Nếu như là người trưởng thành mà chỉ có trí tuệ vài tuổi thì khi nói chuyện phiếm rất dễ sinh ra phiền chán. Nhưng Phạm Nhàn lại không giống như thế, kiếp trước Phạm Nhàn sống những ngày tháng cuối đời trên giường bệnh không thể nhúc nhích nổi tay chân. Tới kiếp này thì tu hành cái loại chân khí bá đạo kia cũng rơi vào trạng thái nửa sống đời thực vật rồi. Cho nên tính nhẫn nại của hắn là vô cùng tốt, hơn nữa trong lòng hắn cũng sinh ra thương tiếc với đại thiếu gia tướng phủ tên Đại Bảo này, cho nên có thể nhẫn nại vừa cười vừa trò chuyện với Đại Bảo.
Trong lòng Phạm Nhàn, người mập mạp hành động có chút chậm chạp bên cạnh này, thật sự còn khả ái hơn nhiều người trong kinh đô, đáng tín nhiệm hơn.
– Ta bảo đại ca nè, vì sao Đại Bảo béo như thế, còn ca lại gầy như vậy?
Đại Bảo cau mày, dường như bị vấn đề này làm cho rất khó nghĩ.
Phạm Nhàn cười khổ đáp lại nói:
– Thứ nhất, ngài mới là đại ca của ta, tương lai ta là muội phu của ngài. Thứ hai, ta cũng không gầy, chỉ là Đại Bảo hơi béo mà thôi.
Đại Bảo lắc đầu, ngáp một cái, từ bên người lấy ra một khối mẩu bánh Giang Nam ném vào miệng, dùng sức nhai nuốt, mồm miệng nhồn nhàm nói rằng:
– Đại Bảo không mập, chỉ thích ăn thôi.
Thấy tể tưởng còn chưa có ý truyền gọi mình vào, tròng mắt Phạm Nhàn vừa chuyển, tiến tới bên anh vợ nói rằng:
– Đại Bảo à, lúc nào ta mang ngươi ra ngoài chơi đùa nhé?
– Chơi… chơi cái gì…đây?
Đại Bảo hài lòng nói rằng:
– Ta muốn chơi cầu ngựa.
– Ừ!~ Phạm Nhàn rất đau đầu, nghĩ thầm không biết tìm mình làm việc gì đây, vốn định nếu mang theo anh vợ tiêu khiển mấy ngày hè này, thuận tiện mượn cớ, đưa Uyển Nhi ở từ trong hoàng thất cấm vệ sâm nghiêm đi ra ngoài chơi, không ngờ tới ông anh vợ này tự nhiên muốn đánh cầu ngựa, vội đổi giọng nói rằng:
– Đại Bảo, muốn nghe chuyện không?
Đại Bảo hít hai hơi thật mạnh, khí thế bừng bừng nói rằng:
– Được được! Đại Bảo thích nhất nghe kể chuyện đó.
Kết quả là, trong hoa viên phủ tể tướng, bắt đầu vang lên thanh âm khoan khoái nhẹ nhàng, thanh âm này kể một câu chuyện, câu chuyện kể chính là, nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, sinh sống vui vẻ trong một khu rừng rậm, có một ngày công chúa Bạch Tuyết nhặt được một cây nấm…
…
– Có chút bất ngờ đây.
Tể tướng Lâm Nhược Phủ đứng ở xa xa nhìn lại mỉm cười nói:
– Ngươi xem hắn đang giả bộ sao?
Viên Hoành Đạo lắc đầu:
– Không giống, thấy vẻ mặt tươi cười của Phạm công tử rất thân thiết, hẳn là phát ra từ trong nội tâm hắn.
Lâm Nhược Phủ thở dài một tiếng:
– Ừ! Mời hắn vào trong đi.
Phạm Nhàn sau khi tiến vào tướng phủ, vẫn có chút khẩn trương, chờ khi vào thư phòng của tể tướng, lần đầu nhìn thấy vẻ mặt của nhạc phụ tương lai, càng không nhịn được mà tay phải hơi run lên nhè nhẹ một chút, dù sao nhi tử bình thường duy nhất của đối phương cũng tử vong, lại không thoát khỏi quan hệ với mình. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn duy trì sự kính cẩn như cũ, bình tĩnh dị thường:
– Bái kiến Lâm thế bá.
Xưng hô là một việc rất cần phải chú ý, gọi thẳng tể tướng đại nhân không thích hợp, gọi lão đại nhân cũng không hay, gọi là thế bá thế này vừa có thể tỏ sự thân cận với Lâm gia, lại mơ hồ bày ra cảm giác sắp thành hôn sự này.
Lâm Nhược Phủ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, đối với biểu hiện của tiểu tử này rất thỏa mãn, sau khi cân nhắc một chút nói rằng:
– Hôm nay mời Phạm công tử tới, chắc Phạm công tử cũng hiểu rõ ý ta.
Phạm Nhàn vội vàng cười đáp:
– Thế bá gọi tên tiểu chất là được rồi.
Lâm Nhược Phủ gật đầu:
– Phạm Nhàn…đối với hôn sự này, ngươi có ý kiến gì không?
Phạm Nhàn nghĩ bản thân mình còn ý kiến gì chứ, vui vẻ còn không kịp nữa là, trên mặt không tự chút được xuất hiện một chút đỏ. Thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng Lâm Nhược Phủ càng thêm an tâm, mỉm cười nói:
– Ngươi cũng thấy rồi đó, sau Củng nhi, ta chỉ còn một nữ nhi này thôi, Thần Nhi gả cho ngươi, ngươi phải đối tốt với nó.
Phạm Nhàn cúi đầu trầm giọng đáp ứng, không chút dài dòng.
– Trưởng bối của ngươi, luôn luôn muốn ngày đó tới.
Lâm Nhược Phủ bỗng nhiên nhẹ giọng nói rằng:
– Nếu như ta mạo muội nói một tiếng, tương lai nếu có một ngày, ta phải giao phó nhi tử của ta cho ngươi, ngươi có thể đảm đương được không?
Phạm Nhàn hơi trầm tư một chút, đứng dậy, ôm quyền khom người nói:
– Đó là tất nhiên ạ!
– Sau này, chúng ta trở thành người một nhà, cho nên có thể nói, ta khả dĩ nên nói rõ trước mặt ngươi một chút.
Lâm Nhược Phủ nhìn vào hai mắt thiếu niên, dường như muốn tiến vào sâu trong nội tâm của hắn, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
– Tuy rằng ta rất ít khi được gặp mặt Uyển nhi, nhưng dù sao nó cũng là nữ nhi của ta, nó họ Lâm, cho nên sẽ lo lắng cho họ Lâm. Một ngày việc cưới hỏi thành rồi, tin tưởng Ti Nam Bá tước cũng hiểu rõ, hai nhà của ta ngươi có quan hệ đồng sinh đồng tử. Hy vọng sau này bất luận ngươi có thể làm chức quan gì trong triều, ngươi đều phải nhớ kỹ từ nay về sau, người ngươi phải bảo vệ, không chỉ có mỗi Phạm gia, còn phải đảm bảo lợi ích của Lâm gia nữa.
Lời này quả thực là nói trắng ra hết rồi, nhưng là có như vậy, mới biểu lộ ra tể tướng đã đồng ý hôn sự này, rốt cuộc cũng thành. Phạm Nhàn trong lòng mừng rỡ, tuy rằng có thể lấy Uyển nhi là do trong cung một tay xử lý, nhưng có được sự đồng ý của nhạc phụ đại nhân, tự nhiên càng thêm danh chính ngôn thuận hơn.
Chỉ là trong lời nói có ý tứ khác, Phạm Nhàn cũng không ngờ có chút đau đầu, vị nhạc phụ lần đầu gặp gỡ này hiển nhiên đã từ bỏ đông cung, lại không biết có phải chuẩn bị đứng bên nhị hoàng tử hay không. Thế nhân thường nói, Phạm phủ cùng Tĩnh Vương phủ đều là trợ lực của nhị hoàng tử, nhưng Phạm Nhàn lại rõ ràng, tư tưởng trong lòng phụ thân mình phức tạp hơn rất nhiều.
…
Việc không quan trọng thì không nói nhiều, chỉ là lần đầu tiên tới tướng phủ đã kết thúc thành công. Lâm Uyển nhi rốt cuộc cũng lấy được một chút không gian cho mình. Nàng hiếu thuận trước mắt thái hậu nửa ngày, mới thuyết phục được hoàng đế đưa ra ý chỉ, rốt cuộc có thể rời khỏi biệt viện hoàng thất đi dạo chung quanh một chút.
Thân thể Lâm Uyển Nhi được Phạm Nhàn và các Ngự Y cẩn thận lo liệu, khôi phục rất tốt, sớm có thể rời khỏi nhà đi ra ngoài một chút, tuy rằng bệnh căn còn chưa dứt, thế nhưng nếu luôn luôn ở trong phòng cũng không phải chuyện tốt gì. Cho nên nghe nói trong cung rốt cuộc đã cho phép, Phạm Nhàn vui mừng quá đỗi, ngày hôm sau đã chuẩn bị xe ngựa cùng mọi vật cần thiết chạy tới bên ngoài biệt viện hoàng thất ngay từ sáng sớm rồi.
Không biết đợi bao lâu, trong viện rốt cuộc cũng náo nhiệt hẳn lên, đầu tiên là mấy thị vệ dẫn đầu đi ra, phía sau có mấy lão ma ma dẫn đường, còn có mấy nha hoàn xinh đẹp đi trước mở đường, cuối cùng, Lâm Uyển Nhi được đại nha hoàn Tứ Kỳ giúp đỡ đi từ trong ra.
Lâm Uyển Nhi mặc một bộ váy đơn màu trắng nhẹ nhàng, trên đầu đội một chiếc nón trúc, loại nón trúc này cực kỳ nhẹ, từ trên nón phủ xuống một tầng vải mỏng, che ánh mặt trời, cũng để che khuất dung nhan thanh mỹ của nàng, chỉ mơ hồ nhìn thấy nụ cười vui mừng hiện lên trên khóe môi nàng.
Phạm Nhàn tiến lên đón, mấy lão ma ma thấy vị cô gia (chú rể) mới này tới liền khẩn trương, anh dũng che chắn trước mặt quận chúa như chống lũ vậy, ánh mắt như điện tàn bạo nhìn hắn.
Phạm Nhàn giận dữ, nghĩ thầm ta nói chuyện yêu đương còn bị các ngươi quấy rối, thật là phiền toái mà, chẳng lẽ lại cho các ngươi một chút thuốc xổ, làm cho các ngươi bụng đau vô cùng mà không thể rời nhà xí được.
Lâm Uyển Nhi hơi áy náy nhìn hắn một cái, tay cũng cố sức nhéo vào tay đại nha hoàn bên người mình một cái. Tứ Kỳ thấy đau nhức, suýt nữa hét lên, nghĩ thầm mình đắc tội với ai chứ? Nhưng nàng hiểu được ý của tiểu thư, nhanh chóng nói với cô gia rằng:
– Phạm công tử, đi thôi, gặp lại ở đình tránh nắng phía thành Tây.
Đình tránh nắng là vườn hoa nghỉ ngơi mùa hè của hoàng gia, ước chừng hơn hai mươi dặm phía tây kinh đô, nếu như không phải Uyển nhi hôm nay đi du lịch, Phạm Nhàn cũng không có tư cách vào đó hưởng phúc.
Phạm Nhàn hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng biết trước khi thành thân, nếu như dịu dàng ngồi cùng nàng trên xe ngựa, chỉ sợ làm nàng xấu hổ, mấy lão ma ma này sẽ điên lên mất. Cho nên không hề nói chiều, nhưng đánh mắt ra hiệu với Nhược Nhược bên mình. Nhược Nhược hiểu ý, mỉm cười, đi tới bên cạnh chị dâu, nhẹ nhàng lôi kéo tay Lâm Uyển Nhi, nói vài câu gì đó, sau đó liền đi theo đoàn người biệt viện, lên xe ngựa hoàng gia.
– Ca, làm phò mã… thật là một chuyện rất bực mình.
Phạm Tư Triệt ở bên cạnh đồng tình nhìn Phạm Nhàn.
– Trời thu mau tới đi.
Phạm Nhàn thở dài nói:
– Cho ngươi theo chị dâu hẳn là không thành vấn đề, mấy lão ma ma chết tiệt này, cuối cùng cũng không cho đóa hoa bách hợp ở trong xe ngựa được giải phóng.
– Hoa bách hợp là cái gì?
– Là một loại hoa thánh khiết.
Hai bên đi rất sớm, ngày mới vừa lên đã ra khỏi cửa, nhưng chờ khi đội xe đi tới đình tránh nắng thì mặt trời đã sớm lên cao rồi, ấm áp vô cùng, nhiệt tình soi sáng tất cả thế gian.
Cũng may hành cung hoàng gia đã sớm lo liệu việc này, đám hoàng tộc được cưng chiều đã cự tuyệt nhiệt tình của mặt trời, cho nên sơn trang được đặt tại một khu rừng rậm, cạnh núi ngắm hồ, che nắng đón gió, mặt hồ bình tĩnh, nhưng gió mát vẫn thổi tới, mang từ trong rừng ra một chút thoáng khí, làm cho mọi người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Phạm Nhàn đứng ở bãi cỏ bên hồ, nhìn cảnh trí trước mắt, trong lòng tán thán, đám nông gia thiên tử sinh hoạt quả rất khác đã ngộ cao hơn nhiều lắm.
Tiến vào trang viên nghỉ hè, không biết Nhược Nhược sử dụng chiêu gì, đã thuyết phục được thị vệ hoàng gia, cùng mấy lão ma ma toàn bộ ngồi ở trước trang viện uống trà đánh ngựa đi, chỉ để lại đôi nam nữ thanh niên ở bên hồ, đợi thị vệ hoặc đứng hoặc ngồi ở nơi xa xa canh gác, đám nha hoàn cũng khó có được cơ hội đi ra ngoài chơi một chuyến, líu ríu liên tục, nhưng thật ra làm bên hồ giảm đi mấy phần thanh tĩnh. Nhưng mà đám người này không ở bên cạnh quấy rối đã làm Phạm Nhàn rất thoải mái rồi.
Ở cách người khác khá xa, còn nghiến răng nghiến lợi làm ngáo ộp ép đại nha hoàn Tứ Kỳ rời đi, Phạm Nhàn cuối cùng cũng có thể hòa nhã đứng bên cạnh Uyển Nhi.
– Thật khó!~ Phạm Nhàn cảm thán nói, tay phải giống như rắn xuyên qua cây cỏ vậy, nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Uyển Nhi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ nhìn mặt hồ:
– Muốn cùng cô nương thấy mặt thật khó khăn.
Tay bị nắm chặt, Lâm Uyển Nhi lập tức đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, nhưng không rụt tay về, nhỏ giọng mắng:
– Lúc này còn kêu cô nương gì nữa, cũng không biết ai mặt dày tối nào cũng trèo qua tường chui qua cửa sổ phòng người ta.