Ngày Ngụy Chẩm Phong đăng cơ được ấn định vào ngày mùng chín tháng Tư, tức là chỉ còn nửa tháng nữa thôi. Không chỉ Bộ Lễ bận rộn tíu tít vì chuyện này, mà còn có cả Ngoại Phiên Viện phụ trách các nghi thức ngoại giao. Các nước đáp lại lời mời của Ngoại Phiên Viện, sẽ phái sứ thần đến Thịnh Kinh để dự lễ.
Trong đó, văn kiện gửi tới Nam Tĩnh phải do chính tay Ngụy Chẩm Phong viết. Ngụy Chẩm Phong sau khi viết xong, không quên kêu Triệu Miên kiểm tra lại. Đây là gửi cho Tiêu Thái hậu xem, trăm triệu lần không được sơ suất.
Triệu Miên xem qua văn kiện xong, đưa ra lời nhận xét “Tàm tạm.” Lúc này Ngụy Chẩm Phong mới yên tâm phái người đi đưa văn kiện: “Cũng không biết Tiêu thừa tướng sẽ cử ai đến Thịnh Kinh dự lễ.”
“Không quan trọng.” Triệu Miên nói: “Có ta ở cùng ngươi lúc đăng cơ là đủ rồi.”
Ngụy Chẩm Phong giả vờ khiển trách chọc chọc vào bụng Triệu Miên: “Ngươi có phải đã quên con trai rồi không.”
“Làm sao có thể.” Triệu Miên cũng cảm thấy đáng tiếc đối với việc con trai không thể nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong đăng cơ, nhưng Phồn Phồn thực sự quá nhỏ, không chịu nổi chuyến đi cực khổ. Thêm vài năm nữa thôi, đợi Phồn Phồn không thích bú sữa nữa thì lại mang nó trở về Bắc Uyên cũng không muộn.
Rời Thượng Kinh đã được một tháng, Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong càng ngày càng nhớ con trai, khi bọn hắn nhìn thấy sứ thần Nam Tĩnh từ Thượng Kinh đường xá xa xôi đến đây, câu đầu tiên chính là hỏi thăm tình huống của tiểu hoàng tử.
Người được Tiêu Thế Khanh phái đến Thịnh Kinh dự lễ không ai khác, chính là Triệu Lâm và Kê Tấn Chi. Hai người này là công thần hàng đầu trong việc tiêu diệt thế lực của Thiên Khuyết Giáo tại Nam Tĩnh, Tiêu Thế Khanh phái bọn họ đến rõ ràng là có mục đích khác. Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, cả hai sẽ khởi hành từ Thượng Kinh, đến biên giới giữa Nam Tĩnh và Đông Lăng, để chuẩn bị cho cuộc chinh phạt về phía Đông của Nam Tĩnh.
Đây cũng là ý của Triệu Miên.
Kê Tấn Chi cười nói: “Bệ hạ yên tâm, tiểu hoàng tử mọi thứ đều tốt.”
Triệu Miên an tâm hơn, nhưng vẫn không vui vẻ nổi, tinh thần buồn bã nói: “Phồn Phồn nhất định rất nhớ chúng ta.”
“Đúng vậy.” Lần đầu làm cha, đột nhiên chia cách với con trai lâu như vậy, Ngụy Chẩm Phong vốn vẫn cởi mở thế mà cũng thở dài: “Phồn Phồn chắc chắn sẽ thắc mắc, cha ruột luôn bế mình đi đâu rồi.”
Triệu Miên càng đau lòng: “Buổi tối nó có khóc dữ hơn không.”
Triệu Lâm xua tay nói: “Hoàn toàn không có chuyện gì, Phồn Phồn nó cả ngày ở Ung Hoa cung vui vẻ biết bao nhiêu, ăn xong thì ngủ, ngủ xong lại ăn, ban đêm không khóc cũng không quấy, ngủ một giấc đến sáng bạch. Một tháng đã tăng được ba cân rưỡi. Còn có phụ hoàng và tiểu muội chơi với nó, cười nhiều hơn lúc hai người ở đó.” Ảnh Vương điện hạ vui vẻ và hoạt bát, “Yên tâm đi hoàng huynh, cháu trai lớn không hề nhớ hai người một chút nào hết.”
Triệu Miên: “……”
Ngụy Chẩm Phong: “….. Có phải ngươi cho rằng mình rất biết cách an ủi người khác không?”
Triệu Lâm có chút ngơ ngác trước biểu tình vi diệu giống nhau y hệt của Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong, cậu nhìn sang Kê Tấn Chi cầu cứu, hỏi: “Ta nói gì sai sao?”
Kê Tấn Chi mỉm cười nói: “Không có, chỉ là Vương gia không cần nói tỉ mỉ như vậy.”
Dù sao đi nữa, biết được tiểu hoàng tử đang lớn lên một cách khỏe mạnh và vui vẻ, hai vị phụ thân trẻ tuổi không được nhớ thương vẫn là người cảm thấy an ủi nhiều nhất.
Triệu Miên nhớ tới một chuyện khác: “Triệu Lâm.”
Triệu Lâm lập tức đứng ngay ngắn: “Thần đệ có mặt?”
Triệu Miên nói: “Từ nay về sau ngươi phải gọi Ngụy Chẩm Phong là “Đại tẩu”.”
Triệu Lâm bị doạ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt: “….. Hả?”
Buổi tối, Ngụy Chẩm Phong đãi tiệc trong cung để đón gió tẩy trần cho Triệu Lâm và Kê Tấn Chi. Bữa tiệc không tính là chính thức, giống như một bữa gia yến, khách mời phần lớn là những người quen thuộc với Triệu Miên, Ngụy Hoài Dật cũng là một trong số đó.
Kể từ khi Ngụy Chẩm Phong xác định sẽ đăng cơ, nút thắt trong lòng Ngụy Hoài Dật đã được cởi bỏ, bệnh đương nhiên cũng khoẻ lên nhanh chóng. Ngụy Chẩm Phong có ý bồi dưỡng cậu, thường xuyên mang cậu theo bên người.
Không biết Ngụy Chẩm Phong cố ý hay vô tình, mà sắp xếp cho hai vị đệ đệ cuồng anh trai ngồi cùng nhau. Đúng như dự đoán của Triệu Miên, cả hai trò chuyện rất hợp.
Triệu Lâm: “Ca của ta ba tuổi đã biết viết.”
Ngụy Hoài Dật: “Nhị ca năm tuổi đã biết võ.”
Triệu Lâm: “Ca của ta tôn quý nhất, không ai có thể sánh bằng.”
Nguỵ Hoài Dật: “Nhị ca tuấn mỹ tiêu sái, thoải mái tuỳ hứng.”
Triệu Lâm: “Ca của ta có thể mắng người ta đến phát khóc.”
Nguỵ Hoài Dật: “Nhị ca không làm gì cho người ta khóc, huynh ấy thường trực tiếp ra tay luôn.”
Đồ ăn của Bắc Uyên không ngon bằng Nam Tĩnh, nhưng rượu thì tuyệt vời, rất hợp khẩu vị của Triệu Miên. Có lẽ gió xuân vừa phải, không khí quá mức náo nhiệt, Triệu Miên nhất thời uống thêm mấy ly, đợi đến khi rượu hết người tan, men rượu dần dần bốc lên đầu, hắn đã say năm sáu phần.
Có người khác ở đó, Triệu Miên vẫn có thể kiềm chế bản thân, không mất đi nghi thái. Đến khi Ngụy Chẩm Phong đưa hắn về đến tẩm cung, kêu cung nhân lui xuống hết, hắn mới thả lỏng mà hiện nguyên hình, giơ tay đòi Ngụy Chẩm Phong bế.
Ngụy Chẩm Phong bế vị hoàng đế dính người lên trên giường, định lấy khăn lau mặt cho Triệu Miên, nhưng bị đối phương nắm tay giữ lại.
Triệu Miên ôm cánh tay Ngụy Chẩm Phong vào trong lòng, không để y đi: “Đi cái gì, qua đây lên giường.”
Triệu Miên hơi say hai má ửng hồng, ánh mắt mang theo vẻ mê ly, đồng thời vẫn lộ vẻ kiêu ngạo thường ngày, càng hiện ra vẻ rạng rỡ chói mắt.
Ngụy Chẩm Phong nhìn chằm chằm một hồi, tiếc nuối nói: “Cảm ơn lời mời của ngươi, nhưng ngươi đã tự thề son sắt nói là phải để dành cho đến ngày ta đăng cơ, còn nhớ hay không?”
Triệu Miên rũ mắt xuống, do dự nói: “Nhớ, nhưng chúng ta đã rất lâu không làm.”
Ngụy Chẩm Phong nhướng nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: “Bao lâu.”
Triệu Miên nhớ rõ ràng rành mạch: “Mười một ngày.”
“Đúng vậy, trọn vẹn mười một ngày.” Ngụy Chẩm Phong nói, “Ta đã nhịn được lâu như vậy rồi, ta van xin ngươi đừng để ta phí hoài công sức. Ngươi bây giờ là do uống quá nhiều nên mới nói muốn, nếu ta thật sự ngủ với ngươi, ngày mai ngươi vừa tỉnh lại chắc chắn sẽ trách ta tại sao không nhịn. Từ bỏ đi Triệu Miên, ta không mắc bẫy đâu.”
Vị hoàng đế bị từ chối lộ ra vẻ mặt bất mãn, khẽ cau mày: “Trẫm sẽ không trách ngươi, Trẫm không nhịn được nữa.”
“Không nhịn được cũng phải nhịn.” Ngụy Chẩm Phong bắt chước giọng điệu của Triệu Miên, “Không biết là ai nói, chuyện phong nguyệt mà cũng không nhịn được, thì làm sao làm được chuyện lớn?”
“…… Đúng là Trẫm nói. Nhưng Trẫm không muốn nhịn, Trẫm muốn cái gì có cái đó, không cần phải nhịn.” Triệu Miên nheo mắt lại, “Chẳng lẽ ngươi không muốn ngủ với Trẫm sao?”
Hầu kết Ngụy Chẩm Phong lăn lăn mấy vòng, chậm rì rì nói: “Ta cảm thấy ta hẳn là vẫn ổn, không phải là muốn lắm.”
“Ngươi thả rắm.” Triệu Miên còn lâu mới tin lời nói xạo kiểu này, Ngụy Chẩm Phong rõ ràng nhịn còn khổ sở hơn hắn, có mấy lần suýt chút nữa không nhịn được, đều nhờ hắn nhắc nhở Ngụy Chẩm Phong ngay trước khi tiến vào rằng nếu làm thì nửa tháng tiếp theo đừng nghĩ tới nữa, Ngụy Chẩm Phong mới có thể chịu đựng đến hôm nay.
Có lẽ nguyên nhân là do say rượu ngà ngà, mà đêm nay đột nhiên hắn không muốn nhịn nữa, hắn là ai cơ chứ, hắn không có lý do gì để tự uỷ khuất mình.
Ngụy Chẩm Phong không khỏi bật cười, loại lời nói thô bỉ như vậy mà cũng có thể nói ra khỏi miệng, xem ra Miên Miên thật sự say rồi.
“Ta không thả (rắm).” Ngụy Chẩm Phong bày ra vẻ mặt chân thành, “Từ lâu ta đã không còn là thiếu niên mười tám tuổi của khi đó nữa, bình thường dùng tay dùng miệng là có thể thoả mãn ta rồi.”
“Giọng điệu của ngươi nghe có vẻ không tự tin lắm,” Triệu Miên túm lấy tay của Ngụy Chẩm Phong đặt lên chỗ mềm mại của mình, “Ngươi sờ vào trong này, rồi hãy nói lại.”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong toàn thân cứng đờ. Y dùng cái tay còn lại che mắt, không nhìn Triệu Miên: “Đừng đừng đừng, Miên Miên ngươi hãy nghĩ đi, nếu hôm nay chúng ta làmtới luôn, vậy mỗi đêm trằn trọc khó ngủ, nhịn tới nhịn lui suốt mười một ngày qua của chúng ta, còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Trẫm nghĩ thông rồi, đời người ngắn ngủi khổ cực, tận hưởng lạc thú trước mắt càng quan trọng hơn.” Triệu Miên vẫn kiên trì không bỏ, “Tới làm đi.”
Đối mặt với sự cầu hoan của Triệu Miên, Nguỵ Chẩm Phong, người chủ trương khổ trước sướng sau, đành phải xuất chiêu sát thủ: “Tối nay thật sự không được, ta có chính sự phải làm.” Nguỵ Chẩm Phong nắm chặt lấy “nhược điểm” chuyện gì cũng lấy đại cục làm trọng của Triệu Miên, “Ngươi sẽ không quấy rầy ta làm chính sự, đúng không?”
Tuy nhiên cho dù là Triệu Miên lúc say cũng không dễ lừa chút nào, càng huống hồ là tinh thần của hắn vẫn còn tỉnh táo.
“Chính sự rất quan trọng.” Triệu Miên nhìn thấu nhưng không vạch trần. “Ngươi cứ đi, Trẫm sẽ không quấy rầy ngươi.”
Thế là, Ngụy Chẩm Phong bị ép xem tấu chương lúc đêm khuya. Triệu Miên nói được làm được, không quấn lấy đòi y lên giường với mình nữa, mà tìm một cuốn sách không biết ở đâu ra, an tĩnh ngồi sang một bên.
Triệu Miên đọc sách đọc đến say sưa, nhưng Nguỵ Chẩm Phong đang làm chính sự lại không tập trung, thỉnh thoảng ánh mắt không khống chế được hướng lên người Triệu Miên. Y phát hiện bìa cuốn sách Triệu Miên đang đọc có chút quen mắt, hỏi: “Ngươi đang đọc sách gì?”
Triệu Miên nói: “《Phong Nguyệt Đàm》, tìm thấy nó trên kệ sách của ngươi.”
Ngụy Chẩm Phong: “……”
Y biết Triệu Miên không dễ lừa như vậy, nhưng rất xin lỗi, y cũng không dễ dụ dỗ như vậy.
Ngụy Chẩm Phong nhẹ nhàng bình tĩnh cười nói: “Đây là một cuốn sách hay nha, ta thu được nhiều lợi ích từ trong đó.”
Triệu Miên nói: “Ngươi đề cử như vậy, thế thì ta càng phải nghiên cứu kỹ hơn.” Nói xong, cũng không thấy khúc sau nữa.
Địch không hành động, ta không hành động.
Quả nhiên, chẳng bao lâu Ngụy Chẩm Phong nhịn không được nữa: “Ngươi xem đến đâu rồi?”
“Xem đến chương “Hoan tình trên lưng ngựa”.” Triệu Miên không nhanh không chậm nói, “Trong sách nói, nếu ở trên lưng ngựa, ngươi thậm chí không cần di chuyển, chỉ dựa vào phi ngựa thì ta và ngươi đã có thể tận hưởng sự sung sướng tột cùng —— Nếu có cơ hội, ngươi có muốn thử một chút không?”
Ngụy Chẩm Phong: “…….”
Triệu Miên tiếp tục nói: “Trong cuốn sách còn có hình minh họa, trông đúng thật là rất sâu.” Triệu Miên khẽ thở dài, “Trẫm thật ghen tị.”
Ngụy Chẩm Phong: “…………”
Y không thể ở lại tẩm cung này thêm một khắc nào nữa.
Triệu Lâm và Nguỵ Hoài Dật vừa gặp đã thân, trò chuyện rất vui vẻ, cung yến kết thúc vẫn chưa đã thèm. Theo lời mời của Ngụy Hoài Dật, Triệu Lâm đi đến tẩm cung của cậu, trò chuyện thật lâu rồi mới lưu luyến cáo từ.
Trên đường trở về nơi ở của mình, Triệu Lâm đi ngang qua Thừa Minh cung, nhìn thấy một bóng người đang ngồi dưới hàng hiên một mình ngắm trăng uống rượu. Cậu nhìn đi nhìn lại, khẳng định mình không nhìn nhầm, người đó chính là đại tẩu của cậu, Ngụy Chẩm Phong.
Triệu Lâm cho rằng Ngụy Chẩm Phong bị Hoàng huynh đuổi ra ngoài, liền bước tới hả hê khi người khác gặp hoạ: “Tại sao đại tẩu lại ngủ đất thế này?”
Ngụy Chẩm Phong thầm nói còn có thể tại sao, bởi vì ca của ngươi nhất quyết muốn lên giường với bổn vương đó.
Ngụy Chẩm Phong tất nhiên sẽ không nói chuyện riêng tư của mình và Triệu Miên ra ngoài, chỉ mỉm cười một cái, nói: “Bổn vương tự nguyện.”
Triệu Lâm say ngà ngà nói: “Thấy đại tẩu ở địa bàn của mình mà vẫn không có địa vị thế này, ta rất vui nha……”
Ngụy Chẩm Phong không ừ hử gì, gọi hai thái giám tới, ra lệnh cho bọn họ nhanh chóng tiễn vị Ảnh vương điện hạ của Nam Tĩnh này đi.
Ngụy Chẩm Phong một mình ở bên ngoài hứng gió lạnh, (gió) càng thổi (y) càng bình tĩnh, càng bình tĩnh càng tỉnh rượu nhận ra một sự thật —— Y căn bản không nhịn được, cho dù có hứng gió lạnh cả đêm cũng không giúp được gì.
Nhịn cái rắm chứ nhịn.
Trong tẩm cung, Triệu Miên đã uống canh giải rượu do Bạch Du dâng đến, cơn say đã giảm phần lớn. Hắn nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong sải bước về phía mình, nói: “Rốt cuộc dám quay lại rồi ha? Bình tĩnh thế nào.”
“Chẳng thế nào cả.” Ngụy Chẩm Phong không nói hai lời, trực tiếp đẩy Triệu Miên lên giường, phủ người đè lên trên.
Trong mắt Triệu Miên loé lên vẻ tự hào vì chiến thắng, nhưng lại đưa tay đẩy ra, chống vào trước ngực Ngụy Chẩm Phong: “Đợi đã, ta nghĩ kỹ rồi, ngươi nói đúng, nên giữ cho đến ngày ngươi đăng cơ, như vậy mới càng có ý nghĩa hơn.”
“Bớt giở trò này với ta,” Ánh mắt Ngụy Chẩm Phong hạ xuống nhìn hắn, khẽ cười giễu cợt nói: “Đây là chính ngươi muốn, bây giờ hối hận có phải đã hơi muộn rồi không.”
Cảnh xuân khiến người ta phiền lòng, một đêm sung sướng hết mình.
Hôm sau khi tỉnh dậy, hai người tiếp tục cuộc vui tối qua, cộng với tất cả những lần trước đó thì vừa vặn có được mười chữ “正”, nhưng Ngụy Chẩm Phong vẫn chưa thoả mãn. Vừa nghĩ đến đây là đợt cuối cùng trong tháng này, y quyết tâm phát huy tối đa hiệu quả của thuốc ngừa thai.
Triệu Miên thay y phục xong, đang định gọi cung nhân đến, thì bị Ngụy Chẩm Phong ngăn lại: “Bây giờ ngươi uống rồi, sau đó sẽ không thể làm nữa.”
Triệu Miên hỏi: “Ta biết, cho nên thì sao?”
“Cho nên, ngươi đợi ta nửa nén nhang. Sau nửa nén nhang, chúng ta lại làm thêm một lần được không.”
Triệu Miên im lặng một lúc, rồi nói: “Ngươi thế mà phải nghỉ ngơi lâu như vậy mới có thể bắt đầu tiếp tục.”
“Nửa nén nhang là rất lâu sao?” Ngụy Chẩm Phong tức đến bật cười nói, “Ngươi biết đêm qua chúng ta làm bao nhiêu lần không, mệt cho ngươi nói ra, ngươi xem ta là suối nguồn vô tận hả.”
“Bỏ đi, đừng miễn cưỡng bản thân.” Triệu Miên trả lại nguyên văn lời của Ngụy Chẩm Phong, “Từ lâu ngươi đã không còn là thiếu niên mười tám tuổi năm đó nữa.”
Triệu Miên không chịu tiếp tục, Ngụy Chẩm Phong không ép hắn được, đành phải để hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, mình thì khoác áo đi ra khỏi tẩm cung, gọi Bạch Du đến: “Chuẩn bị một phần thuốc ngừa thai.”.”
Không đợi Bạch Du mở miệng, Ngụy Chẩm Phong lại nói: “Được rồi được rồi, bổn vương biết đây là liều cuối cùng.”
Bạch Du nói: “Không phải liều cuối cùng.”
“…… Hửm?”
“Bệ hạ không nói cho Vương gia biết sao,” Bạch Du có chút kinh ngạc, “Ảnh Vương điện hạ từ Thượng Kinh mang đến rất nhiều loại thảo dược quý hiếm của Đông Lăng, trong đó có một lượng lớn dược liệu cần thiết để sắc thuốc ngừa thai.”
Ngụy Chẩm Phong: “.”
Giỏi lắm, Triệu Miên.