– Tiết mục cuối cùng –
An Dã Lâm tức giận nhìn hai người, mạnh bạo nhấn nút từ chối cuộc gọi của vị chủ tịch lạnh lùng nào đó.
***
Khương Bắc tựa người vào một thân cây, khoanh tay bó gối trước con mồi. Đúng lúc ấy, sau lưng hắn bỗng có tiếng động.
Hắn quay đầu, đúng lúc bắt gặp Đinh Biệt Hàn đang tiến về phía mình: “Cậu cũng đến đây săn nữa à?”
“…” Trong nháy mắt đó, không hiểu sao toàn thân Khương Bắc túa mồ hôi lạnh như thể động vật ăn cỏ gặp phải kẻ săn mồi trong rừng rậm.
“Đi chung chứ?”
“Ừ…” Khương Bắc cười mà như khóc.
Hắn run lẩy bẩy đi theo Đinh Biệt Hàn vào trong rừng. Đinh Biệt Hàn dùng gậy gỗ bắt được một con thỏ, cậu ta bèn xiên nó vào cây, máu me đầm đìa như đang thị uy với ai đó.
Khương Bắc thấy con thỏ như thế thì chân càng run hơn.
“Khương Bắc.” Đinh Biệt Hàn nói: “Mấy ngày trước cậu chơi vượt thác, hình như cậu nói cậu thấy tôi…”
“Xin lỗi anh Biệt Hàn. Đầu em đập vào đá nên bị váng, không tỉnh táo lắm…”
“À.” Đinh Biệt Hàn nói: “Cho cậu.”
Cậu ta tùy tiện ném con thỏ cho Khương Bắc rồi rời đi.
Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi. Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nghĩ.
Cậu ta quan sát người này một buổi chiều, chắc hẳn Khương Bắc không có gan đi vạch trần mình.
Khương Bắc cầm thỏ, từng kẽ ngón tay dính đầy máu, cười mà trông còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn xách thỏ ra khỏi rừng. Ekip chương trình rất bất ngờ khi nhìn thấy Khương Bắc là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi ekip chương trình rời đi, bạn của hắn – Khúc Bình Thu mới chạy đến hỏi: “Cậu bắt con thỏ này hả?”
“Ừm…” Thấy Đinh Biệt Hàn liếc về phía mình, Khương Bắc sợ hãi cúi đầu: “Đinh Biệt Hàn cho tôi.”
“Đinh Biệt Hàn cho cậu làm gì?” Khúc Bình Thu khó hiểu, sau mới vỡ lẽ: “À, cậu ta thấy cậu bị thương nên giúp đỡ…”
Diêu Duyệt nghe thấy thỏ là do Đinh Biệt Hàn bắt thì có hơi không được vui. Lúc cô quay đầu nhìn Dịch Vãn thì lại nhìn thấy biểu cảm của Dịch Vãn cũng không tốt lắm.
Sau đó…
Cô trợn mắt há mồm nhìn Dịch Vãn đi về phía hai người kia.
“Đinh Biệt Hàn bắt con thỏ này giúp cậu à??”
Khương Bắc nghe được giọng của Dịch Vãn bèn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cậu, không hiểu sao chợt cảm thấy sung sướng một cách kỳ lạ.
“Đúng vậy, cậu có muốn xem thử không?”
Dịch Vãn rũ mắt nhận lấy con thỏ rồi chăm chú quan sát thật lâu. Đúng lúc này, Khúc Bình Thu đâm chọt một câu quái gở: “Dịch Vãn, đừng nói là cậu không bắt được gì nên…”
Gã còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy con rắn Dịch Vãn đang cầm trong tay.
Khúc Bình Thu: “A a a a a a!!!!”
“Con rắn này chỉ cần bỏ đầu là ăn được.” Dịch Vãn khó hiểu nhìn gã.
Khúc Bình Thu run rẩy không dám hó hé gì thêm.
Đến tận khi Dịch Vãn đi mà Khúc Bình Thu vẫn chưa hết run. Khương Bắc cầm con thỏ máu me đầm đìa trong tay, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Dịch Vãn.
Ánh mắt kia… lạnh lẽo vô cùng.
Dường như Khương Bắc ngửi thấy hương lan quẩn quanh, khiến hắn lại cảm thấy phấn khích cùng cực. Ánh mắt Dịch Vãn nhìn hắn khi nhận lấy con thỏ từ tay hắn khiến hắn sinh ra cảm giác hưng phấn không thôi.
Nếu nói ánh mắt đó của Dịch Vãn là do Đinh Biệt Hàn…
Khương Bắc nhớ lại tấm hình trong nhà vệ sinh kia, lại bắt đầu âm thầm mưu tính.
Hành trình buổi chiều yên ắng hẳn đi. Diêu Duyệt đi theo sau Dịch Vãn, liên tục nhìn Khương Bắc nhiều lần cố gắng bắt chuyện với Đinh Biệt Hàn, không nhịn được an ủi Dịch Vãn: “Cậu đừng lo…”
“Em không lo.” Dịch Vãn nói: “Em cứ nghĩ con thỏ kia do Khương Bắc săn được, không ngờ là Đinh Biệt Hàn cho.”
Diêu Duyệt: “À…”
Diêu Duyệt nghĩ thầm: May mà camera man không quay bọn họ, nếu không không biết có bao nhiêu fans CP hiểu nhầm.
Sau đó cô nghe Dịch Vãn nói: “Nhưng sau khi kiểm tra, em phát hiện nó chỉ hao hao giống động vật hoang dã trong sách đỏ mà thôi. Cho nên cũng yên tâm.”
Diêu Duyệt:??
Cho nên… cậu sợ Đinh Biệt Hàn bị bỏ tù vì săn động vật trong sách đỏ ư?
Diêu Duyệt nhìn Dịch Vãn đi đằng trước, không biết phải nên khinh bỉ thế nào.
Dịch Vãn tốt tính quá. Cô nghĩ.
Nhưng Diêu Duyệt không nghĩ đến một chuyện, ban đầu khi thấy Khương Bắc cầm con thỏ bước ra, Dịch Vãn hoàn toàn không có ý định đi lên.
An Dã Lâm ngồi xem livestream cảm thấy lòng mình đau như cắt. Cậu ta nhìn bầu không khí kì lạ giữa Khương Bắc và Đinh Biệt Hàn, chỉ mong Dịch Vãn cũng sống lại giống mình để đi vả mặt hai con người kia.
Nếu đốt rừng không phải ngồi tù thì chắc cậu ta đã châm lửa đốt cháy cái hiện trường rắc rối này rồi!
Tâm trạng âm u của cậu ta kéo dài tận hôm sau. Sáng sớm ngày hôm sau, An Dã Lâm gõ cửa phòng Trì Ký Hạ: “Dậy xem livestream.”
“Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ xem livestream của bọn họ nữa vậy hả cậu cả An?” Trì Ký Hạ miệng thì nói vậy nhưng vẫn gãi cái đầu xù như tổ quả của mình ngồi xuống xem livestream.
Trì Ký Hạ rất ghét xem livestream chung với An Dã Lâm. Điện thoại của cậu ta lúc nào cũng rung như bị điên, cứ như có một đống sếp tổng gọi điện cho cậu ta liên tục.
Sóng ngầm của hai người chuyển sang trạng thái cân bằng một cách khó hiểu sau khi nhìn thấy Dịch Vãn xuất hiện trên màn hình. Cả hai tập trung xem livestream, cứ có cảm giác deja vu.
Một đêm trôi qua, có vẻ Khương Bắc đã “nghĩ thông suốt” tại sao Đinh Biệt Hàn lại đối xử tốt với mình. Hắn bắt đầu chủ động đi tìm Đinh Biệt Hàn để lấy lòng. Đinh Biệt Hàn có hơi ghét hướng phát triển này nhưng vì ngại máy quay nên cũng không từ chối thẳng.
Vì thế, Khương Bắc càng ngày càng chủ động hơn. Trong mấy ngày bị thương, hắn đã bổ túc một phen, lúc đi khám phá hang động đá vôi cũng không quên thể hiện kiến thức, công khai lén lút sỉ vả Dịch Vãn.
Mà chuyện hắn làm nhiều nhất vẫn là cố gắng lấy lòng Đinh Biệt Hàn, thu hút sự chú ý của cậu ta.
Làn đạn bắt đầu nổi giận, thủy quân thêm mắm dặm muối, An Dã Lâm thấy mà hai mắt muốn bốc cháy, còn Trì Ký Hạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt người ngoài cuộc hóng hớt. Cậu ta híp đôi mắt đào hoa của mình, cười như một con hồ ly không quan tâm thế gian: “Cậu tức cái gì, đứng xem không vui à? Dù sao Dịch Vãn cũng có thân thiết gì với chúng ta đâu.”
Niềm vui nỗi buồn của hai nhân vật chính không giống nhau. Trì Ký Hạ chỉ cảm thấy An Dã Lâm là một tên phiền phức mù quáng trong tình yêu.
Khương Bắc trong màn hình: “Dịch Vãn, cậu sai rồi. Muốn biết phương hướng trong hang động đá vôi còn một cách nữa…”
“Mụ nội nó.” Gương mặt đang hóng hớt của Trì Ký Hạ thay đổi, chửi Khương Bắc trong màn hình: “Mày dám bảo phương pháp (tao dạy) sai à, mẹ nhà mày!!”
An Dã Lâm:??
Trì Ký Hạ: “Cậu ta dám ghim Dịch Vãn nữa, tức chết tôi rồi!!”
An Dã Lâm nhìn cậu ta mà cạn lời, rồi lại nhìn Đinh Biệt Hàn trong màn hình.
Vui buồn của hai nhân vật chính chẳng hề giống nhau, cậu ta cảm thấy Trì Ký Hạ đã lập dị lại còn ồn ào chết đi được.
Tạm thời bỏ qua bầu không khí náo nhiệt trong ký túc xá. Sự náo nhiệt của chương trình vẫn đang tiếp diễn. Trong mê cung của hang động đá vôi, mỗi người mỗi cảnh. Đúng như dự đoán, Khúc Bình Thu và Tưởng Trạch Phương đi theo Khương Bắc, mà kết quả cũng không có gì ngoài dự đoán… lạc đường.
Đám người gian nan đi qua đi lại trong hang động đá vôi, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được phương hướng, còn sôi nổi chia ra. Cuối cùng, trong lúc Khương Bắc sắp tuyệt vọng đến nơi thì một bàn tay lạnh lẽo chạm vào lưng hắn.
“Cậu lạc đường.” Đinh Biệt Hàn nói.
Nghe thấy giọng Đinh Biệt Hàn, Khương Bắc mừng đến độ sắp khóc tới nơi. Hắn đi trước mặt Đinh Biệt Hàn, không hề nghi ngờ tại sao mình lại phải làm thế: “Anh Biệt Hàn, may mà anh đến tìm em… Dịch Vãn sẽ không giận chứ.”
Đinh Biệt Hàn nhìn chằm chằm sống lưng của hắn, đôi mắt ngậm sát ý suy nghĩ xem có nên ra tay hay không.
Mấy ngày nay cậu ta đã nhìn ra được Khương Bắc chỉ là một thằng đần không hơn không kém. Tai nạn lần này là mồi lửa khiến hình tượng hắn vất vả xây nên đã sụp đổ hoàn toàn, thế nhưng hắn vẫn ngu si chẳng biết gì.
Tất cả chỉ vì hắn nhìn thấy cậu ta bị quái vật đuổi theo.
Đinh Biệt Hàn rất tò mò liệu bản thân có phải ngọn giáo Dịch Vãn dùng để đối phó với Khương Bắc hay không.
“Khương Bắc, cậu thấy Dịch Vãn thế nào?” Trong lúc đi qua một khúc ngoặt sai hướng, Đinh Biệt Hàn bỗng nhiên nói.
Có lẽ Khương Bắc có thể giúp cậu ta vạch lên tấm màn che mặt thần bí của Dịch Vãn!
Hiện tại Đinh Biệt Hàn không còn nghĩ cách giết Dịch Vãn nữa mà chỉ muốn biết thêm nhiều thông tin về chuyên gia sử dụng độc, nhóm lửa và săn bắt để có thể chuẩn bị cho trận chiến sống còn rất có khả năng xảy ra sau này!
“Cậu ta? Cậu ta là một…”
Khương Bắc không ngờ Đinh Biệt Hàn sẽ đột nhiên hỏi mấy chuyện liên quan đến Dịch Vãn. Hắn ngơ ngác, cảm thấy mấy ngày nay mình chẳng khác gì một thằng hề.
Hắn thầm oán hận trong lòng, nhưng vẫn quyết định duy trì thiết lập của bản thân: “Cậu ta là một người… trông bình thường và hiền hòa.”
“Tại sao lại là trông?”
“Bởi vì cậu ta… khi ở riêng rất…” Khương Bắc muốn ám chỉ đến việc nhân phẩm Dịch Vãn thối nát và bắt nạt mình: “Khác hẳn những gì mọi người nghĩ.”
Trong mắt Đinh Biệt Hàn lóe lên tia sáng sắc bén. Quả nhiên, lời nói của Khương Bắc đã chứng minh những gì cậu ta nghĩ không sai.
Cậu ta khẽ nhếch môi trong bóng tối rồi lại nói: “Cậu có biết cậu ta học các kỹ năng sinh tồn này ở đâu không? Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ không giỏi mấy thứ này.”
Đinh Biệt Hàn nói thế đã khơi dậy sự ghen tị trong lòng Khương Bắc, hắn miễn cưỡng cười nói: “Những thứ này… thật ra cũng chỉ là kỹ năng sinh tồn đơn giản mà thôi.”
Đinh Biệt Hàn:??
“Đơn giản?”
Cậu ta hoàn toàn không ngờ Khương Bắc sẽ nói vậy.
“Dịch Vãn cũng đã từng nói đó, những kiến thức này đều có trên Baidu và bài thi ở trung học, đúng không? Nhất là Quang học. Ai học xong lớp mười cũng biết.”
Đinh Biệt Hàn cảm thấy Dịch Vãn là bậc thầy nhóm lửa…
“Hơn nữa ngày bé cậu ta từng sống ở nông thôn một khoảng thời gian, biết tác dụng của vài loại cỏ cũng không lạ.”
Đinh Biệt Hàn cảm thấy Dịch Vãn là chuyên gia dùng độc:…
“Vượt thác nhìn có vẻ khó khăn nhưng thật ra chỉ cần tập luyện thường xuyên là làm được.”
Đinh Biệt Hàn cảm thấy thân thủ Dịch Vãn hơn người:…
Khương Bắc bỗng nhiên nhận ra… vốn là mọi người cho rằng Đinh Biệt Hàn sẽ tỏa sáng lấp lánh trong chương trình, nhưng cuối cùng lại là Dịch Vãn nổi tiếng.
Đinh Biệt Hàn chắc chắn đang hết sức xấu hổ và ghen tị!
“Còn săn bắn, ừm thì… tôi cảm thấy có vài người có vốn kiến thức hạn hẹp cho nên mới tâng bốc cậu ta lên tận trời.” Khương Bắc chợt đổi đề tài: “Anh Biệt Hàn, anh đừng quan tâm mấy chuyện này. Trong lòng em, anh mạnh hơn Dịch Vãn rất nhiều… anh Biệt Hàn?”
“Câm đi.” Đầu gối Đinh Biệt Hàn đau nhói, âm u lạnh lẽo nói: “Đừng nói nữa.”
Khương Bắc cảm thấy Đinh Biệt Hàn như bị trúng rất nhiều mũi tên, dựng hàng rào lên tự che chở bản thân y như một con nhím thì hiểu ra.
Hắn quyết định tiếp tục cố gắng: “Anh Biệt Hàn, thật ra em vẫn luôn…”
“Câm đi.”
“Anh đừng kháng cự như thế, những người nghĩ Dịch Vãn lợi hại hơn anh đều có vấn đề thị lực…”
“Câm mồm!”
“Em biết, em không giỏi giang như Dịch Vãn. Dịch Vãn rất giỏi, không giống em, em chỉ biết thương xót cho anh…” Khương Bắc bắt đầu nghẹn ngào hòng xoa dịu lòng tự ái của Đinh Biệt Hàn do thua kém Dịch Vãn: “Anh Biệt Hàn…”
Đinh Biệt Hàn khiếp sợ nhìn nước mắt của Khương Bắc:…??
Dường như có chuyện gì đó không thể hiểu được cũng không thể gọi tên đang quấn chặt lấy Đinh Biệt Hàn. Sau khi gặp Dịch Vãn, cuộc sống của cậu ta liên tục bị những thứ này cản trở. Sống lưng của cậu ta bỗng lạnh toát, thấy cửa hang đã gần ngay trước mắt, cậu ta bèn dùng tốc độ sét đánh hệt như khi bị nữ quỷ đuổi theo để vọt ra khỏi hang động.
Tình báo này cậu ta bó tay không thăm dò nổi, cuộc sống này cũng không cách nào tiếp tục!!
Tại sao thứ gì có liên quan đến Dịch Vãn đều kinh khủng vượt ngoài tầm nhận thức của cậu ta vậy!!!
Bữa tối, Đinh Biệt Hàn liên tục né tránh Khương Bắc, an ủi tâm hồn bị hoảng sợ của mình. Cậu ta nghe âm thanh nhộn nhịp, quay đầu thì thấy Dịch Vãn vẫn đang lựa món.
Không biết tại sao khi nhìn thấy gương mặt của Dịch Vãn tắm trong nắng chiều, tâm hồn của Đinh Biệt Hàn như bình tĩnh lại, khi nhìn thấy thứ Dịch Vãn cầm là trái cây chứ không phải ếch thì lại càng được an ủi hơn.
Cho dù trước giờ cậu ta đều biết Dịch Vãn đáng sợ đến mức nào.
“Đây là cái gì?” Cậu ta hỏi.
Dịch Vãn ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẫn duy trì dáng vẻ bình thản thường ngày mà nhướng mày: “Một loại ớt ngọt, tôi có lấy cho cậu một ít, muốn thử không?”
Đinh Biệt Hàn ma xui quỷ khiến bỏ ớt ngọt Dịch Vãn cho mình vào miệng, sau đó…
“Này, cái cậu vừa cầm là ớt dại.” Dịch Vãn nhìn Đinh Biệt Hàn bụm cổ họng lạnh lùng phun ớt ra thì vô tội nói: “Bề ngoài chúng nó quá giống nhau, tôi không phân biệt được.”
Đinh Biệt Hàn:…
Dịch Vãn nói: “Trong sách cũng không miêu tả quá nhiều về nó, mong là bệnh trĩ của cậu không sao.”
Cậu tự giác vặn nhỏ giọng khi nói ra câu cuối.
Đinh Biệt Hàn bất chấp hình tượng lạnh lùng của mình mà chạy như điên đến con suối gần đó để uống nước. Ekip chương trình đứng ở xa quay lại cảnh cậu ta uống nước hùng hục làm đám người Trịnh Tử Long không khỏi bật cười: “Không ngờ Đinh Biệt Hàn cũng có lúc sơ sẩy.”
Dụ Dung Thời nhìn màn hình.
Hình như bạn nhỏ giận rồi. Ngón tay anh vuốt v e chiếc ly.
Chỉ còn một phân đoạn cuối cùng.
Đến tận hôm sau mà Đinh Biệt Hàn vẫn chưa xua được cái vị cay xè trong cổ họng mình đi. Buổi sáng cuối cùng của chương trình, tất cả mọi người đều có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng. Ngay khi đạo diễn xuất hiện trước mặt bọn họ, ai ai cũng hưng phấn hét lớn.
“Cuối cùng cũng xong!!”
“Bảy ngày đày đọa kết thúc rồi!!”
Mọi người điên cuồng gào thét và khóc lóc đứng xếp thành hình SOS theo lời chỉ dẫn của đạo diễn để chờ trực thăng cứu hộ. Trên trực thăng, Khúc Bình Thu phấn khích la lớn: “Cuối cùng cũng về lại thế giới! Cuối cùng cũng được lên mạng!”
Đinh Biệt Hàn dùng tư thế trước giờ chưa bao giờ dùng ngồi co ro bên Dịch Vãn, không muốn nhìn Khương Bắc thêm một lúc nào nữa.
Thời khắc này, bọn họ hoàn toàn không biết ekip chương trình đã chuẩn bị xong tiết mục tương tác weibo cuối cùng.
Để bọn họ mở màn hình điện thoại công khai trước mặt mười tám triệu khán giả đang xem livestream vào siêu thoại của chương trình đăng bài rồi lựa chọn trả lời bình luận của fans!
Cuối cùng, chiếc trực thăng chở những con người với những tâm tư khác nhau về đến doanh trại. Bước vào phòng khách sang trọng, nhìn thấy năm vị khách mời.
Cả đám hét ầm lên!
– ———-
Đôi lời: Theo kế hoạch ban đầu là từ chương 18 sẽ đặt pass, nhưng do t quá lười nghĩ pass nên thôi. Nhưng mà từ nay sẽ đăng ở wordpress Vì tinh tú trong tim trước, wattpad sẽ đăng chậm hơn khoảng 2 tuần nhé!!