Thính Thần

Chương 36: Biến cố



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Sau khi chụp vài bộ ảnh, nhiếp ảnh gia bất ngờ hỏi: “Cô Cố này, tôi muốn chụp thêm một tấm nữa, nhưng để trợ lý lộ người được không? Cô yên tâm, tôi sẽ làm mờ bóng của cô ấy.”

Cô ấy thấy chiều cao của bé trợ lý này và Cố Trọng rất hợp, tình cờ thiết kế mặt sau của chiếc áo khoác đó rất đẹp, không nên lãng phí.

Lâm Thương Từ gật đầu, Cố Trọng đưa tay làm động tác đồng ý. Sau đó trước khi những người khác đến, Cố Trọng đã đưa tay phủi sạch tuyết giả trên đầu Lâm Thương Từ.

Tay cô nhẹ nhàng lướt qua tóc Lâm Thương Từ, nhặt những bông tuyết núp trong tóc. Lâm Thương Từ đột nhiên có suy nghĩ, khi Cố Trọng vuốt mèo có phải Sếp Tổng cũng có cảm giác như này hay không?

Có phần thoải mái.

Cho nên khi Cố Trọng rời tay, Lâm Thương Từ bỗng chốc thấy mất mát.

Nhiếp ảnh gia đi đến, mũi chân gõ nhẹ vào một chỗ: “Bé trợ lý đứng ở đây nha cưng, sau đó hai tay đút vào túi, quay lưng về phía này là được.”

Cố Trọng dùng đầu ngón tay bóp mấy cành khô, hai ngón tay nghịch nghịch, cô đã chụp xong, kế tiếp cô cầm cành khô tự do sáng tạo.

Cô quay đầu nhìn Lâm Thương Từ, phát hiện cô ấy đứng rất thong dong.

Nhiếp ảnh gia quay lại sau máy ảnh, bắt đầu điều chỉnh tiêu cự, sau đó hô lớn: “Bé trợ lý ơi, lùi về sau hai bước đi cưng, bước về phía trước một bước nhỏ, lùi lại nửa bước, ừ đó, đúng chỗ rồi đó.”

Cố Trọng đã điều chỉnh biểu cảm xong, nhiếp ảnh gia bấm chụp vài lần, Lâm Thương Từ nghe tiếng máy ảnh, biết Cố Trọng đang tự do phát huy. Cho đến khi nhiếp ảnh gia yêu cầu cả hai cô đồng thời nghiêng đầu, hai người mới có thể liếc thấy bóng dáng mơ hồ của đối phương từ đuôi mắt.

Sau khi việc chụp ảnh trong nhà hoàn tất, họ lại ra ngoài chụp ngoại cảnh, việc làm người mẫu tay của Lâm Thương Từ đã kết thúc, cô cởi áo khoác trả lại cho nhân viên. Sau đó nhìn Cố Trọng mặc áo khoác dày cộm chụp hình dưới ánh nắng chói chang.

Cô kiểm tra nhiệt độ, 34 độ C, nghĩ thôi cũng thấy nóng thay Cố Trọng. Cô nhớ lúc đến đây thấy đối diện có một tiệm cà phê, thế là đi mua một cốc Americano đá và một cốc nước ép dưa hấu cho mình.

Cố Trọng cảm thấy hơi chóng mặt, trời nóng đến nỗi cô khó mở mắt ra được, khi nhiếp ảnh gia vừa hô tạm dừng là cô lập tức chạy đến nơi bóng râm cởi chiếc áo khoác ngoài cùng ra. Sờ sờ lớp lông trên áo khoác, bản thân cô tự thấy hơi nóng.

Tầm nhìn tối mờ không thấy rõ ràng, nhưng cô vẫn nhận ra có một bóng người đang đi về phía cô. Khi Lâm Thương Từ đặt cốc Americano đá vào tay cô, Cố Trọng lập tức thấy lạnh thấu tim, chỉ uống một hớp đã cảm giác như được lên thiên đường.

Cố Trọng nhâm nhi thức uống, chuyên viên trang điểm tranh thủ trang điểm lại cho cô, cô nhìn Lâm Thương Từ, bắt đầu tám nhảm với cô ấy: “Cô biết không? Lần trước lúc tôi chụp ảnh, trời nóng đến mức tôi ngất đi luôn đó.”

Nghe Diệp Tây Nhã nói lại là cô không thể gắng gượng được nữa, vừa được nghỉ giải lao chưa kịp ngồi xuống là cô lảo đảo gần như ngã quỵ, nhân viên hoảng sợ vội lấy đá để hạ nhiệt cho cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3814

“Vậy khi cô đóng phim có bị ngất không?”

Mùa hè quay cảnh mùa đông, mùa đông quay cảnh mùa hè là chuyện rất bình thường.

“Cái nóng ở trong hậu trường không giống với cái nóng bên ngoài, lần sau sẽ dẫn cô theo để trải nghiệm.”

Cố Trọng đã sớm nghe tin Lâm Thương Từ nhận phim [Liễu Vô Ương], nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy tháng 3 năm sau là có thể vào đoàn phim.

“Cô sẽ đến đoàn phim chứ?” Ngữ điệu Cố Trọng có phần nghi ngờ, sợ Lâm Thương Từ lại chơi trò ẩn thân.

“Tôi là biên kịch chính mà, đương nhiên phải đến rồi.”

Trong quá trình quay phim có rất nhiều nội dung khi muốn chỉnh sửa đều phải cần cô có mắt. Trước mắt, thông tin mà cô nhận được về [Liễu Vô Ương] là cô đảm nhiệm vai trò biên kịch chính, Ngải Tham hỗ trợ, không còn ai khác.

Cốc nước dưa hấu trong tay Lâm Thương Từ nhanh chóng hết sạch, cô lấy một viên đá bỏ miệng nhai, đi thẳng đến chỗ nhiếp ảnh gia. Cô ấy đã cởi khăn quàng cổ, thậm chí còn cởi vào chiếc nút áo sơ mi, để lộ áo ngực ở bên trong.

“Còn mất bao lâu nữa?”

Nhiếp ảnh gia chăm chú xem ảnh chụp trên máy tính, trả lời cô: “Chụp một bộ nữa là xong.”

Cố Trọng uống chưa được nửa cốc Americano đá lại phải chụp tiếp, khoảng chừng một tiếng sau vị nhiếp ảnh gia kén chọn này mới hài lòng, cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc buổi quay. Cố Trọng nhìn cốc cà phê đã tan hết đá, không muốn uống nữa.

Nghĩ đến trong nhà còn ít nguyên liệu, Cố Trọng bèn rủ Lâm Thương Từ đi mua đồ ăn chung với mình, tranh thủ nói về chuyện tương lai. Bởi vì ba ngày nữa là ngày 26, cũng là ngày Cố Trọng chết.

Hai người điệu thấp đi một vòng siêu thị, thật ra cũng không mua gì nhiều, phần lớn là trái cây, Cố Trọng thích ăn trái cây và cũng thích dùng trái cây làm rượu. Khi Diệp Tây Nhã đến nhà cũng thích mở tủ lạnh tìm đồ ăn, cho nên trong nhà nhất định phải dự trữ.

Lâm Thương Từ muốn xách túi cho Cố Trọng, nhưng Cố Trọng không muốn vết thương của cô bị rách, mấy ngày nữa là được cắt chỉ rồi, nên chỉ cho cô xách một túi đồ nhỏ.

Mới đến cửa nhà, Lâm Thương Từ cảm giác điện thoại trong túi rung lên, cô móc ra nhìn xem rồi từ chối, nhưng bên kia vẫn liên tục gọi.

Không giống trước kia, từ chối thì không gọi nữa.

Sau khi đặt hết tất cả các túi lên bàn, cuối cùng Lâm Thương Từ cũng chịu bắt máy, cô ra ngoài ban công nghe máy. Cố Trọng loáng thoáng nghe tiếng Lâm Thương Từ mắng đối phương, nhưng cũng không nghe rõ nội dung, sau đó lại thấy Lâm Thương Từ cầm điện thoại vội vàng chạy ra ngoài, còn không kịp tạm biệt.

Mí mắt Cố Trọng giật giật, cô thấy Lâm Thương Từ không bình thường, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó. Vì thế cô đuổi theo nhưng lại không thấy bóng người, chạy xuống đến dưới chung cư nhưng dường như Lâm Thương Từ đã biến mất khỏi nhân gian.

Trong lòng Cố Trọng lo âu, cô lấy điện thoại bấm số Lâm Thương Từ, tuy nhiên lại không liên lạc được, cô đành trực tiếp gọi đến số Phòng Giai Nhuế.

Hình như Phòng Giai Nhuế đang dùng bữa với người khác, xung quanh hơi ồn ào.

“A lô, dạ chị Phòng à? Thương Từ mới nghe điện thoại đã vội chạy đi, chị có biết ai tìm cô ấy không?” Cố Trọng hỏi câu này thật sự rất ngốc nghếch, ai gọi điện thì phải hỏi Lâm Thương Từ chứ, sao lại hỏi Phòng Giai Nhuế, người không hề liên quan.

Tham Khảo Thêm:  Chương 734: Đây là đỉnh lô gì?

“Sao chị biết được?” Phòng Giai Nhuế cảm thấy Cố Trọng thật khó hiểu.

“Tại vì…… Trông cô ấy không bình thường lắm, hơn nữa người nọ gọi liên tục mấy cuộc, cô ấy mới chịu nghe máy, lúc nói chuyện hình như còn cãi nhau.” Cố Trọng dựa vào tường, cũng tự thấy không thể hiểu nổi bản thân.

“Hả?” Sao Cố Trọng lại nghe lén người khác gọi điện? Phòng Giai Nhuế hỏi, “Em lo lắng chuyện gì à?”

“Dạ hơi hơi, bởi vì nhìn cô ấy không giống người sẽ cãi nhau với người khác.” Cố Trọng thành thật trả lời.

Lâm Thương Từ trông có vẻ lạnh lùng đến kỳ lạ, nhưng thật ra cô ấy lại rất dịu dàng, cũng chủ động quan tâm đến cô.

“Vậy em cứ yên tâm, nếu em ấy cúp máy của người gọi và còn cãi nhau, vậy chắc chắc người đó là cậu của em ấy. Tuy chị không thể nói quá nhiều về gia đình em ấy, nhưng em cứ yên tâm.”

Thi thoảng Giang Dương cũng sẽ gọi điện thoại cho bà, nhờ bà nói Lâm Thương Từ về nhà một chuyến thăm mẹ, nhưng Lâm Thương Từ chưa bao giờ nghe lời bà,

Sau đó Cố Trọng nghe thấy có người gọi Phòng Giai Nhuế, bà vội vàng cúp máy.

Cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn về lấy chìa khóa, lái xe đến trước nhà Lâm Thương Từ. Đứng ở bên ngoài có thể thấy cửa sổ nhà cô ấy tối đen như mực, hiển nhiên vẫn chưa về nhà, nên cô ngồi trong xe nghe nhạc chờ cô ấy về.

Chờ đến ba tiếng sau.

Đã 10 giờ tối nhưng Lâm Thương Từ vẫn chưa về nhà, điện thoại vẫn không liên lạc được. Chờ đợi cũng không phải là biện pháp, Cố Trọng đành phải quay về nhà, dự định mai sẽ đến tìm cô ấy.

Thế nhưng Cố Trọng không ngờ cả đêm cô trằn trọc khó đi vào giấc ngủ, toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh Lâm Thương Từ chạy đi, phải đến tờ mờ sáng mới ngủ được nhưng chưa được mấy tiếng lại tỉnh giấc.

Ngẫm nghĩ, cô vẫn thay đồ ghé nhà Lâm Thương Từ lần nữa.

Nhấn chuông thật lâu vẫn không ai ra mở cửa, Cố Trọng suy nghĩ tối qua 10 giờ đêm mà Lâm Thương Từ vẫn chưa về, chẳng lẽ cô ấy cả đêm không về sao? Vậy là cô lại gọi điện cho Phòng Giai Nhuế.

“Chị Phòng, Lâm Thương Từ cả đêm không về nhà.”

Phòng Giai Nhuế càng kinh ngạc, vì sao Lâm Thương Từ cả đêm không về mà Cố Trọng cũng biết? Tuy nhiên chuyện Lâm Thương Từ vắng nhà buổi tối thật sự rất hiếm thấy, nên bà cúp máy của Cố Trọng rồi gọi điện cho Giai Dương.

Cố Trọng đợi ở trước nhà Lâm Thương Từ, Phòng Giai Nhuế nói sẽ gọi lại cho cô. Chờ khoảng năm phút, Phòng Giai Nhuế đã gọi lại cho cô.

Giọng điệu của Phòng Giai Nhuế ở đầu bên kia không còn thoải mái như trước, bà ấy trầm giọng: “Chị vừa liên lạc với cậu của Thương Từ, ông ta nói mẹ em ấy mất rồi.”

Cố Trọng không bao giờ nghĩ hôm qua Lâm Thương Từ vội vàng bỏ đi là vì chuyện này, ngón cái tay trái cô đâm vào ngón trỏ, hít sâu một hơi, hỏi: “Nhà cô ấy ở đâu, em muốn đến đó.”

Phòng Giai Nhuế nói mình cũng muốn đi,nên Cố Trọng đến phòng làm việc đón bà.

Vì là ngày nghỉ nên đường cao tốc xảy ra kẹt xe, lộ trình vốn chỉ mất ba tiếng lái xe nhưng kẹt xe hơn sáu tiếng. sau khi ra khỏi đường cao tốc, nhà của Lâm Thương Từ lại nằm ở nơi tương đối hẻo lánh, trên đường còn phải đi qua một đoạn đường núi, bọn họ thấy phía trước có xe dừng lại nên Phòng Giai Nhuế xuống xe hỏi thăm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 632

Cố Trọng thấy bà ấy nói chuyện với một chàng trai vài câu, lúc quay về lập tức nói: “Tối qua mưa tỏ xảy ra lở đất, bọn họ nói hiện tại đã dọn dẹp gần xong, sẽ sớm cho xe đi qua.”

Thế là hai người ở trong xe đợi gần một tiếng mới thấy đèn phanh phía trước sáng lên, rốt cuộc cũng cho xe đi qua. Đến nhà Lâm Thương Từ thấy tối om, hình như không có người, Phòng Giai Nhuế gõ cửa nhà hàng xóm bên cạnh, hỏi thăm mới biết được linh đường tổ chức ở nhà tang lễ trong thị trấn.

Hai người lại tiếp tục lái xe hơn nửa tiếng đến nhà tang lễ trên thị trấn, sau khi hỏi thăm nhân viên, biết nhà họ Lâm tổ chức tang lễ ở linh đường số hai.

Cố Trọng thấy những linh đường khác cũng được sử dụng, rất nhiều người mang đồ đen hoặc trắng ra ra vào vào, nhưng linh đường số hai lại hơi vắng vẻ, chỉ có vài người đàn ông trung niên mặc đồ đen tụm lại nói chuyện.

Phòng Giai Nhuế không có kinh nghiệm đối mặt với tình huống này, Cố Trọng lại càng không biết nên làm gì. Hai người rụt rè nhìn chằm chằm một ông chú ngồi trước cửa, trước mặt ông ta có một cái bàn, lúc này Phòng Giai Nhuế mới nhớ ra họ chưa chuẩn bị gì.

Bà kéo Cố Trọng sang một bên, hỏi: “Em có mang theo tiền mặt không?”

Cố Trọng hít một hơi, vội vàng tìm Lâm Thương Từ, cuối cùng lại quên béng chuyện này! Hai người lại vội vàng đi tìm người phụ trách xin phong bì trắng bỏ tiền, Cố Trọng không mang theo tiền mặt nên hỏi mượn Phòng Giai Nhuế 1000 tệ.

“Đưa em hết còn chị thì sao, chừa cho chị với, 700 thôi không thể nhiều hơn.” Phòng Giai Nhuế móc sạch ví tiền, bỏ tiền vào hai phong bì, từng người viết tên lên đó.

Người đàn ông đứng ở cửa thấy Phòng Giai Nhuế bèn vẫy tay, Phòng Giai Nhuế nghiêng đầu thì thầm với Cố Trọng: “Ông ta là cậu của Thương Từ, Giang Dương.”

Hai người lại gần Giang Dương, Phòng Giai Nhuế đặt hai phong bì lên bàn, hỏi: “Thương Từ đâu?”

“Bên trong.” Giang Dương lật xem tên trên hai phong bì, thấy một cái trong đó viết họ Cố, bèn hỏi: “Cô này là?”

Cố Trọng đè giọng, nói: “Bạn của Lâm Thương Từ.”

Giang Dương không xem phim nhiều nên cũng không biết Cố Trọng là ai, không nói nhiều, mời hai người vào trong.

Người còn chưa vào đã nghe thấy giọng Lâm Thương Từ từ bên trong truyền ra.

“Không được quỳ lạy, cút ra ngoài.”

Giang Dương mắng: “Chết tiệt, tôi biết ngay mà” Sau đó nhìn thấy ông ấy chạy vào.

Cố Trọng theo sau.

Bước vào linh đường, thấy ở trung tâm có ảnh chân dung của một người phụ nữ, xung quanh là vật dụng lễ tế. Hiện giờ Lâm Thương Từ đang đứng trước bức ảnh, trước mặt cô ấy là một người đàn ông khá giống Lâm Thương Từ, mang áo thun đen và quần jean khá cũ kỹ, còn đeo một chiếc ba lô trên vai.

Chỉ thấy đối phương không nhúc nhích, nhìn thẳng Lâm Thương Từ, nhưng Lâm Thương Từ vẫn chỉ lặp lại câu nói đó bằng vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu vô cảm.

“Không được quỳ lạy, cút ra ngoài.”

—–

Phòng Giai Nhuế: Hai đứa nó tán tỉnh nhau nhưng người khổ là toy

Cố Trọng: Khi yêu có mấy ai bình thường, là lá la ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.