vẫn có mặt tại cao ốc Phiếm Hải đúng giờ.
Thực ra, tần suất của cả hai hiện nay đã thấp hơn nhiều so với trước đây.
Tuy nhiên, dù mệt mỏi nhưng Kinh Hồng lại hoàn toàn khác hẳn khi giải quyết công việc. Cực kỳ tỉnh táo, cực kỳ sắc sảo, không hề cẩu thả.
Buổi chiều, tổng giám đốc khối nhân sự lên tìm Kinh Hồng để xác nhận lại việc tổ chức họp mặt cuối năm cho công ty lần cuối.
Kinh Hồng mở ngăn kéo, lấy ra bức thư tay và những lời chúc phúc anh viết cho nhân viên Phiếm Hải và người thân của họ, rồi hỏi: “Thế này được chưa?”
Tổng giám đốc khối nhân sự đọc kỹ lại, nói: “Quá ổn, chữ của sếp Kinh đẹp quá.”
Kinh Hồng gật đầu, lại hỏi: “Danh sách quà tặng và danh sách chương trình đã ra chưa?”
“Có rồi.” Tổng giám đốc khối nhân sự nói, đưa hai thứ trong tay cho Kinh Hồng.
Kinh Hồng nhìn danh sách quà tặng, thuận miệng nhắc: “Thêm một cái máy mát xa cổ đi. Hôm qua trên mạng nội bộ có một bài đăng nói rằng cổ bị đau, Đàm Khiêm nhìn thấy rồi, có vẻ rất hot.”
Tổng giám đốc khối nhân sự ghi lại: “Được. Tôi đi sắp xếp.”
“Ừ.”
Kinh Hồng nhìn vào danh sách chương trình rồi nói: “Cũng tốt rồi. Màn mở đầu thú vị, múa rối, có thể hâm nóng bầu không khí. Nhưng tại sao chỗ tiết mục cuối cùng này còn để trống? Không còn mấy ngày nữa, vẫn chưa quyết định à?”
“Không, thực ra đã được quyết định từ lâu rồi.” Tổng giám đốc khối nhân sự nhìn Kinh Hồng, bình tĩnh nói tiếp: “Tiết mục cuối cùng toàn là do quản lý cấp cao Phiếm Hải biểu diễn cho nhân viên, sếp Kinh dẫn đầu, tất nhiên tôi sẽ ở phía sau.”
“…” Thấy cô như vậy, Kinh Hồng chợt có linh cảm chẳng lành, anh hỏi: “…Tiết mục gì vậy.”
Tổng giám đốc khối nhân sự là một phụ nữ tầm 40 tuổi, thông minh lão luyện, bề ngoài rất thân thiện hòa đồng, thế nhưng giờ phút này cô không khác gì ác quỷ, nói rằng: “Tiết mục cuối cùng trong buổi họp mặt cuối năm ấy mà, tập thể quản lý cấp cao của Phiếm Hải cùng nhảy s3xy dance. Ca khúc chủ đề của chương trình XXXX thôi.”
Đó là chương trình thi đấu giữa các nhóm nhảy nam và nữ mà Trương Lệ đã đập rất nhiều tiền để sản xuất sau khi về Phiếm Hải. Nhiều nhóm nhảy đến từ Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và các quốc gia khác đã tham gia PK, chỉ trong vòng hai tuần sau khi lên mạng, chương trình đã trở hot lên trên toàn quốc.
“…?” Kinh Hồng ngước mắt lên, bởi vì góc độ khiến lòng trắng trong mắt thực sự lộ ra, trông rất hung ác dữ tợn. Anh hỏi từng chữ một: “Tập thể, quản lý cấp cao, nhảy cái gì???”
Người kia mím môi, nhịn cười nói: “S3xy dance.”