Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Chương 18: Tất cả đều kết thúc



Khách mời bước ra từ cánh cửa kia lại là Bateman và đạo diễn Trịnh Tử Long! Sau lưng bọn họ còn có Tỉnh Tinh Tinh, Yến Hòa…

Khương Bắc nhếch nhác đứng trong đám người cuối cùng cũng biết “lợi ích” mà quản lí Lục nói là gì. Bateman là người nước ngoài, là ngôi sao Hollywood, quan hệ lợi ích có vẻ xa vời nhưng đạo diễn Trịnh Tử Long có vòng quan hệ phức tạp đan xen trong mảng điện ảnh lẫn truyền hình và tài nguyên trong tay thì đều là thật!

Không chỉ mỗi Khương Bắc bắt đầu thở gấp, hưng phấn đến mức không thể tự kiểm soát bản thân mà đám người Khúc Bình Thu cũng vậy. Chỉ có mỗi Diêu Duyệt không mấy quan tâm. Người có chỗ dựa vững chắc như cô không quá bận tâm đ ến tài nguyên như những người đó…

Đến khi người cuối cùng bước qua cánh cửa.

Ngay khi bóng của anh xuất hiện, Diêu Duyệt bỗng hét to, tất cả mọi người nhao nhao cả lên.

“Anh… Anh Dụ!”

“Anh Dụ, anh Dụ ơi a a a, em là fan của anh nè!!” Không chỉ hai cô gái không nén được phấn khích, ngay cả Khúc Bình Thu và Khương Bắc cũng phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh.

Debut với vai trò thần tượng, ca sĩ trẻ tuổi nhất nhận giải Giai Điệu Vàng đến ảnh đế… Dụ Dung Thời là tuổi thơ của bọn họ, là thần tượng của tất cả mọi người.

Ngay cả Đinh Biệt Hàn cũng có hơi xúc động. Trước khi bước vào thế giới vô hạn lưu, cậu ta cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường, có bài hát nào của Dụ Dung Thời không phải là hồi ức thanh xuân đâu chứ?

Cho đến khi cậu ta lơ đãng nhìn sang Dịch Vãn đang vỗ tay nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi.

Quả nhiên… thế này cũng không đủ khiến cậu để lộ cảm xúc sao?

Đinh Biệt Hàn đang cảm thấy rét run cả người thì… Nơi lồ ng ngực đột nhiên có cảm giác nóng bỏng!

Cảm giác này thật sự quá quen thuộc. Đinh Biệt Hàn hơi nhăn mặt, không ngờ đúng lúc này lại nhận được thông báo chuẩn bị vào vô hạn lưu!

Thời gian là khoảng… hai mươi phút sau!

Dịch Vãn cảm thấy Đinh Biệt Hàn bên cạnh bỗng nhiên thở gấp thì khó hiểu ngước lên, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt.

Người nọ có đôi mắt đẹp như đá obsidian, đang đứng giữa đám người mỉm cười nhìn cậu.

Dịch Vãn ngơ ngác, khoảnh khắc đó cậu chợt cảm thấy người nọ quen mắt lạ thường… Diêu Duyệt vỗ vai cậu: “Còn mơ màng cái gì nữa, tìm chỗ ngồi đi.”

“Anh ấy trông quen quen…” Dịch Vãn nói.

Diêu Duyệt ngạc nhiên rồi nhỏ giọng thầm thì: “Không thể nào không thể nào không thể nào, cậu làm thần tượng mà không biết Dụ Dung Thời là ai à.”

Không phải vậy… Dịch Vãn nghĩ: Rốt cuộc cậu gặp anh ấy ở đâu rồi nhỉ?

Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, mọi người tản ra tìm chỗ để ngồi. Bateman là người đầu tiên lên tiếng: “Trong hành trình bảy ngày nay, mọi người đã thể hiện được mặt cứng rắn nhất và lăn xả nhất để có thể sinh tồn, dùng trí tuệ của nhân loại để viết nên bài ca tụng sinh mệnh nơi rừng rậm…”

“… Trong quá trình này, có một người đã dùng trí tuệ và năng lực của bản thân dẫn dắt mọi người vượt qua chông gai, và dũng sĩ ấy chính là…”

“Dịch Vãn!”

Dịch Vãn được mọi người đẩy lên sân khấu trong tiếng vỗ tay hoan hô. Đến đoạn này đột nhiên lại sắp đặt tình tiết bất ngờ, cậu nhận lấy chiếc cúp trong tay Bateman rồi ôm hắn một cái.

“Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, Dịch. Khi tôi nhìn thấy những thứ cậu làm thì không nghĩ chúng ta là người xa lạ mà cứ như hai người bạn tốt lâu năm. Rõ ràng chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng lại như những người anh em thân thiết quen biết từ lâu.” Đôi mắt xanh lục của Bateman rất chân thành, cho Dịch Vãn một cái ôm thân thiết.

“Tiểu Dịch, ngài Bateman muốn gặp người hâm mộ của mình lâu lắm rồi. Cứ mỗi lần cậu thuật lại lời thoại kinh điển của ông ấy trong chương trình là ông ấy lại không kìm lòng được mà vỗ tay hoan hô ngay giữa livestream.” Yến Hòa bên cạnh cười nói: “Ông ấy thích cậu lắm đấy.”

Nụ cười của Tỉnh Tinh Tinh thì lại có hơi lúng túng. Cô ta chột dạ không dám nhìn Dịch Vãn, nhất là vẻ mặt của cậu. Sau khi Khương Bắc lật xe, những lời chê bai Dịch Vãn nâng đỡ Khương Bắc của cô bị cư dân mạng đào lên, liên tục châm chọc.

“Đây thật sự là lần đầu tiên cậu tham gia chương trình sinh tồn hoang dã sao? Cậu quen thuộc lắm đấy.” Trịnh Tử Long cũng khen Dịch Vãn không dứt miệng: “Hiệp hội của bọn tôi cũng không có mấy người bằng cậu…”

“Thật ra thì…” Trong tiếng ngợi ca, Dịch Vãn như cây bông gòn bị cả nhóm người vây quanh: “Hồi học cấp ba tôi có tham gia cuộc thi việt dã cũng như cuộc thi về thực vật và sinh vật học. Trước khi tới đây thì tôi cũng đã nghiêm túc tra tài liệu trên baidu…”

“Ha ha ha ha ha!” Mọi người cười lớn, tỏ thái độ không thèm tin: “Cậu khiêm tốn quá rồi!”

“Đến giờ này rồi mà vẫn cố gồng, ha ha ha ha.”

“Trường cấp ba nào khủng khiếp vậy!”

Bầu không khí trong livestream hài hòa vui vẻ là thế nhưng buồn vui của con người vốn không tương thông. Dịch Vãn bị cả nhóm người vây quanh cảm thấy mình sắp bị ép khô đến nơi rồi.

Cậu đứng dưới ánh đèn chói chang, nhìn về phía Khương Bắc. Khương Bắc đang nghiến răng nghiến lợi đứng trong bóng tối, khi bốn mắt họ chạm nhau, Khương Bắc ngơ ngác.

Dịch Vãn bỗng nhiên rất muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để ngồi nghịch điện thoại.

Ánh đèn lóe lên, Dịch Vãn bình tĩnh dời mắt đi. Đúng lúc ấy thì chợt có một thứ được nhét vào trong tay cậu…

Một cái… Bình giữ nhiệt??

Trong bình là nước ấm, còn có vài trái táo đỏ và cẩu kỷ nổi lềnh bềnh trên mặt… Dịch Vãn ngước mắt lên thì thấy Dụ Dung Thời đang nhìn mình, đôi ngươi như đá obsidian nhấp nháy với cậu.

Khoảnh khắc Dịch Vãn chợt cảm thấy rất vui. Cảm xúc này như cơn gió mùa hè thổi qua hàng cây xanh rì, từng đóa hoa trắng hồng vì thế mà nở rộ lên.

“Ồ, đúng rồi, Tiểu Dịch uống nước trước đi.” Trịnh Tử Long thấy cảnh này thì bối rối đứng ra cười giảng hòa.

Sao bầu không khí giữa hai người này quái dị quá vậy?

Vui buồn của Iris5 cũng chẳng hề tương đồng, Trì Ký Hạ ngồi trên sofa, đôi mắt đào hoa híp lại, một tay chống cằm nhìn chằm chằm gương mặt của Bateman.

“Anh em ruột thịt quái gì? Bạn bè thân thiết nhiều năm giống gì? Fans phủng gì?” Trì Ký Hạ vỗ đùi, nghiến răng ken két mà nói: “Rõ ràng tôi mới là người đến trước…”

An Dã Lâm yên lặng nhìn Trì Ký Hạ không hiểu sao lại xù hết lông nhím lên.

Lát sau, dưới sự khuyên nhủ của hệ thống, cuối cùng Trì Ký Hạ cũng đã thông suốt. Cậu ta nở nụ cười ba phần khinh thường, bốn phần thờ ơ, ba phần toan tính.

Chắc Bateman không biết mình chỉ là thế thân thôi nhỉ? Làm sao ông ta biết được chân tướng bên trong, còn tự cho rằng tuy mới gặp cậu nhưng như quen biết từ lâu. Ông ta nào có biết người dạy dỗ Dịch Vãn lại là…

Sau đó cậu ta thấy Bateman và Dịch Vãn trò chuyện vui vẻ trong livestream. Bateman lại cảm thán hai người tuy mới gặp nhưng lại như quen biết đã lâu, trao đổi thông tin liên lạc và hẹn Dịch Vãn ra nước ngoài du lịch.

Dịch Vãn cúi đầu, mặt đo đỏ. Có vẻ cậu không quen với việc được người khác chú ý lắm, lông mi run nhẹ, trông có vẻ đang rất vui vì tài nghệ năm cấp ba của mình lại được Bateman khen ngợi hết lời.

Cũng có chút xíu đáng yêu. Trì Ký Hạ đang nghĩ như thế thì chợt nghe Dịch Vãn nói: “Thật ra lúc nhìn thấy anh, em cũng có cảm giác rất quen thuộc… em gọi anh là anh Bate được không?”

“Ha ha ha ha ha.” Bateman cười lớn rồi đặt biệt danh cho Dịch Vãn: “Được thôi nhóc White.”

Trì Ký Hạ:……

Trì Ký Hạ:…. Sụp đổ.

… Cuối cùng kẻ thế thân lại chính là mình!!

Cậu ta nhìn hai người vui vẻ cười nói với nhau, cảm thấy cơ thể chưa bao giờ nhẹ bẫng thế này, cứ như sắp biến thành bọt biển.

Cuối cùng Trì Ký Hạ r3n rỉ, nhìn làn đạn ngập tràn những lời ngợi khen có cánh, thậm chí còn có bình luận ghép CP thì lớn tiếng nói với hệ thống của mình: “Tao tuyệt đối sẽ không để yên cho Dịch Vãn đâu!!”

An Dã Lâm liếc Trì Ký Hạ tuy không nói gì nhưng mặt mày nhăn tít lại, sau lưng còn như có vầng hào quang bảy sắc:…

Tên đồng đội này đúng là có vấn đề về thần kinh.

An Dã Lâm cảm thấy vô cùng phiền muộn. Từ đầu đến cuối cậu ta chỉ chăm chăm quan sát từng hành động cử chỉ của Khương Bắc và Đinh Biệt Hàn. Cuối cùng, tiết mục trao thưởng đã kết thúc. Trước màn bất ngờ cuối cùng thì livestream chuyển sang chiếu quảng cáo, đạo diễn cho tất cả mọi người đi nghỉ ngơi. Ông hồi hộp lau mồ hôi ngồi nghe mọi người báo cáo tình hình livestream hôm nay.

“Mười triệu… hả? Số người xem livestream vượt mười lăm triệu rồi?!”

Độ hot của chương trình gần đây cứ như quả cầu tuyết. Đạo diễn hoàn toàn không ngờ show giải trí chiếu mạng của mình lại gây được tiếng vang lớn đến thế. Ông đang cảm thấy vô cùng sung sướng đồng thời cũng vô cùng áp lực. Sau khi xác nhận màn bất ngờ cuối cùng với ekip xong xuôi thì lại nghe staff đến báo cáo: “Về chuyện của Khương Bắc…”

Khương Bắc, lại là cái tên Khương Bắc này! Nếu không phải ông bị quản lý của hắn thề son sắt hứa hẹn và số liệu được thổi phồng lừa gạt thì bọn họ cũng sẽ không mời thứ phiền phức này đến.

“Không sao, nổi vì tai tiếng cũng là nổi.” Đạo diễn tỏ ra khoan dung: “Hắn khiến chương trình nổi hơn là được. Cậu không biết hôm nay có bao nhiêu người đến xem hắn ‘diễn hài’ đâu… giậu đổ thì bìm leo thôi mà. Antifans của hắn đến xem cũng khiến chương trình nổi tiếng hơn… À phải rồi, Đinh Biệt Hàn đâu?”

“Cậu ấy vừa mới xin đi vệ sinh.”

“Ồ, Dịch Vãn thì sao?”

“Không biết đi đâu nữa… chắc lên lầu hóng gió?” Staff nói: “Không sao, Dịch Vãn thành thật lắm, sẽ về đúng giờ thôi.”

“Không thể ngờ được người tỏa sáng nhất chương trình lại là Dịch Vãn và Đinh Biệt Hàn. CP của hai người bọn họ nổi rần rần. Khi nào biên tập thì cho nhiều cảnh một chút…”

“Khương Bắc? Đám fans của hắn điên lắm, cứ điên cuồng tẩy trắng cho mấy tin xấu của hắn. Coi chừng bọn họ phá hỏng bầu không khí của livestream…”

Đúng vậy, dưới sự điều hướng của thủy quân, dù Sao Bắc Cực đã thoát fan mất một nửa, chỉ còn lại một nửa nhưng đám còn lại điên cuồng cứ như được tiêm máu gà vậy. Bọn họ nhất quyết không tin “tin xấu”, không tin đạo đức của Khương Bắc có vấn đề mà quy nó thành tai nạn bất ngờ, xem hành động thổi phồng giả tạo là thủ đoạn kinh doanh “thường thấy”.

“Tại sao Bắc Bắc phải thuê thủy quân hả? Còn không phải là vì cái giới này, cái công ty này, cái thế giới này luôn là như vậy hay sao! Nếu không có những số liệu đó thì cho dù cậu ấy có tốt đến đâu cũng bị ngó lơ mà thôi. Cậu ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!”

“Sao các người phải hà khắc như thế? Người lén lút làm như thế cũng có ít đâu, chẳng qua là do các người không moi ra được mà thôi. Tại sao cứ phải đổ hết mọi ác ý lên đầu Khương Bắc vậy hả?”

“Tôi còn nhớ lúc cậu ấy đứng trên sân khấu nói lên ước mơ của mình, đơn thuần và sáng chói biết bao… Cậu ấy hoàn toàn không liên quan đến thủ đoạn marketing, cậu ấy chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Trong lòng tôi, cậu ấy vẫn là chàng trai trong sạch, thanh tú và tài năng.”

Trong lòng bọn họ, Khương Bắc là người xinh đẹp kiên cường nhưng thê thảm. Càng nhiều người chửi mắng càng chứng minh Khương Bắc trong sạch… chỉ cần Khương Bắc vẫn đứng đó, vẫn trong sạch là các cô đã cảm thấy tất cả công sức mình bỏ ra đều đáng giá.

Cho dù bị nói là điên cuồng, bị nói là gắn filter, đó đều là vì bọn họ thân là fans… đã từng được “ánh sáng” chân thật trong đôi mắt kia làm động lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20

Bọn họ tin hắn.

Sự tin tưởng này vượt qua cả tình yêu dành cho Khương Bắc, thậm chí còn lẫn thêm những yếu tố khác… những thứ các cô bỏ ra vì Khương Bắc, khoảng thời gian các cô yêu thương và xót xa cho Khương Bắc.

Mặc dù từ đầu đến cuối Khương Bắc chỉ đang lừa gạt bọn họ, là hắn đã phụ lòng các cô.

Tổ đạo diễn tán dóc từ chỗ ngồi cho đến lúc đi ngang qua hành lang thì bắt gặp Khương Bắc đi từ đầu bên kia đến, có chút lúng túng.

Chủ đề cuộc trò chuyện lập tức đổi từ sóng gió antifans của Khương Bắc sang sự “bồi thường” của chương trình dành cho Dịch Vãn: “… Có đài truyền hình muốn đầu tư vào chương trình. Lúc biên tập… sẽ mở thêm mục phụ cho Dịch Vãn… để cậu ấy phổ cập kiến thức…”

“Hợp tác với bên bảo vệ rừng… và cục du lịch địa phương…”

Nhóm người tổ đạo diễn đi mất, còn Khương Bắc vẫn đứng trong hành lang, cố gắng khống chế gương mặt đang vặn xoắn của mình.

Hồi lâu sau, hắn cười: “Tổ đạo diễn thiên vị Dịch Vãn như vậy thì đồng đội Đinh Biệt Hàn sẽ nghĩ thế nào đây? A.T. cũng không thể bên trọng bên khinh đâu nha.”

Không phải ai cũng biết thành viên cuối cùng của Iris5 chính là Dịch Vãn như hắn. Chương trình lần này chắc chắn là do công ty muốn Đinh Biệt Hàn dắt Dịch Vãn theo để tăng độ nhận diện. Không ngờ cuối cùng người tỏa sáng nhất chương trình lại là Dịch Vãn, người được lợi nhiều nhất cũng là Dịch Vãn.

Khương Bắc không tin có người nào không để bụng chuyện này, nhất là lúc ở trong hang động đá vôi, Đinh Biệt Hàn đã thể hiện sự ghen tị và bất mãn dành cho Dịch Vãn.

Bây giờ hắn cần tìm được Đinh Biệt Hàn, tốt bụng “nhắc” đến chuyện này với cậu ta.

Anh Biệt Hàn ơi, anh biến thành bàn đạp cho người khác mất rồi!

Hắn mang tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác mà cố gắng khống chế biểu cảm, tiện tay kéo một staff lại hỏi Đinh Biệt Hàn đi hướng nào.

“Anh Đinh đi vệ sinh… hình như là cái vắng nhất bên kia.” Phản ứng của đối phương làm Khương Bắc rất bất ngờ, không mấy nhiệt tình nhưng vẫn chỉ cho hắn: “Đúng vậy đó anh Khương Bắc, sắp bắt đầu livestream rồi ạ. Anh nhớ…”

“Tôi sẽ quay lại đúng giờ.”

“Sắp bắt đầu” à, hay đấy! Đinh Biệt Hàn sẽ không kịp điều chỉnh tâm trạng và vẻ mặt đâu! Tốt nhất là hai người bọn họ xé mặt nhau, thế là hắn lại có trò vui để xem rồi!

Khương Bắc rảo bước về phía nhà vệ sinh. Staff nhìn theo bóng lưng của hắn rồi nhanh nhảu lấy điện thoại di động ra.

“Đoạn ghi âm kia của Khương Bắc là thật hả?”

“Không biết nữa… chó chết, đã thả manh mối để ngày mai đăng thông báo chính thức rồi mà paparazzi mà bày đặt marketing bỏ đói.”

Cô và người bạn trong Wechat đang hưng phấn trò chuyện thì nghe thấy các staff khác bảo đi chuẩn bị để trả điện thoại lại cho minh tinh. Lúc cô quay lại phim trường thì đúng lúc bị biên kịch túm lấy sai đi tìm Dịch Vãn về.

Lúc cô đi ngang qua một con đường nhỏ thì đúng lúc bắt gặp Dịch Vãn đang đi ngược lại. Vì muốn tạo quan hệ với nghệ sĩ mới nổi nên cô thuận miệng hỏi: “Anh Dịch mới đi đâu về thế?”

“Nghịch điện thoại.” Dịch Vãn nói.

Ồ, vừa được giải lao đã nghịch điện thoại ngay, cũng rất bình thường, thanh niên bây giờ ai mà không thế. Staff nghĩ thầm.

Cũng vì thế mà staff lại có cảm giác thân thiết với Dịch Vãn hơn chút chứ cũng không nghĩ gì nhiều.

“Phần livestream lát nữa sẽ cần đến điện thoại di động của anh, lát nữa nhớ đưa điện thoại cho staff phụ trách trước nhé. Bây giờ anh cứ nghịch thoải mái đi ạ.” Staff nói.

Dịch Vãn gật đầu.

Cô dẫn Dịch Vãn đi trên con đường nhỏ hẹp để về khu livestream. Dọc con đường có rất nhiều cửa sổ thủy tinh, bên ngoài đang mưa tầm mưa tã, Dịch Vãn nhìn gương mặt của mình được phản chiếu lại trên cửa sổ. Vẫn là khuôn mặt bình tĩnh và lạnh nhạt của một người qua đường.

Chỉ là có rất nhiều cột nước đang chảy dọc xuống gò má cậu trong cái bóng, vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng vô cảm chẳng chút thay đổi.

Khi cậu đến nơi quay chương trình, ánh đèn lại hắt vào mặt cậu.

Không biết tại sao nhưng staff bỗng cảm nhận được thế giới xung quanh như có gì đó đang khẽ thay đổi. Cô quay đầu, nhìn thấy Dịch Vãn đứng dưới ánh đèn. Gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng ban nãy còn kẹt trong con đường mờ tối chật chội nay đã được ánh đèn chiếu sáng bừng. Da cậu trắng bóc, gương mặt thanh tú hệt một tờ giấy trắng bình thường và nhàm chán nhất.

Vẫn chỉ là cục bông gòn trắng muốt như đó giờ.

***

Thế giới trong trường quay ồn ào náo nhiệt đến đâu thì thế giới trong nhà vệ sinh hẻo lánh và quạnh quẽ đến đấy. Khương Bắc không ngờ Đinh Biệt Hàn lại chọn một nhà vệ sinh xa đến thế, nhưng bây giờ trong lòng hắn chỉ có cảm giác phấn khích vì sắp được châm ngòi ly gián.

Càng bước đến gần nhà vệ sinh, tâm trạng Khương Bắc càng kích động nhảy nhót. Đây là một nhà vệ sinh mới xây, bức tường chỉ mới được quét vôi trắng, xung quanh vẫn còn vật liệu xây dựng thừa.

“Két.” Không hiểu tại sao nhưng khi Khương Bắc đứng trước cửa nhà vệ sinh thì bỗng có cảm giác như nghe thấy một tiếng hát xa xăm.

Giống như là đào kép với gương mặt bôi đầy màu sắc, mặc áo hoa… đứng hát ở nơi âm u nào đó.

Khương Bắc nghĩ thầm: Gặp ảo giác à? Có người bình thường nào lại đứng hát trong nhà vệ sinh chứ?

Hắn định thần lại rồi cất bước vào trong. Tiếng hát kia cứ quanh quẩn bên tai hắn như âm hồn bất tán. Một con người chưa bao giờ tin vào ma quỷ như hắn bỗng rợn tóc gáy, tâm trạng vui vẻ vì sắp được châm ngòi ly gián như ngọn lửa bị dập tắt.

Dường như trực giác đang bảo hắn phải rời khỏi đây!

“Anh…” Khương Bắc nhìn ba buồng vệ sinh bên trong chỉ có cánh cửa buồng cuối cùng là đang đóng lại. Hắn đi đến trước buồng vệ sinh, giơ ngón tay lên do dự gõ cửa: “Anh Biệt Hàn, anh ở đâu thế?”

Đúng lúc ấy, hắn cảm thấy tóc mai của mình khẽ lay động.

Đó là một luồng không khí lạnh lẽo cùng cực. Khương Bắc đột ngột quay đầu, đôi mắt trợn trừng vì sợ hãi!

Mái tóc đen nhánh rơi xuống đầu vai, hắn ngước lên nhìn thì thấy gương mặt được tô vẽ đầy màu sắc đang chảy máu ròng ròng đập vào mắt. Ác quỷ mặc hí phục đỏ chót, gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng kinh dị đang treo ngược trên trần nhà, đôi mắt đỏ quạch nhìn hắn đầy thù hận.

Thứ đó chắc chắn không phải con người, bởi vì… da đầu của nó như bị ai đó lột xuống, chỉ còn nửa gương mặt của nó vẹn toàn, nửa còn lại đang treo lủng lẳng bên dưới mấy cái xương trắng hếu.

Thậm chí đám giòi bọ đang ngọ nguậy bên trong cũng rõ mồn một!

“A… A…”

Khương Bắc thậm chí còn không thể hét lên nổi. Chân hắn mềm nhũn, té lăn quay trong nhà vệ sinh, bộ quần áo sạch sẽ mới thay dính đầy vôi tường và vụn gỗ. Máu của con quỷ nhỏ xuống áo sơ mi của hắn, nhuộm đỏ chiếc áo bằng máu tanh.

Bỗng có tiếng vang lớn phát ra từ trong buồng thứ ba, như thể có thứ vì đó vô cùng khủng khiếp đang đập ầm ầm vào cửa hòng phá cửa thoát ra ngoài!

“Ầm!”

“Ầm!”

Cửa buồng bị đụng đến mức run lên, đinh ốc phát ra tiếng lách cách như sẽ rơi ra bất kì lúc nào, vôi trên tường cũng rơi lả tả. Con quỷ áo đỏ căm thù nhìn cái buồng cuối cùng, đôi mắt thoáng ánh lên sự do dự và sợ hãi. Cuối cùng, nó không thèm quay đầu lại mà chui thẳng vào bóng tối chạy ra ngoài cửa!

Khương Bắc phải dồn sức bấu ngón tay xuống đất mới có thể lảo đảo đứng dậy. Nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim hắn, làm hắn không cách nào đứng vững, đúng lúc ấy…

Cửa buồng vệ sinh vị đạp vỡ!

Khoảnh khắc cái đầu quỷ đầm đìa máu thịt xuất hiện trong tầm mắt, Khương Bắc hét lên thảm thiết. Tất cả những âm mưu toan tính, nỗi ghen tị độc địa trong đầu đều bốc hơi, chỉ còn lại khao khát được sống. Hắn lăn một vòng rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh bằng tư thế nhếch nhác nhất.

Ngay khi hắn thoát thân, một cánh tay nhợt nhạt nhưng căng tràn sức mạnh túm được đầu của con quỷ. Cậu ta xiên một dao vào cổ họng con quỷ rồi nhét nó vào lại khe hở!

Theo con quỷ bị nhét vào trong phó bản, những thứ nó mang ra bên ngoài, thậm chí đến máu trên người Đinh Biệt Hàn cũng biến mất sạch sành sanh. Chẳng qua máu đọng lại trên da vẫn còn…

Sau khi phó bản kết thúc, ác quỷ không thể để lại bất kỳ dấu vết gì của mình ngoài thế giới hiện thực, ngoại trừ cơ thể con người.

Đinh Biệt Hàn không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu ta nghe rõ mồn một tiếng hét bên ngoài, và cả… Con quỷ họa bì đã bỏ chạy!

“Mẹ-nó-chứ.”

Nhưng không sao, quỷ không thể giết người trong thế giới thật thẳng tay như trong phó bản được. Trước khi giết người thì bọn nó cần làm rất nhiều bước chuẩn bị để khiến dương khí của con người yếu đi, ví dụ như khiến bọn họ sợ hãi. Sau đó mới có thể ra tay với người đó…

Mà cậu ta cần giải quyết nó trước khi nó làm đến bước cuối cùng!

Quỷ không thể đi xa trong ánh sáng mặt trời, trừ phi nó tìm được người để ẩn nấp hoặc bám vào…

Đinh Biệt Hàn nhỏ giọng chửi thề. Thần kinh cậu ta căng như dây đàn, thề phải tự tay g iết chết con quỷ họa bì này.

Khương Bắc tuyệt vọng chạy nhanh trên hành lang. Con ngươi hắn co lại, tất cả nhận thức khoa học trụ cột nhất gần như vỡ nát.

Quỷ! Quỷ! Thứ đó chắc chắn không phải hóa trang mà thật sự là một con quỷ!

Hắn chạy qua ba cái hành lang, ở hành lang cuối cùng, hắn đụng phải một người. Staff bị hắn đụng ngã ra đất phải xuýt xoa thành tiếng, xoa đầu, thật sự không biết Khương Bắc đang nổi điên cái gì nữa: “Anh Khương Bắc, livestream sắp bắt đầu rồi, tìm anh nãy giờ!”

“Tôi… Tôi…”

Khương Bắc nghe được những gì cô nói thì lý trí bị con quỷ ăn sạch đã quay về được một chút. Hắn run rẩy túm lấy tay cô, run rẩy nói: “Tôi nhìn thấy… quỷ trong nhà vệ sinh.”

Hắn nắm rất chặt, staff lại là con gái, bị hắn nắm đau điếng cả tay. Cô vốn đã không mấy vui vẻ với Khương Bắc vì những biểu hiện gần đây của hắn, lúc này bị hắn bóp đau còn tức tối hơn. Một staff khác vội chạy đến kéo tay hắn ra: “Anh Khương Bắc, anh bình tĩnh lại. Nhà vệ sinh tầng này mới xây, quỷ ma đâu ra? Chương trình sắp bắt đầu rồi, đạo diễn tìm anh từ nãy đến giờ…”

Chương trình!

Đến lúc này Khương Bắc mới bình tĩnh lại được chút, nhưng vẫn rất hoảng loạn. Hắn nhìn hai người bên cạnh, hai người cũng nhìn hắn, trong ánh mắt là ghét bỏ, là nghi ngờ, là khó hiểu, như đang nhìn một thằng điên…

Khương Bắc như bị tạt cả xô nước lạnh lên đầu. Xô nước này khiến hắn cảm thấy ngực mình sạch sẽ hơn, chẳng qua chiếc áo sơ mi bụi bặm lại càng thêm lạnh lẽo.

“Vết máu… vết máu đâu?”

Hắn kéo chiếc áo sơ mi của mình thật mạnh để tìm kiếm chứng cứ, ánh mắt staff nhìn hắn càng giống nhìn thằng điên hơn. Cuối cùng Khương Bắc không tìm được vết máu dính trên áo sơ mi ban nãy đâu nữa.

Chẳng lẽ chỉ là ảo giác? Chẳng lẽ chẳng có ma quỷ gì sất, tất cả chỉ là hắn nghi thần nghi quỷ mà thôi?

Khương Bắc cảm thấy thế giới thật hoang đường, nhất thời không dám tin tưởng vào bộ não mình nữa, vẫn đắm chìm trong nỗi sợ, nhưng hắn nào dám quay lại nhà vệ sinh để xác nhận. Staff đã không kiên nhẫn nổi nữa, hối thúc: “Sắp bắt đầu chương trình rồi, đạo diễn bảo anh nhanh qua đó kìa. Trước tiên chúng ta phải sang phòng bên cạnh để lấy điện thoại di động của anh đã, lát nữa chương trình cần dùng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 159: C159: Nơi này không tồi

Khương Bắc hoảng loạn đi lấy điện thoại cùng bọn họ. Cái hộp của hắn có hai chiếc điện thoại, mặc dù đã tắt máy nhưng đã được sạc đầy pin. Đạo diễn lo quay chương trình bảy ngày điện thoại hết pin thì không thể quay phần cuối cùng được.

“Anh Khương Bắc, lát nữa anh dùng cái nào?” Staff hỏi.

“Cái màu đen.” Khương Bắc nói.

Khương Bắc không thể nào bình tĩnh nổi, nhận lấy điện thoại staff đưa cho cũng không thèm cảm ơn. Trong lúc hắn hoảng hốt cầm điện thoại bỏ đi thì chợt nhớ ra gì đó, vội vàng mở điện thoại lên nhập mật khẩu.

Khi màn hình khóa quen thuộc của điện thoại ốp đen đập vào mắt thì.Khương Bắc mới thấy yên tâm. Do thời gian eo hẹp nên hắn lại bị staff thúc giục: “Anh nhanh lên được không ạ, chỉ còn thiếu mỗi anh thôi.”

Khương Bắc đặt chiếc điện thoại màu đen vào giỏ của staff rồi đi ra.

“Hắn bị cái quái gì vậy, mặt mày hằm hằm… Uida, đau chết tôi rồi.” Sau khi hắn đi, cô gái bị hắn nổi điên tóm tay bực bội nói: “Quỷ gì mà quỷ, tôi thấy hắn bị điên thì có.”

“Có khi bị điên thật đấy, tôi thấy hắn không được bình thường lắm.” Staff khác nói: “Lúc hắn suýt làm Dịch Vãn bị thương thì cũng bảo thấy quỷ… tôi thấy hắn cố tình chối bỏ trách nhiệm thôi.”

“Đúng là hết nói nổi mà.”

Khương Bắc không yên lòng bước vào khu vực quay chương trình. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Biệt Hàn đang ngồi ngay chỗ của mình với vẻ lạnh lùng. Dịch Vãn thì ngồi ở đầu bên kia, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.

Hết thảy đều vô cùng bình thường. Thế nhưng hắn lại càng thấy mông lung và sợ hãi như thể hồn phách sắp bay khỏi cơ thể. Cảm giác này khiến hắn phải ngó nghiêng xung quanh…

“Mọi người đã đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi.” Đạo diễn nói.

Đinh Biệt Hàn cũng dời ánh mắt cảnh giác và do dự đi.

Cậu ta đang tìm con quỷ họa bì, cậu ta có thể cảm nhận nó đang ở gần đây!

Livestream lại được bật lên, hơn mười triệu khán giả tràn vào. Trong số đó bao gồm cả thủy quân và fans không chịu chấp nhận sự thật của Khương Bắc. Gương mặt mọi người lại xuất hiện trên màn hình dẫn đến từng tràng hoan hô của người xem.

Đoạn đầu livestream là chiếu một đoạn video ngắn, nội dung là những khung cảnh xuất sắc nhất trong cuộc hành trình sinh tồn bảy ngày qua của tất cả mọi người. Dịch Vãn sinh tồn, Đinh Biệt Hàn bắt cá, Diêu Duyệt từ ban đầu yếu ớt làm người ta thấy ghét đến dần dần thích ứng với nhịp điệu sinh hoạt, nhân tố vui vẻ Tạ Điềm Điềm, Tưởng Trạch Phương từ kiêu căng trở nên ngượng ngùng… từng cảnh đều in hằn trong ký ức bọn họ.

“Hành trình bảy ngày vừa qua không chỉ của riêng tám nghệ sĩ và năm giám khảo quan sát mà còn là của mười lăm triệu người xem. Bọn họ ngồi ở nơi các nghệ sĩ không nhìn thấy, yên lặng bầu bạn cùng họ vượt qua hành trình. Kế tiếp là phần tương tác với khán giả mà chúng ta trông chờ bấy lâu, vào siêu thoại thôi!” Trong đoạn nhạc nền cảm động của video, MC kéo bầu không khí sục sôi trở lại.

MC dùng cách bốc thăm để quyết định thứ tự lên sân khấu của từng người. Trong làn sóng vỗ tay và hoan hô, Khúc Bình Thu là người đầu tiên bước lên.

Gã lấy điện thoại của mình ra khỏi giỏ trúc. Điện thoại đã được staff kết nối trước, chiếu thẳng lên màn hình. Hắn vừa mở weibo ra đã bị cả đống thông báo bày tỏ tình yêu ập vào mắt.

Thu Thu!! Tham gia chương trình cực khổ rồi, mẹ yêu con!!

Nhan sắc top 1 nhân gian – Khúc Bình Thu [trái tim], Khúc Bình Thu – chuyên nghiệp nhất thế gian [trái tim].

“Bình Thu nổi tiếng quá nha.” MC cười híp mắt nói

Khúc Bình Thu cười ha hả. Gã đi tìm siêu thoại của Truy vết vết rừng xanh theo yêu cầu cầu của chương trình rồi đăng bài: “Tôi là Khúc Bình Thu, mọi người có gì muốn hỏi tôi hay không?”

Bài đăng đó bùng nổ. Vô số fans ùa vào hỏi đủ thứ.

Gu người yêu của anh thế nào?

Dọc đường đi anh có thấy mệt không, ký ức đẹp nhất là gì?

Trần Khả cũng đang xem livestream. Nhưng lần này cô không xem vì Khương Bắc, mà là vì Dịch Vãn.

Bảy ngày vừa qua, cô càng ngày càng thích Dịch Vãn hơn, ngược lại, càng ngày càng không ưa Khương Bắc tự xưng chuyên nghiệp. Cô đã rời khỏi nhóm chat của fan Khương Bắc mà bạn cùng phòng kéo vào, gia nhập vào một nhóm mới tuy tạm thời vẫn còn ít ỏi nhưng lại tươi mới hơn.

Cũng chính là nhóm fans đầu tiên của Dịch Vãn.

Quần thể fans của Dịch Vãn rất kỳ lạ. Không chỉ có nhiều fans nữ độ tuổi trung bình hơi lớn, khoảng cách tuổi tác khá xa với Khương Bắc (dù sao đây cũng là show sinh tồn nên cũng không có nhiều em gái nhỏ hứng thú), thậm chí còn có fans nam hiếm hoi. Những fans nam này thích sinh tồn, kiến thức khoa học, thậm chí còn thích câu cá sau giờ làm việc, không giống mấy tên “đàn ông” độc hại thích thổi gió thành bão trên mạng, đều có tố chất khá cao. Trừ việc này ra thì còn có vài người có tài lẻ, thích cắt video làm thành gói biểu cảm.

Bọn họ còn đang thảo luận nên hỏi Dịch Vãn cái gì. Chỉ là nội dung bọn họ nêu ra lại là lạ…

Khúc Bình Thu xuống sân khấu thì đến lượt Tưởng Trạch Phương. Tưởng Trạch Phương không nổi bằng Khúc Bình Thu, bình luận nhận được cũng lác đác không được bao nhiêu. Gã ta không khống chế nổi biểu cảm, lập tức sầm mặt, thậm chí còn ghen tỵ nói: “Haizzz, khán giả bây giờ chỉ thích mặt đẹp thôi.”

Ngày xưa gã ta nói câu này còn có người hưởng ứng, nhưng bây giờ chỉ nhận được châm chọc.

Năng lực sinh tồn của anh cũng có đến đâu đâu.

Không nhanh nhẹn mạnh mẽ bằng Đinh Biệt Hàn, kỹ năng sinh tồn tệ lậu hơn Dịch Vãn. Tôi tò mò đám đàn ông cả ngày chỉ biết đi diss trai đẹp lấy đâu ra tự tin rằng mình “nam tính” vậy.

Tưởng Trạch Phương xong thì đến phiên Dịch Vãn. Dịch Vãn đã lên sân khấu, lấy điện thoại trong giỏ trúc ra.

“Sắp mở weibo rồi, cậu có suy nghĩ gì không?” MC híp mắt hỏi cậu.

Dịch Vãn đứng trên sân khấu, khuôn mặt trắng nõn được ánh đèn chiếu đến sáng ngời và nhợt nhạt. Sau khi rời khỏi rừng rậm, cậu trông càng nhỏ gầy và bình thản hơn, không còn vẻ quyến rũ bắt mắt như lúc ở trong rừng nữa. Cậu trông cũng có vẻ không thể nói được gì hay ho nữa.

Cho dù là lấy lòng fans hay cám ơn mọi người. Có lẽ lúc này cậu chỉ biết “ừ” mà thôi.

Khương Bắc bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian hai người được chọn debut nhóm hai người, cùng nhau ngồi trong phòng tập của A.T. Mùa hè năm đó dài đằng đẵng, tiếng ve vang vọng, sau lưng là bức tường xi măng trắng bóc. Dịch Vãn ngồi bên cạnh hắn nghiêm túc đọc khuông nhạc. Dịch Vãn không phải người nói nhiều, nếu hắn cũng không nói gì thì hai người sẽ im lặng lâu thật lâu.

Dịch Vãn không phải một người gây thêm phiền phức cho đồng đội, cũng là người không bao giờ tin vào những lời đồn đãi. Làm Khương Bắc từng bị những thực tập sinh khác gài bẫy vốn rất vui. Hắn sẽ khóc, sẽ ghen tị khi những người khác được debut trước, còn Dịch Vãn sẽ mua nước ngọt ướp lạnh mát rượi trong tiếng ve kêu râm ran rồi áp lon nước vào má hắn, im lặng mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt hắn.

Lẽ ra bọn họ có thể đi qua thật nhiều mùa hè cùng nhau, đi qua thật nhiều nơi, trên đường đi, Dịch Vãn sẽ mua nước ngọt dúi vào tay hắn, im lặng không nói gì.

Cậu là một người rất ít nói.

Có lẽ vì vậy mà cậu không đi cùng hắn, không chấp nhận những toan tính ấy.

Hắn nhìn Dịch Vãn, hoặc nên nói là bóng dáng của Dịch Vãn trong quá khứ, như một chú mèo kiên cường không bao giờ kêu ca. Biểu cảm của cậu hôm nay cũng bình tĩnh như thể rất dễ bị lừa gạt.

Dịch Vãn không nhìn hắn, cứ như không phát hiện hắn đang nhìn cậu rất chăm chú.

Rồi Dịch Vãn lên tiếng: “Có một khoảng thời gian rất dài… tôi gần như không mở Weibo lên.”

Cậu nói một câu làm Khương Bắc khó có thể tin một Dịch Vãn im lặng và khôn khéo sẽ nói ra.

“Tại sao vậy?” MC hỏi.

Dịch Vãn chỉ cười, không nói gì. Nhưng cho dù là người xem livestream hay staff đều hiểu ý của cậu.

Bọn họ lần mò đến weibo của Dịch Vãn theo livestream. Trên weibo của Dịch Vãn đã có rất nhiều fans mới tràn vào, tất cả bình luận ác ý của fans Khương Bắc đều bị đẩy hết xuống dưới.

Trước đây Dịch Vãn là người không liên quan gì đến bọn họ, vì vậy không một ai chú ý đến cậu. Cho đến tận hôm nay mới thấy được trong một góc nhỏ lại có nhiều nhục mạ ô uế và độc ác như thế.

Trần Khả đang vui vẻ đùa giỡn với mọi người trong nhóm cũng trầm mặc. Cô nhớ lại một tháng trước khi mình còn chưa biết đến Dịch Vãn đã nghe được chuyện “bắt nạt” từ bạn cùng phòng của mình và nhiều người khác, cũng thuận miệng lan truyền nó, hoàn toàn không quan tâm Dịch Vãn sẽ bị gì.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vết sẹo.

Bởi vì không quen biết, không yêu thương nên có thể tùy tiện tổn thương người khác chỉ vì vài lời đồn. Bởi vì không phải do tự tay mình tạo ra, cũng chẳng dính líu gì đến mình nên đi lan truyền mà không hề áy náy.

Cô bỗng cảm thấy có ai đó hút sạch máu trong cơ thể mình đi, trái tim nặng nề rơi bịch xuống. May mà Dịch Vãn vẫn giữ nguyên một biểu cảm như vậy từ đầu chí cuối.

“Đẩy mấy bình luận kia xuống đi, đừng để Vãn Vãn nhìn thấy.” Có người nói.

Weibo của Dịch Vãn xuất hiện trên màn hình, số thông báo đập vào mắt khiến mọi người giật mình: 999+ bình luận, 999+ tin nhắn riêng, fans tăng gần một triệu. MC nói: “Dịch Vãn, giờ em cũng được xem là nổi rồi.”

Dịch Vãn cười, lướt qua những bình luận tràn đầy tình yêu và tag tên mình. Nhưng đường truyền trong phòng không tốt lắm, những câu từ chửi rủa còn sót lại vẫn xuất hiện trên màn hình, tuy chỉ xẹt qua một chớp mắt nhưng đã đủ thấy.

Cậu vào siêu thoại đăng bài: “Tôi là Dịch Vãn, mọi người có gì muốn hỏi không?”

Nhóm khán giả xàm xí lập tức xông vào đặt câu hỏi, chỉ mới chớp mắt mà đã hơn một trăm ngàn bình luận. Đến cả ekip chương trình cũng phải sốc vì độ hot của Dịch Vãn.

Chỉ là phong cách của đống bình luận này khác hẳn với những người trước.

Anh thích biệt danh nào? Ma tôn hay Ngọc hoàng Đại đế? Đây là một người thích đùa.

Anh Dịch ơi anh Dịch à, em mới nhặt được trái này nè, anh biết đây là trái gì không? Đây là một người thích phổ cập kiến thức.

Vãn Vãn ơi chị thích em lắm! Hy vọng sau này em sẽ luôn luôn vui vẻ, em không cần trả lời bình luận này đâu. Đây là những người dành cho cậu thật nhiều thiện ý.

Dịch Vãn cười nhẹ. Máy quay bắt trọn nụ cười dịu dàng và hờ hững của cậu.

Dịch Vãn cũng từng cười như thế với mình. Khương Bắc bỗng nghĩ.

Bạn cùng phòng của Trần Khả vẫn là lực lượng nòng cốt trong nhóm fan của Khương Bắc, vừa xem livestream vừa lải nhải không ngừng: “Mọi người nhìn khu bình luận của Khúc Bình Thu náo nhiệt thế nào kìa. Lát nữa đến lượt Tiểu Bắc, chúng ta nhất định phải ùa lên đặt câu hỏi tăng nhiệt độ cho em ấy, không được để thua Khúc Bình Thu, càng không thể thua Dịch Vãn. Mọi người đã rõ chưa?”

Mấy ngày nay cô nhìn thấy rất nhiều lời đồn không mấy tốt lành về Khương Bắc. Thậm chí ngay lúc này cũng có rất nhiều người đang chất vấn hành động của Sao Bắc Cực trong làn đạn. Chỉ là một đại fan dửng dưng tự nhủ: “Cho dù có là khả năng xấu nhất… mấy tin đồn kia là thật thì có làm sao? Chỉ cần đẹp trai thì mình sẽ làm fans.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: 16: Các Ngươi Ghen Ghét Ta Vui

Cuối cùng Dịch Vãn cũng xong, tiếp đến là Đinh Biệt Hàn. Fans của Đinh Biệt Hàn cũng rất nhiệt tình, hú hét rần trời. Các cô nhìn chằm chằm màn hình, hai mắt đỏ bừng.

Lát nữa không được thua!

Cuối cùng đã đến lượt của Khương Bắc.

Khi nghe thấy MC đọc tên của mình, Khương Bắc bước lên, lấy điện thoại ra khỏi giỏ trúc.

Ánh đèn trong phòng sáng rực rỡ. Hắn mở điện thoại lên, thần kinh vẫn căng thẳng vì cứ thấy có quỷ đang ở gần. Trong lúc điện thoại khởi động, hắn bỗng nhiên… nhìn thấy Dịch Vãn dưới khán đài.

Hai mắt Dịch Vãn tối mịt mờ, không chút sắc thái.

Hắn cảm thấy như có một cái bóng bỗng lóe lên sau lưng cậu – là con quỷ mặc hí phục. Tay Khương Bắc run lên, vô tình bấm vào trang chủ weibo. Ngay lúc đó… Hắn phát hiện Dịch Vãn không ngẩn người như mọi ngày.

Cậu đang nhìn hắn!

Cảm giác rợn gáy xộc thẳng lên não Khương Bắc. Lúc này, điện thoại đã kết nối mạng được. Trang chủ bản quốc tế xuất hiện trên màn hình livestream. Mười lăm triệu người xem bao gồm cả thủy quân và fans đã sẵn sàng gác tạm chiến đấu sang một bên, hào hứng hoan hô.

Khương Bắc là vua của chúng ta, chúng ta nên…

Nhưng cũng chính lúc này… Bọn họ nhìn thấy một chiếc ảnh đại diện lạ lẫm, một cái tên người dùng lạ hoắc – polestar_leon. Và… trang chủ của hắn.

Khoảnh khắc đó, bóng tối ùn ùn kéo đến bủa vây lấy phòng livestream. Khương Bắc cứng người đứng đó, tất cả mọi thứ trong mắt hắn tối đen, chỉ mỗi chỗ ngồi của Dịch Vãn còn lấm tấm trắng.

Vẫn là gương mặt trắng trẻo, tóc đen và đôi mắt đậm màu kia.

Gương mặt vô cảm của cậu được ánh đèn chiếu sáng.

***

Mặc dù đường truyền được ngắt rất nhanh, nhưng thứ có lẽ là tài khoản phụ của Khương Bắc vẫn bại lộ dưới mắt mười lăm triệu khán giả. Quần chúng xôn xao, vội vã chạy đến hóng hớt.

Bọn họ dò tìm tài khoản, vọt vào trang chủ của Khương Bắc. Khương Bắc cũng không cài đặt chế độ riêng tư cho tài khoản của mình, vì thế những lời chửi rủa thậm tệ, dơ dáy hoàn toàn bại lộ dưới mắt công chúng.

Những câu chửi mắng đồ thần kinh, điên khùng, nguyền rủa… mà chỉ một sasaeng fan cố chấp nhất, độc ác nhất, thấp kém nhất mới có thể thốt ra ngập tràn trên trang chủ của hắn. Ngay cả những fans mù quáng nhất cũng không cách nào phủ nhận, bởi vì tài khoản này quả thật là do chính tay Khương Bắc dùng điện thoại của mình mở ra.

Thậm chí, nếu lướt theo dòng thời gian là có thể phát hiện những lời chửi rủa đó trùng hợp với lộ trình của Dịch Vãn và Khương Bắc. Mà khiến người ta ghê tởm lạnh người hơn là, chủ tài khoản ngày ngày buông lời tàn độc hình như đang nhắm đến Dịch Vãn.

Hôm nay xem video trong phòng tập của A.T, nhìn thấy yw. Vừa thấy cái mặt là đã buồn ói.

Thằng này mà cũng muốn hot hả? Kiếp này không có cửa đâu.

Mẹ nó thằng ngu. Có ép thế nào cũng nhất quyết không đổi công ty với tao, ở lại đó flop chết mày đi. Bà nội cha nó chứ tỏ vẻ cao quý cơ à, chừng nào tao còn sống thì mày đừng hòng được ló mặt ra.

Mẹ nó còn dám chặn tao, tao phải giết nó.

Cư dân mạng giải được những từ ngữ bị mã hóa, tuy không có bài nào chỉ đích danh nhưng cư dân mạng vẫn rõ ràng rành ẩn ý trong đó. Tất cả đều hoảng hốt.

Khương Bắc không giống anti fans của Dịch Vãn mà càng như muốn vùi dập Dịch Vãn hơn!

Còn thiết lập hình tượng tiểu thiên sứ gì đó, đơn thuần gì đó nữa? Sụp đổ rồi! Còn là cái kiểu sụp xuống tận đáy!!

Idol có thể xấu, nhưng tuyệt đối không được low!!

Anh Đổng mua được tin hot từ tay staff cũng nhanh tay đăng Weibo: 0h tối nay sẽ tung ra đoạn ghi âm liên quan đến sự việc hot nhất hiện tại. [Khóc][khóc][khóc], tôi còn chưa kịp lên bài mà sao đã tự hủy rồi!

Phân nửa người qua đường hãi hùng, fans của Dịch Vãn tức giận khóc lóc, phân nửa người qua đường còn lại đang tức giận đá xoáy, còn có người thấy vui nên chụp màn hình liên tục, cười nhạo Khương Bắc.

Chuyện này quả là trò hề thế kỷ, lập tức bay lên thẳng hot search. Hiển nhiên không thiếu mặt A.T. đổ thêm dầu vào lửa được. Anh Lưu – quản lý của Iris5 đang đau đầu so chiêu với thủ đoạn của đám thủy quân mà Khương Bắc thuê. Tin tức này đến quá đứng lúc, làm hắn cười ngu luôn rồi.

Đây khác gì đang gật gù lại có người đến đưa gối đâu. Xông lên! Gi ết chết bọn nó!

Thật ra hắn cũng hơi khó hiểu, lúc trước Dịch Vãn nói không cần làm hòa với Khương Bắc, còn cảm thấy đến cuối tuần là có thể giải quyết xong chuyện. Việc này… liệu có phải trùng hợp không?

Trong khung cảnh bùng nổ bây giờ, bạn cùng phòng của Trần Khả mờ mịt nhìn QQ, cảm thấy cuộc đời trống rỗng…

Chúng thần đang định quyết chiến sinh tử, cớ gì bệ hạ lại… lại…

Cô không tìm được từ ngữ để miêu tả.

Quá low, thật sự là quá low rồi!!

Không có gì đáng sợ hơn sụp đổ hình tượng biến thành lowB. Cô lặng lẽ nhìn số lượng thành viên trong QQ nhanh chóng giảm mạnh từ 3000 xuống 2000, xuống đến 1000, rồi sau đó…

“Quá độc ác.” Tin nhắn cuối cùng của một em gái quen mặt là: “Thứ lowB dối trá, tôi đúng là mù mà, tôi bị mù mà!!!”

Bạn cùng phòng cũng lặng lẽ nhấn vào nút “rời nhóm”.

Cô ngồi cô đơn trong phòng, mờ mịt chìm vào không gian xung quanh. Trong khi đó, mạng xã hội bây giờ lại là đại dương dậy sóng.

***

Livestream kết thúc.

Thậm chí Khương Bắc còn không biết… nó kết thúc thế nào.

Chương trình viện cớ trục trặc để ngắt livestream. Sau đó, bọn họ miễn cưỡng qua quýt để có thể tiếp tục chương trình. Khương Bắc không biết mình xuống sân khấu bằng cách nào. Hắn ngồi đó mà toàn thân lạnh toát, cho đến tận khi mọi ồn ào huyên náo quay về sự tĩnh lặng.

Trong những tiếng ồn ào kia có đồng cảm với Dịch Vãn, có khinh bỉ hắn, có xì xào hóng hớt, thế nhưng đã không còn quan trọng.

Hắn siết chặt điện thoại trong tay, vẫn là chiếc ốp màu đen, vẫn là hình nền và logo quen thuộc. Hắn run ngón tay nhấp vào từng cái một, mở nó ra…

Đây không phải điện thoại chính của hắn.

Khi đó hắn làm theo chương trình, không có thời gian kiểm tra lại.

Mưa đang tuôn xối xả ngoài cửa sổ vang lên tiếng lộp bộp, cơn mưa như đang nối liền đất trời. Khương Bắc rời khỏi phòng, hắn run rẩy, mờ mịt đi trên hành lang không bóng người, sau đó nhìn thấy Dịch Vãn đứng trước ô cửa sổ cuối hành lang.

Dịch Vãn đứng đó nghịch điện thoại. Cậu rũ mắt, lông mi dài thượt, gương mặt trắng trẻo không có biểu cảm gì.

Hệt như vẻ mặt đã…nhìn hắn trong căn phòng.

Anh Lưu gửi Wechat cho cậu, hưng phấn nói rằng cuối cùng cậu cũng “tẩy trắng” thành công, lần này Khương Bắc bị đạp chết rồi, cũng khen ngợi biểu hiện của cậu trong chương trình.

“Em lợi hại vậy sao không nói sớm chút! Chờ em về rồi thì cũng đến lúc công bố đội hình chính thức và thời gian debut của Iris5… tất cả mọi người đều đang chờ em về nè. Đúng rồi, em hên phết đấy, đang lạnh mà có người đưa than cho sưởi. Ai ngờ Khương Bắc tự hủy như vậy chứ, ha ha ha ha…”

Dịch Vãn đeo tai nghe để nghe hắn nói. Cậu không nói gì, chỉ hồi âm bằng tiếng “ừ” nhẹ nhàng.

“Xe bảo mẫu chờ em bên ngoài, em còn đang trốn trong nhà vệ sinh nữa hả? Đinh Biệt Hàn cũng chạy biến đi đâu mất, anh đã nhắn tin rồi. Nếu em có thấy thì giục cậu ta nhanh lên, hôm nay trời mưa lớn, tranh thủ về ký túc xá sớm một chút. Mai lên công ty…”

Dịch Vãn nghiêm túc nghe hắn nói, sau đó tắt máy.

Cậu nhét điện thoại vào túi quần, xoay người rời khỏi hành lang. Đúng lúc ấy thì nghe được giọng nói run rẩy của Khương Bắc: “Là cậu làm đúng không?”

Dịch Vãn quay lại.

Hành lang không có camera. Cậu nhìn Khương Bắc đứng sau lưng mình, đôi mắt đỏ ké, nhếch nhác như sắp phát điên đến nơi.

“Là cậu làm đúng không? Dịch Vãn?”

Dịch Vãn bình tĩnh nhìn hắn: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Khương Bắc nhìn chằm chằm cậu, bỗng nhiên nện chiếc điện thoại duy nhất trong túi xuống đất. Chiếc điện thoại nát như tương, tắt máy.

Bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đuổi theo hỏi Dịch Vãn. Cho dù Dịch Vãn có trả lời thì cũng không thể làm bằng chứng, hắn không có bất kỳ thiết bị ghi chép nào. Hắn như một thằng hề thảm hại… Hắn gần như đánh mất lý trí, vừa khóc vừa gào lên: “Cậu làm đúng không? Cậu đã sớm biết đây là acc phụ của tôi, cậu đổi ốp điện thoại, đổi hình nền, để tôi làm vậy trong livestream…”

Cho dù hắn gào thét thế nào thì Dịch Vãn cũng không trả lời. Cơn mưa ngoài cửa sổ ngày một lớn, Dịch Vãn ngồi xổm xuống, lấy một ít giấy vệ sinh ra khỏi túi.

Cậu quấn giấy vệ sinh lên tay, nhặt chiếc điện thoại di động đã nát bươm của Khương Bắc lên, nhét nó vào trong tay Khương Bắc lại.

“Cầm cho chắc vào, điện thoại hơn bảy ngàn, đắt lắm.” Dịch Vãn nói: “Có lẽ sau này cậu không thể phung phí tiền lương như vậy nữa đâu.”

“Tôi thật sự không hiểu, tại sao cậu có thể mở khóa…” Giọng Khương Bắc vẫn còn khàn.

Dịch Vãn kề môi sát bên tai hắn.

Hắn nghe Dịch Vãn nói thật nhẹ. Khoảnh khắc đó, cả trái tim hắn như bị đóng băng.

“Mật khẩu điện thoại của cậu là ngày chúng ta được chọn debut cùng nhau, cũng không khó đoán lắm đâu.” Dịch Vãn nói.

Khương Bắc không phát ra được bất kì thanh âm nào. Hắn có cảm giác ai đó đã lột s@ch sẽ da trên người mình xuống, để lộ da thịt đẫm máu bên trong. Cảm giác đó còn đớn đau hơn cả khi bại lộ acc phụ.

Dịch Vãn nắm tay hắn, ép hắn cầm lấy điện thoại sau đó xoay người bỏ đi.

Khoảnh khắc ấy tất cả nỗi sợ trong đầu hắn đan thành một chiếc lưới khổng lồ. Từ chuyện hắn vì ghen ghét mà giới thiệu kẻ muốn quy tắc ngầm mình cho quản lý của Dịch Vãn đến Dịch Vãn đột nhiên gia nhập Iris5, rồi cả chương trình này, kinh dị, Đinh Biệt Hàn….

“Dịch Vãn.” Trong tiếng mưa lộp bộp, Khương Bắc nói ra câu cuối cùng: “Cậu hận tôi ư.”

“Cậu chỉ phụ lòng fans của cậu thôi.” Dịch Vãn nói: “Cậu lừa dối bọn họ. Tôi đi tìm đồng đội đây, cậu tự liệu lấy.”

Nói xong, cậu đi về phía ánh sáng. Khương Bắc ở lại trong bóng tối, nắm chiếc điện thoại vỡ tan tành, co rúm người, phát ra tiếng khóc từ tận sâu linh hồn.

Sau lưng hắn, Dụ Dung Thời đứng trong bóng tối, lẳng lặng nhìn tất cả.

“Có lẽ tôi biết tất cả, chỉ là chọn không làm gì. Chỉ thế mà thôi.” Anh bỗng lẩm bẩm: “Liệu có loại người này không?”

Hắn ngẫm nghĩ.

***

Đinh Biệt Hàn vụt nhanh trên hành lang.

Bóng của quỷ họa bì qua lại khắp nơi. Cậu ta cắn răng rượt đuổi nó như điên, Lúc chạy qua một khúc ngoặc, cậu ta giơ tay, chuẩn bị túm được nó…

Thì đụng phải một người.

Người nọ cầm điện thoại di động, khó hiểu nhìn cậu ta: “Đinh Biệt Hàn, anh Lưu bảo chúng ta lên xe bảo mẫu…”

Rồi cậu ta nhìn thấy con quỷ họa bì chui vào bóng của Dịch Vãn.

Đinh Biệt Hàn:… Đù má!!!!

Giây phút đó, Đinh Biệt Hàn đang đuổi bắt tìm cách g iết chết ác quỷ đột nhiên có cảm giác yên tâm rằng “mọi chuyện đã không thành vấn đề nữa rồi”.

***

Chú thích:

Marketing bỏ đói: Chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.

***

Mặt Trời: hết chương thì đúng là tác giả không hiểu gì về giới giải trí thật, đọc vui thôi đừng tin =))))

Ngọc Thụy: Thiệt chứ edit xong chương này thấy anh Dịch Vãn nguy hiểm vcl. Một quả chương mắc mệt, đây chính là lý do khiến mấy bộ còn lại bị chậm chương khủng khiếp đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.