Kì Tài Giáo Chủ

Chương 284: ‘Giả Mạo’ Ma Giáo



Đối với người tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết như Sở Hưu, muốn đánh lén y cũng chẳng dễ dàng gì.

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp tăng cường tinh thần lực Sở Hưu, còn Ngoại Phược Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết lại chú trọng cảm ứng, có thể xu cát tị hung, gia tăng năng lực cảm giác.

Hai loại công pháp cộng lại khiến võ giả cùng giai gần như không cách nào đánh lén Sở Hưu, thậm chí người cao hơn y một cấp độ cũng không thể.

Đương nhiên nếu có võ giả thực lực cao hơn y rất nhiều, Sở Hưu cũng chẳng có cách nào. Ví dụ như lúc này.

Kẻ đột nhiên xuất thủ thực lực vô cùng cường đại, thậm chí đối phương đã xuất thủ Sở Hưu mới phát giác ra sát khí. A Tỳ Đạo Tam Đao vội vàng phát động.

Ma khí ngập trời bùng lên, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng chưởng lực âm tà tới cực điểm trực tiếp đánh bay y ra, thậm chí luồng chưởng lực đó còn theo Thiên Ma Vũ xâm nhập kinh mạch y, buộc Sở Hưu phải kết thành Nội Sư Tử Ấn mới khu trục được chưởng lực vô cùng âm tà đó.

“Chậc chậc, quả không hổ là binh khí được rèn từ Thiên Ma Lệnh, tuy năng bất phàm.”

Lục tiên sinh toàn thân bao phủ trong áo choàng đen từ trong bóng tối bước ra, ma khí ngập trời, dáng vẻ vô cùng kinh khủng.

Sở Hưu nheo mắt nói: “Vô Tướng Ma Tông? Ta cùng Vô Tướng Ma Tông các ngươi không oán không cừu, thậm chí trên tay ta còn cầm binh khí rèn từ Thiên Ma Lệnh. Kẻ muốn giết ta đáng lý phải là những tông môn Chính đạo mới đúng. Vì sao ngươi lại ra tay với ta?”

Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Thật ra thói quen của ta là không lảm nhảm trước lúc giết người. Có điều nể mặt binh khí của ngươi do Thiên Ma Lệnh chế tạo thành, ta có thể dạy ngươi một đạo lý. Đó là làm ngươi tốt nhất nên ẩn nhẫn giấu tài một chút.

Cây to hay gặp gió lớn, nếu có kiếp sau nhớ phải kín tiếng giấu tài một chút. Thanh đao trên tay ngươi không tệ, sau khi giết ngươi ta sẽ giúp ngươi bảo quản thật tốt.”

Sau khi dứt lời, ma khí toàn thân Lục tiên sinh lập tức dâng trào, thực lực thi triển không ngờ lại đã là Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, gần với tông sư võ đạo!

Sở Hưu cau mày, thực lực Lục tiên sinh này quả thật kinh khủng, xem khí thế thậm chí còn cường đại hơn Thiên Tội đà chủ ngày trước.

Đương nhiên Sở Hưu hiện tại cũng không phải Sở Hưu khi đối mặt với Thiên Tội đà chủ. Y dám chắc mình trốn được, nhưng phải trả giá đến đâu? Ngay bản thân Sở Hưu cũng không biết.

Nhưng lúc này, Sở Hưu như đột nhiên nhớ ra điều gì, y trực tiếp cao giọng nói: “Thiên Ma vô tướng, đại đao vô cương, Thánh hỏa luyện tâm, ma diễm thôn thiên!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 260: Đừng có mặt dày nữa

Lục tiên sinh đang định xuất thủ nghe vậy thân hình ngưng bặt, ánh mắt đầy khiếp sợ quát lên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bốn câu nói vừa rồi của Sở Hưu chính là khẩu hiệu của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, hơn nữa chỉ có trực hệ của Côn Luân Ma Giáo mới có tư cách nói.

Mấy trăm năm trước không ít người biết bốn câu này, nhưng đặt tới hiện tại, Côn Luân Ma Giáo đã hoàn toàn bị các đại tông môn vây giết, bị xóa bỏ tất cả dấu vết. Bốn câu nói này cũng chỉ còn những người trung thành với Côn Luân Ma Giáo như Vô Tướng Ma Tông còn nhớ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vị tiền bối Vô Tướng Ma Tông này, tính kỹ ra, tại hạ kỳ thật là đệ tử Thánh giáo. Ta được truyền thừa công pháp của đường chủ Ma Tâm Đường của Côn Luân Ma Giáo, Cửu Chuyển Ma Tâm – Nam Cung Vô Minh.

Ngày trước ta xuất thân dân dã giang hồ, chính nhờ truyền thừa của Nam Cung Vô Minh nên mới có tu vi hiện tại.

Vì muốn che giấu thân phận xuất thân Thánh giáo, ta thậm chí còn cố ý tu luyện công pháp Phật môn cùng Đạo gia, nhờ đó mới đạt tới cảnh giới hiện tại.”

Lục tiên sinh nghe vậy trầm giọng nói: “Nơi này không an toàn, tới nơi khác nói kỹ hơn.”

Lục tiên sinh nói vậy thật ra đã tin tưởng thân phận của Sở Hưu.

Ngày trước cơ cấu của Côn Luân Ma Giáo hết sức phức tạp, dưới trướng có đường, có điện, thậm chí còn nhiều tổ chức công năng bất đồng. Những tổ chức này ra sao, không phải người trong nội bộ Côn Luân Ma Giáo không thể biết được. Hơn nữa Sở Hưu còn nói rõ tên đường chủ Nam Cung Vô Minh, điều này càng chứng minh rõ nét thân phận của Sở Hưu.

Ban đầu khi Côn Luân Ma Giáo bị công phá, một số võ giả Côn Luân Ma Giáo bị người trong chính đạo truy sát khắp bốn phương, cho nên truyền thừa có thất lạc tại nơi khác cũng hết sức bình thường.

Hơn nữa kết hợp cùng biểu hiện của Sở Hưu từ trước tới nay, y không bài xích Ma đạo, còn tu luyện khá nhiều Ma công cực kỳ cường đại, điểm này rất phù hợp với thân phận Ma đạo tiềm ẩn trong giang hồ.

Thật ra trừ thân phận là giả, những thứ khác đều là thật, có điều nó diễn ra ở tương lai.

Mấy năm sau thật sự có tân tú Ma đạo giương oai trên giang hồ, thân phận đối phương chính là người thừa kế Nam Cung Vô Minh cho nên bị đông đảo cao thủ Chính đạo đồng loạt truy sát.

Giờ Sở Hưu tạm thời mượn dùng thân phận này cũng không khiến người khác nghi ngờ.

Sở Hưu cùng Lục tiên sinh tới một khu ổ chuột rách nát hoang tàn, xung quanh nơi này đều là dân chúng tầm thường ở Tế Châu Phủ, những người giàu có thường còn chẳng tới chỗ như vậy nói chi với cảnh giới võ đạo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 65: Chương 65

Lục tiên sinh chắp tay thi lễ với Sở Hưu nói: “May mà vừa rồi Sở tiểu hữu ngươi bộc lộ thân phận, bằng không thiếu chút nữa ta gây ra sai lầm lớn rồi.”

Thái độ của Lục tiên sinh rất khách khí với Sở Hưu, rõ ràng coi y như người ngang hàng.

Hắn đã nhận định Sở Hưu là truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo, còn hắn chỉ là người của Vô Tướng Ma Tông, là tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo trước kia. Cho nên theo quy củ, hắn thậm chí còn thấp hơn Sở Hưu một cấp. Có điều giờ Côn Luân Ma Giáo đã không còn, cho dù bọn họ là người của Vô Tướng Ma Tông cũng không kiên trì truyền thống như trước kia.

Sở Hưu cũng nói: “Tiền bối không cần để ý, thân phận của ta cực kỳ mẫn cảm nên không dám bại lộ trên giang hồ.

Lần trước tại Thần Binh Đại Hội, thật ra ta cũng muốn tiếp xúc với chư vị tiền bối Vô Tướng Ma Tông, có điều lúc đó mọi chuyện căng thẳng, cuối cùng lỡ dịp.”

Lục tiên sinh gật đầu nói: “Người trong Thánh giáo chúng ta giờ bị người người hô đánh, vạn nhất bị đám tông môn Chính đạo phát hiện thân phận, vậy sẽ rất phiền toái. Ngươi cẩn thận như vậy cũng không sai.

Hơn nữa ngươi gia nhập Quan Trung Hình Đường, chiêu này quả thật rất cao minh. Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ, cũng ở giữa Chính đạo và Ma đạo, cho dù ngươi vận dụng một số công pháp Ma đạo cũng không sao. Nếu đổi thành nơi khác chắc đã không dễ dàng như vậy.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Tiền bối, rốt cuộc vừa rồi là ai muốn giết ta? Ta đâu có thù oán gì với Vô Tướng Ma Tông, rõ ràng không phải Vô Tướng Ma Tông muốn động thủ với ta.”

Mặc dù Vô Tướng Ma Tông đang hợp tác với Khương Văn Nguyên, nhưng cũng chỉ là hợp tác mà thôi.

Giờ Lục tiên sinh đã nhận định Sở Hưu là người của Côn Luân Ma Giáo, vậy y mới thật sự là người mình.

Một bên chỉ là người hợp tác, một bên là người mình, lựa chọn ra sao còn cần phải hỏi ư? Cho nên Lục tiên sinh gần như không cần suy nghĩ, lập tức bán rẻ Khương Văn Nguyên.

Lục tiên sinh nói thẳng: “Kẻ muốn ta giết ngươi chính là An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Sở Hưu lập tức lóe lên sắc thái lạ, vì chính y cũng không ngờ ban ngày y vừa xảy ra xung đột với Khương Văn Nguyên, đến đêm Khương Văn Nguyên đã phái người giết y. Chuyện ngu ngốc như vậy chắc chắn Khương Văn Nguyên sẽ không làm.

Nhưng kết quả là Khương Văn Nguyên lại ra một quyết định nhìn như ngu ngốc như vậy, ngược lại có thể tránh khỏi hiềm nghi.

Trước đó Sở Hưu vẫn cho rằng Khương Văn Nguyên khăng khăng tìm đường chết, là tên ngu ngốc, giờ xem ra kẻ này chẳng qua do chấp niệm quá sâu mà thôi, cứ nhất quyết dùng trí khôn vặt của mình vào chuyện không thể thành công.

Tham Khảo Thêm:  Chương 856: Xúi quẩy

“Vô Tướng Ma Tông có hợp tác với Khương Văn Nguyên?” Sở Hưu hỏi.

Lục tiên sinh gật đầu nói: “Đã hợp tác từ lâu, lần trước chúng ta bày đại trận ngoài Kính Hồ Sơn Trang, chính là thủ hạ của Khương Văn Nguyên làm.

Đệ tử Vô Tướng Ma Tông chúng ta lẻn được vào Kính Hồ Sơn Trang như vậy cũng là nhờ Khương Văn Nguyên hỗ trợ.

Ngươi cũng biết chuyện Thánh giáo rồi đó, khá mẫn cảm, phần lớn thời điểm mọi người chỉ có thể ẩn nhẫn giấu tài, cúi đầu làm việc. Rất ít tông môn chịu hợp tác với chúng ta.

Khương Văn Nguyên có dã tâm, vì dã tâm hắn có làm gì cũng được, hợp tác với Vô Tướng Ma Tông chúng ta cũng không tính là gì.

Vừa rồi ta bảo ngươi làm việc phải kín tiếng giấu tài một chút không phải chế nhạo, mà vì hành động khoa trương của ngươi đã khiến Khương Văn Nguyên chú ý, cho nên hắn mới khăng khăng muốn giết ngươi.

Hắn vốn là kẻ điên, giờ chuyện gì hắn cũng dám làm, ngay cả ta cũng không thể đoán được.”

Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Sở Hưu cũng âm thầm suy xét lại, thời gian vừa qua mình làm việc quả thật quá ngông nghênh, mặc dù không đến mức phách lối nhưng chỉ nghĩ tới chuyện lợi hại trước mắt mà lại quên mất lòng người.

Lợi và hại là căn cứ tốt nhất để suy đoán, giờ Sở Hưu được Quan Trung Hình Đường phái tới Đông Tề phá án, Quan Trung Hình Đường là chỗ dựa của y, Đông Tề cũng là chỗ dựa cho y. Ai động tới y cũng là gây hấn với cả Quan Trung Hình Đường và triều đình Đông Tề, cho nên bình thường y cũng không cần lo lắng.

Nhưng Khương Văn Nguyên lại chẳng phải kẻ bình thường, dã tâm của hắn đã bành trướng tới không còn biên giới, chẳng hề cố kỵ điều gì. Giết Sở Hưu hay không chỉ là một trong suy nghĩ của hắn.

“Đúng rồi, tiền bối, vụ án Thu Chấn Thanh rốt cuộc là sao? Thật sự là Khương Văn Nguyên ra tay?” Sở Hưu nghi hoặc.

Trước đó Sở Hưu tra tới Tụ Long Các nhưng y vẫn không hiểu nổi. Quan hệ giữa Khương Văn Nguyên cùng Thu Chấn Thanh căn bản bắn đại bác cũng không tới, hắn đi giết Thu Chấn Thanh làm gì? Không dưng lại dính vạ.

Lục tiên sinh cười hắc hắc nói: “Đúng là Khương Văn Nguyên là chủ mưu, hơn nữa còn là ta tự mình ra tay gi ết chết Thu Chấn Thanh.

Về phần nguyên nhân cụ thể ư. Thật ra do nội bộ hoàng tộc Đông Tề lục đục, mấy chuyện cứt chó xúi quẩy ấy mà. Khương Văn Nguyên định nhúng tay vào, cuối cùng lại náo loạn thành một đại án như vậy.”

Sở Hưu nhíu mày, không ngờ chuyện này còn liên lụy tới tranh đấu trong nội bộ hoàng tộc Đông Tề, xem ra thật sự rất phiền phức.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.