Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 977: Sự đáng sợ chân chính



Tôi một lần nữa ngồi lên ghế sofa, lấy tay lau trán, phát hiện nó ướt đẫm mồ hôi từ khi nào rồi.

Bây giờ tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Ngẩng đầu lên nhìn về phía sofa ở đối diện. Vết lõm xuống của ghế sofa đối diện đã biến mất.

“Diệp Thanh?” Tôi gọi một tiếng.

Không có tiếng trả lời. Trong phòng nghiên cứu bây giờ rất yên tĩnh.

Tôi dựa vào ghế sofa, thở từng ngụm từng ngụm, toàn thân mệt lả.

Đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn dư sức suy nghĩ.

Tay hơi run, tôi cố gắng lấy điện thoại ra gọi Ngô Linh. Tôi muốn xác định Úc Xuyên Phong có xảy ra chuyện gì không.

Lúc giấc mơ sắp kết thúc, năng lực hoàn toàn xả ra như thác, đoạn cuối cảnh mộng bị gián đoạn, không biết việc này có gây ra hậu quả gì không.

Trong giấc mơ tối hôm qua, chuyện mà Úc Xuyên Phong gặp phải cuối cùng kia cũng rất bất thường.

Tôi vừa nghĩ về những chuyện trên vừa chờ đợi Ngô Linh nghe máy.

“Lâm Kỳ, chào cậu.” Giọng nói của Ngô Linh vang lên trong điện thoại.

Tôi vô lực cầm lấy điện thoại, bật loa ngoài, ngay cả tiếng nói của tôi hiện tại cũng rất suy yếu.

“Cậu đã làm gì?” Ngô Linh hỏi, giọng nói của cô ấy rất bình thản, không có quá nhiều sự kinh ngạc, cũng không có bao nhiêu sự hiếu kì.

“Úc Xuyên Phong…” Tôi thốt ra một cái tên, cổ họng như muốn bốc khói.

“Hôm qua đồn công an thông báo rằng đã tìm được Úc Xuyên Phong, cảnh sát cũng đã liên lạc với chú của cậu ta là Trịnh Vỹ và cha mẹ cậu ta. Chúng tôi không thấy cậu ta, nhưng có kiểm tra camera giám sát của đồn công an. Qua đó, chúng tôi được biết cha mẹ của Úc Xuyên Phong không đến, Trịnh Vỹ cũng không dẫn Úc Xuyên Phong đi. Sáng nay chúng tôi đến đồn công an hỏi thăm, thì được biết người cảnh sát tìm được không phải là Úc Xuyên Phong. Hôm qua cha mẹ của Úc Xuyên Phong đã đến đồn công an yêu cầu cảnh sát kết thúc vụ án tìm người này. Bên cạnh đó, lúc nãy chúng tôi còn nghe được một tin tức rằng cách đây mấy tiếng, trước cổng một khu dân cư xảy ra vụ tai nạn giao thông, kì tích xảy ra, một cậu thiếu niên bị tông phải vẫn còn sống. Trong những bức ảnh chụp ở hiện trường, trước cổng khu dân cư xảy ra tai nạn, tụ tập rất nhiều xe hơi tư nhân. Khu dân cư đó chính là khu dân cư mà Úc Xuyên Phong ở.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 145: Huyết mạch

“Cậu ta vẫn còn sống… vẫn còn sống…” Cuối cùng tôi cũng được yên lòng, còn có một chút vui sướng nhàn nhạt.

“Chính cậu đã cứu cậu bé đó ư? Cậu thay đổi quá khứ để cứu cậu ta sao?” Ngô Linh hỏi.

“Ừ…” Bây giờ tôi rất mệt mỏi, sau khi biết được Úc Xuyên Phong vẫn còn sống, lòng tôi cũng được yên ổn phần nào.

Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức lấy lại tinh thần, hỏi Ngô Linh: “Tối qua, những người trên con đường đó, mọi người có thấy họ có gì bất thường không? Có phải bọn họ đều bị… biến dị hết? Nhưng tôi đã dùng năng lực…” Tôi không chắc chắn nói.

Con ma đó rất kì lạ, năng lực của Úc Xuyên Phong hình như có thể chống đối nó, rất đặc biệt. Tôi còn nhớ “chân tướng” mà con ma đó nói, cái cảnh tượng hoàn toàn khác mà tôi nhìn thấy sau khi liên hệ cảm giác với Úc Xuyên Phong.

Ngô Linh ở đầu bên kia nói gì đó, nhưng hình như không phải nói với tôi.

Tôi lẳng lặng chờ trong chốc lát, chịu đựng để không ngủ mất.

“Không. Chúng tôi không phát hiện cái gì cả.” Ngô Linh trả lời.

Tôi vẫn không thể yên tâm.

“Chúng tôi sẽ liên hệ với Úc Xuyên Phong để điều tra thêm. Nghe giọng cậu hình như rất mệt mỏi.” Ngô Linh nói.

“Ừ.” Tôi cố chống lại cơn buồn ngủ ập đến, cố gắng tóm tắt lại chuyện về con ma kia trong vài câu cho Ngô Linh nghe “… Giống như kí sinh vậy, những loài kí sinh trong phim điện ảnh hay chiếu, những người lên xuống xe đều có vấn đề… Có thể là do con ma kia làm gì đó, tôi không biết có phải đã sớm có chuẩn bị…”

Vụ việc của Tiểu Bạch đã chứng minh, con ma đó biết đặt bẫy, nó biết cách thiết kế những cạm bẫy để dụ con mồi đi vào địa bàn của nó.

Nếu nó đã làm được điều này, thì có lẽ nó cũng có thể dụ dỗ những người mà nó kí sinh, đi vào địa bàn của những con mồi khác để tấn công.

Ngô Linh đáp lời, hứa sẽ cẩn thận.

Điện thoại bị cúp.

Tôi hoàn toàn thả lỏng cơ thể, ngã người xuống, nằm lên trên chiếc ghế sofa, ý thức dần dần mất đi.

Sau khi tỉnh lại, tôi vẫn còn chút mơ mơ màng màng.

Tôi đờ ra nhìn lên trần nhà một hồi.

Lớp sơn trên trần nhà đã bị mất đi một tầng, có thể là vết tích của ngày đó để lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2458: Địa Thư (1)

Khóe mắt liếc qua thấy ánh đèn lấp lóe, tôi lười biếng di động tròng mắt, thấy được chiếc điện thoại đang nhấp nháy.

Có tin nhắn.

Tôi cầm điện thoại lên, cơn đau nhức từ bắp thịt truyền đến khiến tôi hít một hơi lạnh.

Không chỉ phần bắp thịt, mà toàn thân từ trong ra ngoài đều đau nhức, đây là linh hồn đang đau, giống như bị xé nát ra rồi được khâu trở lại vậy, chỉ cần hơi động đậy một chút, là cả người tôi đều đau như bị ngũ mã phanh thây.

Tay tôi vẫn run không ngừng, khó khăn mở màn hình khóa của điện thoại ra.

Là tin nhắn hỏi thăm của nhóm Tí Còi gửi đến. Tôi không vội trả lời mà xem tiếp mấy tin nhắn do Ngô Linh gửi.

Bọn họ đã xác định cả nhà Úc Xuyên Phong đều bình an vô sự. Nhưng bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua mà bọn họ phải mất nhiều thời gian trong đồn công an để giải quyết vấn đề về “ngược đãi” và “bệnh tâm thần”.

Nhóm Ngô Linh đã tiếp xúc qua với Úc Xuyên Phong, Úc Xuyên Phong lựa chọn phủ nhận sự thật.

Tôi xem đến dòng tin nhắn này, ngây người ra một lúc lâu.

Úc Xuyên Phong… phủ nhận sự thật sao?

Sau tin nhắn đó, Ngô Linh còn gửi đến một tin nhắn thoại.

Tôi ấn vào mấy lần mới có thể mở nó ra.

“… Cậu ta nhớ rõ nội dung chi tiết của hai lần trải qua khác nhau đó, nhưng cậu ta coi những chuyện này là một cơn ác mộng. Đáng lẽ cậu ta sẽ lựa chọn nhảy lầu tự sát vào sáng nay…”

Tôi hồi tưởng lại những tình tiết trong giấc mộng.

Lúc tôi mở cửa ra, Úc Xuyên Phong đích thật có chút trì độn, cậu ta còn lầm tưởng tôi là bà lão mà cậu ta quen biết. Lúc sau, khi ra khỏi cửa, nhìn thấy sự bất thường trong túi ni lông, sau đó thì nhìn thấy túi ni lông biến mất. Kế đó, là đi xuống lầu, gặp cha mẹ… Nhìn thấy cha mẹ biến thành quái vật… Chạy trốn, tai nạn xe, rồi bị con ma đó ảnh hưởng…”

Biểu hiện của Úc Xuyên Phong đích thực có hơi khác thường.

Không đơn thuần là bởi vì sợ hãi, có thể là còn cả sự hỗn loạn. Những kí ức khác biệt xuất hiện khiến cậu ta trở nên hỗn loạn.

Chỉ là, lúc đó tôi hoàn toàn không chú ý đến điểm này, chỉ coi cậu ta bỗng nhiên nhìn thấy chân tướng đáng sợ đó, cộng thêm những kích thích liên tiếp lúc trước, nên mới xuất hiện sự không bình thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: Chỉ có thể để ngươi đi chết

“… Quá trình cậu cứu Úc Xuyên Phong thì cậu ta vẫn còn nhớ rõ, nhưng cậu ta cảm thấy điều đó không chân thật. Bên cạnh đó, cậu ta bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với những chuyện quái dị mà cậu ta gặp phải lúc trước…”

Tôi có chút thất thần.

“Không chân thật sao”… Đúng rồi, quá không chân thật đi chứ… Làm sao có thể xuất hiện tràng cảnh kinh khủng đó chứ?

Chuyện xảy ra tối hôm qua giống như phim vậy, một con quái vật có thể kí sinh trong cơ thể người và có thể khống chế hơn mười người, sự hóa trang, kỹ xảo tinh vi đó…

Nếu, người chết biến thành ma, gặp ma, đụng tà… thì có thể còn khiến cho người ta chấp nhận được, nhưng những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua đã vượt xa phạm vi người bình thường có thể chấp nhận.

Tin nhắn thoại tiếp theo tự động phát ra. Tin nhắn này cách tin nhắn thoại trước là 3 tiếng đồng hồ.

“Nam Cung Diệu phát hiện một dòng trạng thái mới được cập nhật trên mạng xã hội của Úc Xuyên Phong. Cậu ta đăng lên một bức ảnh, cậu xem thử đi. Chúng tôi không chắc chắn cậu ta là bị tổn thương về mặt tinh thần hay bị năng lực của cậu ảnh hưởng. Bây giờ cậu ta không còn nhìn thấy được những hiện tượng quái dị nữa.”

Tôi nhất thời không hiểu ý của Ngô Linh, cho đến khi nhìn thấy bên cạnh nhật ký trò chuyện của chúng tôi có một tệp đính kèm, tôi vuốt màn hình một cái.

Một tấm ảnh dần xuất hiện ở trên màn hình.

Đây là một bức ảnh chụp tập thể, nhìn bối cảnh phía sau là bệnh viện.

Trong ảnh là một bà già ngồi trên giường bệnh, trong tay ôm lấy hai thiếu niên.

Trên mặt của một thiếu niên còn dính cái gì đó đen sì.

Kế bên bọn họ là hai cặp vợ chồng.

Trên chiếc bàn được dựng ở giữa giường bệnh có để một chiếc bánh kem nhỏ.

Chiếc bánh kem đen như mực kia đã bị cắt ra, lộ ra những chỗ bị lõm vào bên trong của bánh kem, nhìn xa trông như một tổ ong vậy, mỗi lỗ nhỏ đều có màu đen, những con côn trùng màu xanh đang bò ở trong..

Toàn thân tôi nổi hết da gà, lại nhìn vào những khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh.

Úc Xuyên Phong… Khóe miệng cậu ta còn có dấu vết màu đen từ miếng bánh kem còn sót lại, và… nụ cười xán lạn xuất phát từ nội tâm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.